Phượng Kinh Thiên

Chương 169: Vừa gặp đã động lòng (1)



Vinh thái hậu vừa dứt lời thì Sở Cửu Nhi đã mừng rỡ như điên, nàng hồi hộp nhìn về phía Lam Vân bằng đôi mắt trong suốt tràn đầy tình ý. Sở Hồng yên lặng nhìn lướt qua Vinh thái hậu, sau đó nét mặt hắn khôi phục sự uy nghiêm và khó lường của bậc de vuong. Sở Tuyệt cũng dời tầm mắt, hắn khẽ rủ mi, không biết là đang suy nghĩ điều gì. “A di đà Phật. Vì lẽ gì phải hoàn tục, Phật đến từ tâm, sống không thay đổi.”

Vinh thái hậu liếc nhìn đứa con gái của mình đang thất vọng cúi đầu, rồi nói: “Cầu không được, nên không thể buông xuống.”

Lam Vân thản nhiên nở nụ cười: “Ý nghĩ ngu ngốc tức là bát nhã* tận, ý nghĩ trí tuệ tức là bát nhã sinh.”

(*) Bát nhã: Bát - nhã là một khái niệm trung tâm của Phật giáo Đại thừa, có nghĩa là trí tuệ (huệ) nhưng không phải do suy luận hay kiến thức đem lại, mà là thứ trí huệ của sự hiểu biết một cách toàn triệt không mâu thuẫn. Đạt được trí Bát-nhã được xem là đồng nghĩa với giác ngộ và là một trong những yếu tố quan trọng của Phật quả. “Thất tình lục dục chính là gốc rễ, thánh tăng chưa nhập thế, lấy gì mà xuất thế?”

Vinh thái hậu từ tốn nói. “Chưa nhập tục, lại lấy gì mà hoàn tục.”

Vinh thái hậu nghẹn lời, một lúc lâu sau mới đáp lại: “Chưa biết tình, thì lấy gì hiểu tình?”

“Hữu tình và vô tình đều cùng Phật tánh.”

Vinh thái hậu khẽ thở dài một tiếng: “Thánh tăng đến từ núi Phiêu Miễu sao?”

Bà vừa hỏi ra câu này thì Sở Hồng lập tức nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Lam Vân. Gương mặt Lam Vân vẫn hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Phải cũng không phải.”

“Ý của ngươi là sao? Cái gì là phải, cái gì là không phải?”

Sở Hồng trầm giọng hỏi. Lam Vận chỉ cười mà không nói, trái lại Vinh thái hậu giờ đây đã hòa hoãn hơn, bà không còn nhíu mày nữa: “Nếu đã như vậy, thánh tăng từ đầu đến?”

“Thản nhiên, tùy tâm, tùy tính, tùy duyên.”

Vinh thái hậu gật đầu: “Thánh tăng một lòng hướng Phật, là ai gia đã cố chấp.”

Tuy Sở Cửu Nhi không hiểu Lam Vân và mẫu hậu mình đang nói gì, nhưng vẫn nghe rõ lời từ chối của hắn. Nàng từng bước, từng bước ép sát rồi đến trước mặt Lam Vân, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, nước mắt nàng lã chã tuôn rơi. Lam Vân làm như không thấy nàng đang khóc, hai tay hắn chắp trước ngực rồi lẳng lặng nhìn nàng, vô bi, vô hỉ, vô sân, vô si, vô ba, vô động”

. (*) Vô bị, vô hỉ, vô sân, vô si, vô ba, vô động: không buồn, không vui, không thù ghét, không mê muội, bình lặng, không cảm xúc. Đôi mắt của Sở Cửu Nhi trở nên sáng rực xuyên qua làn nước mắt, nhưng lại chứa đầy sự không cam tâm: “Tại sao chàng không nhìn thẳng vào ta một lần?”

Từ đầu đến cuối, hắn đều thờ ơ với nàng. Lam Vân nhìn thẳng vào Sở Cửu Nhi theo mong muốn của nàng, nhưng hắn lại không nói một lời. Sắc mặt của Sở Cửu Nhi trong thoáng chốc trở nên tái nhợt, nàng cắn chặt môi, trong mắt dấy lên ngọn lửa giận dữ. Sở Cửu Nhi lại tiến thêm một bước, rồi hai bước, cho đến khi hai người sắp kể sát nhau, mắt đôi mắt. Lam Vân đang nhìn nàng, nhưng nàng lại không thể tìm thấy bản thân trong đôi mắt hắn. Sở Cửu Nhi loạng choạng lùi về sau một bước, sau đó nàng dời tầm mắt rồi lại quay đầu dõi theo Lam Vân một cách hung hăng: “Ta không quan tâm, trong mắt chàng có ta cũng được, không có ta cũng được, bản công chúa muốn chàng làm phò mã của bản công chúa, chàng không chịu hoàn tục cũng phải hoàn...”

“Cửu Nhi.”

“Hỗn xược.”

Vinh thái hậu và Sở Hồng lên tiếng gần như cùng lúc. Người trước có chút giận hờn, còn người sau thì lại uy phong, nhưng cả hai đều rất nghiêm khắc. Sở Tuyệt thong thả đặt tách trà trên tay xuống, chậm rãi đứng dậy đi đến trước mặt Lam Vân. Hành động bất chợt này khiến mọi người ở đây đều nhìn hắn bằng ánh mắt rất đỗi ngạc nhiên. Lam Vận chẳng hề động đậy khi Sở Tuyệt đến gần, hắn chỉ thản nhiên di chuyển tầm mắt, lẳng lặng nhìn người đàn ông không hiểu sao lại đột nhiên đứng trước mặt mình bằng ánh mắt đã nhìn Sở Cửu Nhi lúc nãy. Chẳng qua lúc này, hắn cần phải ngẩng mặt lên để nhìn người đối diện. Sở Tuyệt cao gần một mét tám. Trong khi đó, bất luận là độ tuổi hay vóc dáng thì Lam Vân cũng chỉ có thể xem là một tiểu thiếu niên, chưa đến tuổi trưởng thành. Tuy nhiên, bởi Nguyên Hạo Thiên cao hơn một mét tám, Lưu Thị Oánh Hoa cũng gần một mét bảy, vậy nên dù mới mười ba tuổi nhưng Nguyên Vô Ưu đã cao một mét năm mươi bảy. Qua vài năm nữa, với bản chất gen của cơ thể này, nàng chắc chắn có thể cao đến một mét sáu hoặc một mét bảy. Nhưng lúc này, bất kể là vóc dáng hay chiều cao, Lam Vân đều không thể sánh với Sở Tuyệt. Chẳng qua, đây không phải là điều quan trọng, quan trọng là mỗi khi người khác nhìn vào Lam Vân, ý thức chủ quan nhất định sẽ chiến thắng áp đảo ý thức khách quan. Những ai đã từng gặp hắn, cảm giác đầu tiên chính là bị rung động trước vẻ đẹp của Lam Vân, cảm giác thứ hai chính là khiếp sợ bởi Phật tính của hắn. Thế nên, tuổi tác thực ra đã không còn quan trọng nữa. Hơn nữa, Lam Vân còn một thứ có thể bù đắp cho khuyết điểm về chiều cao và vóc dáng mà một nam nhi cần có, đó chính là khí chất. Khí chất mà Lam Vân có được, là một loại khí chất đứng cũng thiền, ngồi cũng thiền, đi cũng thiền, mỗi bông hoa là một thế giới, một Phật một Như Lai, mỗi nụ cười là một duyên phận cõi trần, xuân đến hoa tự nở, thu về lá tự rơi, đông sang nghe thanh âm của tuyết. Cũng là một loại Phật tính “Vô cùng bàn nhược tự tại, ngữ mặc động tinh thể tự nhiên”

*, đây là một loại Phạm Tịnh, cũng là một loại cảnh giới tính tại. (*) Vô cùng bàn nhược tự tại, ngữ mặc động tinh thể tự nhiên: có được trí tuệ vô hạn, rời bỏ mọi sự cố chấp vấn vương thì lòng sẽ được giải thoát, từ đó lòng trở nên tự tại. Bởi vì lòng tự tại, nên nói chuyện, im lặng, đi lại, ngồi yên tự nhiên sẽ được lĩnh hội. Sở Tuyệt đứng trước mặt Lam Vân, hắn khẽ cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm giống như hắc diện thạch đang hội tụ ánh sáng tại một điểm. (*) Hắc diện thạch: đá vỏ chai, có màu đen. Hắn không chút cảm xúc nhìn Lam Vân, lại không nói gì mà chỉ vô cùng chậm rãi vươn tay dò xét cơ thể của Lam Vần, ừ thì, nói một cách chính xác là... dò xét nửa thân dưới của Lam Vân. Động tác của Sở Tuyệt khiến Vinh thái hậu sững sờ, còn Sở Hồng thì ngạc nhiên tới mức như sắp rớt cả cằm. Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Cửu Nhi đang đau khổ không thôi cũng chậm rãi trừng to đôi mắt, không dám tin tưởng mà la toáng lên: “Thất vương huynh, huynh muốn làm... Chữ “gà”

của nàng còn chưa kịp thốt ra thì đã bị nghẹn lại trong cổ họng. Bởi vì Sở Tuyệt đã điểm huyệt Sở Cửu Nhi, khiến nàng ta phải giữ dáng vẻ trợn mắt, líu lưỡi đầy quái dị mà đứng bất động một chỗ. Lam Vân vẫn mỉm cười và lặng lẽ nhìn Sở Tuyệt như cũ, thần sắc hắn bình tĩnh thản nhiên như không hề có bàn tay của Sở Tuyệt đặt trên người mình, lại như dù Sở Tuyệt có đặt tay ở bất cứ đâu thì cũng không sao cả. Gương mặt Sở Tuyệt không chút thay đổi dõi theo Lam Vân một lúc lâu, rồi chợt nhanh chóng rút tay lại. Dù trong lòng đang có sóng to gió lớn, nhưng trên mặt hắn vẫn lạnh như sương. Sở Tuyệt bình tĩnh lùi về sau hai bước, nhìn bề ngoài thì hắn có vẻ như ung dung, nhưng chỉ mỗi hắn biết nỗi kinh ngạc và bối rối trong lòng mình vào lúc này. “Con... con...”

Tuy Vinh thái hậu đã trở lại bình thường nhưng vẫn khiếp sợ đến nỗi nói lắp ba lắp bắp bởi cảnh tượng khi nãy. Bà chỉ có thể trừng to đôi mắt, há hốc miệng, run rẩy chỉ vào Sở Tuyệt, rồi chỉ chỉ Lam Vân. “Thất đệ, sao để lại làm thế?”

Sở Hồng từ từ khép miệng lại, hắn chậm rãi bưng tách trà lên uống một ngụm để đè lại sự kinh ngạc trong lòng mình, rồi ra vẻ bình tĩnh hỏi. Sở Tuyệt không chút cảm xúc rút khăn ra lau tay mình: “Muốn kiểm tra xem, rốt cuộc là nam nhi hay là nữ nhi.”

Phụt! Sở Hồng phun ra ngụm trà đang uống dở. Muốn kiểm tra xem rốt cuộc là nam nhi hay là nữ nhi thì hắn có thể trực tiếp móc... e hèm... sở nửa thân dưới của người ta sao? Không chỉ có Sở Hồng mà ngay cả Vinh thái hậu cũng bối rối, bà biết con trai bà luôn làm theo ý mình, nhưng thật không ngờ nó lại hết sức hoang đường như thế. Sở Hồng nhận lấy khăn gấm mà thái giám đưa để lau nước trà còn đọng trên miệng, tiện thể đè lại khóe môi không nhịn được mà co rúm của mình, hắn hỏi: “Vậy... kết quả ra sao?”

Sở Tuyệt bình tĩnh đặt chiếc khăn trong tay xuống, rồi bình tĩnh sửa sang lại cổ tay áo, sau đó nói một cách lạnh lùng: “Là nam nhi.”

Vinh thái hậu nghẹn lời, nhìn trân trối hai nhi tử của mình. Sở Hồng cũng co giật khóe mắt, hắn liếc nhìn nét mặt không mảy may thay đổi của tiểu hòa thượng đang đứng thẳng người ở đằng kia. Cho dù tiểu hòa thượng này đẹp đến mức tuyệt thế vô song, nhưng ai có mắt thì đều có thể nhìn ra hắn không có khả năng là nữ mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.