Phượng Kinh Thiên

Chương 170: Vừa gặp đã động lòng (2)



Thế nhưng cũng khó trách nhất đệ sẽ làm như vậy, là nam nhi mà lại đẹp như vậy, thực là thế gian hiếm có. “Con... Tuyệt Nhi, con thật sự là quá láo xược rồi.” Giữa cuồng phong và tình thế hỗn loạn hiện tại, Vinh thái hậu dần lấy lại sự bình tĩnh, sắc mặt bà đột nhiên trầm xuống, nghiêm nghị đập tay lên chiếc bàn cạnh giường. Bà thờ phụng Phật tổ, trong thâm tâm bà đối với Phật tổ nghiễm nhiên là sự thành kính, lại không ngờ đứa con trai của bà lại làm ra chuyện kinh thế hãi tục như vậy, điều này đối với Phật tổ là đại bất kính.

(*) Kinh thế hãi tục: chỉ hành động không bị ràng buộc bởi lễ tiết thế tục. Từ trên cao, Sở Tuyệt nhìn xuống Lam Vân, hờ hững gật đầu: “Thánh tăng, đắc tội rồi.”

Giọng nói hắn lạnh lùng, không hề mang bất kì ý tứ áy náy hay biết lỗi nào. Lam Vân chắp tay trước ngực, khẽ khom người: “Vương gia quá lời rồi.” “Ý thánh tăng như vậy, chính là không trách cứ bản vương, đúng chứ?”

Sở Tuyệt nhìn thoáng qua Vinh thái hậu, rồi một lần nữa nhìn vào gương mặt kia của thánh tăng. Lam Vân nhìn hắn, khẽ mỉm cười: “Thử hình phi tự tác, diệc phi tha tác, nãi do nhân duyên nhi sinh, do duyệt tác duyệt.”*

(*) Thử hình phi tự tác, diệc phi tha tác, nãi do nhân duyên thi sinh, do duyệt tắc duyệt: nghĩa là sự vật có mặt là do duyên sinh khởi phát, chứ sự vật không có quyền gì với sự sinh ra và sự hoại diệt của chính nó.

Vinh thái hậu trừng mắt nhìn Sở Tuyệt, sau đó bà đứng dậy chắp hai tay hướng về phía Lam Vân, áy náy nói: “Từ vong ngã đến vô ngã là thiền tấm*. Thánh tăng Phật pháp tinh thông, người đã đạt đến thiện tâm nhưng thánh tăng không so đo, ai gia ngược lại thấy thật hổ thẹn.” (*) Vong ngã: vong ngã là quên đi cái tôi của mình; Vô ngã: những gì, ngoài chính bản thân ta ra thì là vô ngã; Thiền tâm: chỉ trái tim không có tạp niệm, luôn hướng đến Phật.

Lam Vận chỉ khẽ mỉm cười. Trong phút chốc, quanh người thánh tăng đều như lan tỏa một thứ cảm giác kì diệu, ấy chính là “tâm trí thanh tĩnh như dòng nước, trái tim tự do như những đám mây trắng lơ lửng trên bầu trời.” Hoặc giống như trái tim bao la chứa đựng được cả trần thế, yên tĩnh nhẫn nhục, lương thiện khoan dung cái ác, cảnh giới giác ngộ rộng lớn vô biên. Sở Tuyệt nhìn thánh tăng, đáy mắt hắn khẽ loé lên sự lạnh lẽo.

Nét đẹp này không nên tồn tại dưới nhân gian. Hắn ta nên ngồi trên đài sen mà quan sát chúng sinh mới phải, không nên đến thế gian này, không nên... xuất hiện trước mặt Sở Tuyệt hắn. Nhìn thấy Phật vận* như vậy, Vinh thái hậu thoáng chốc cho rằng bà đã nhìn thấy Phật tổ mà bà đã ngày đêm cúng bái.

Bà quên đi thân phận mình mà quỳ xuống, chắp hai tay hành lễ khấn Phật: “Thánh tăng Phật pháp vô biến, cầu thánh tăng giúp đệ tử vượt qua sầu lo của thế gian, đưa đệ tử thoát khỏi bể khổ.” (*) Phật vận: người có duyên với Phật, giác ngộ được mọi điều dẫn dắt chúng sinh.

Sở Tuyệt kinh ngạc nhìn màn đại lễ khấn Phật của mẫu hậu, ánh mắt hắn lại rơi lên người thánh tăng, không khỏi thất thần. Cũng khó trách sao mẫu hậu lại như vậy! Hắn vừa có Phật vận, lại vừa có vẻ đẹp tuyệt mỹ, quả thực đây một con người đã thoát ra khỏi hồng trần.

Sở Hồng liếc nhìn Lam Vân, trong đôi mắt sâu thẳm của hắn xẹt qua một tia sáng. Thánh tăng bị thái hậu triệu kiến vào cung nhưng ngay sau đó, hoàng đế lại ban xuống một thánh chỉ nằm ngoài dự đoán của mọi người. Thánh tăng đã lọt vào mắt phượng của thái hậu nên được hoàng thượng phong tước, lại còn bạn thưởng phủ đệt cho thánh tăng, người cũng không thể trở về chùa Hộ Long nữa.

(*) Phủ đề: nơi ở của quan lại quý tộc. Ngày thường, vị thánh tăng này sẽ cùng bầu bạn với thái hậu thờ phụng Phật tổ, chỉ có mồng một và ngày rằm mới chùa Hộ Long khai đàn tuyên dương Phật pháp. 

Tin tức này vừa truyền ra, liền làm cho những kẻ si mê thánh tăng càng thêm chìm đắm. Trong lòng những người này, thánh tăng chính là thần Phật, có Phật pháp vô biển, ngài giáng thế bởi vì muốn giải cứu chúng sinh thoát khỏi bể khổ. Những người chưa có cơ hội gặp qua thánh tăng Phật pháp vô biên ấy đều háo hức mong chờ, chờ đến ngày mười lăm lại đến. Bọn họ muốn tìm hiểu, muốn lén nhìn, muốn chiêm ngưỡng để thỏa lòng mong mỏi. Còn một việc nữa khiến kinh thành như dậy sóng chính là: hoàng thượng đã đem Thưởng Nguyệt biệt viện ban tặng cho thành tăng. Thưởng Nguyệt biệt viện nằm sát hoàng cung, cách Chiến Vương Phủ không xa. Nơi ấy vốn là nơi thuộc thủ phủ của thái tử, dùng để thưởng các, bây giờ được tách ra thành một chủ độc lập. Mặc dù, Thưởng Nguyệt biệt viện chỉ là một biệt viện nhỏ nhưng bên trong vẫn rất đầy đủ, phong cảnh tuyệt đẹp, cảnh vật yên tĩnh. Xây dựng lâu đình vũ cách đều vì muốn thưởng thức phong cảnh. (*) Lâu đình vũ các: các tòa kiến trúc dùng để ngắm cảnh. Núi non, sông nước, cây cối, thưởng hoa, thưởng nguyệt... đều là cảnh đẹp cả! Vào mỗi đêm trăng tròn, trăng sáng trên bầu trời tỏa ra ánh sáng bàng bạc soi sáng khắp hồ nhân tạo bên trong viện, hương sen ngập tràn, tiếng chim chóc thăm thẳm trong đêm tối, thực sự mang đến cảm giác tươi mới. Không chỉ vậy, sương mù còn giăng khắp lối tạo nên một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp, phảng phất như thế ngoại đào nguyên*. (*) Thế ngoại đào nguyên: nơi không có tranh đua, chỉ có thiên nhiên và con người. Khoảng sân này được Sở Hồng cho xây dựng, khi mà hắn vẫn còn là thái tử. Mỗi một bông hoa ngọn cỏ, từng cái cây, viên đá đều do thợ thủ công xây dựng theo yên cầu của hắn. Về sau, hắn đăng cơ làm hoàng đế nên đã chuyển vào sống trong hoàng cung. Tuy vậy, hắn thỉnh thoảng vẫn dành chút thời gian để đến nơi này mà nghỉ lại một đêm. Các quan lại trong triều, vương công quý tộc đều biết rõ hoàng đế yêu thích biệt viện này đến nhường nào. Thật không ngờ rằng, lại có ngày hoàng thượng đem nó ban cho một tên hòa thượng, hơn nữa còn phong danh thánh tăng cho hắn. Phong hào thánh tăng, chuyện này biết bao nhiêu là vinh hạnh. Chẳng lẽ, hoàng thượng muốn phục hưng Phật giáo một lần nữa? Bất kể là do hoàng thượng muốn phục hưng Phật giáo, hay do thái hậu sùng kính thánh tăng, kết quả cũng chỉ có một mà thôi. Đó chính là khiến cho đường đến chùa Hộ Long ngày một đông đúc chật kín người. Chùa Hộ Long sau trăm năm vắng vẻ, lạc hậu một lần nữa đã lấy lại được sự hưng thịnh, phồn vinh và được coi trọng như một Quốc tự. Hôm nay là ngày rằm, cũng chính là ngày thánh tăng quay trở về chùa Hộ Long thuyết giảng phật pháp. Trong kinh thành, muốn người đổ xô ra đường để tranh nhau đến chùa Hộ Long thật sớm. Từ sớm tinh mơ, Chùa Hộ Long vừa mở cửa đã thấy một đoàn người chen chúc, những bậc thang phía xa xa, cũng chật kín cả người. Nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này, đám hòa thượng hết sức kinh ngạc, sau đó liền chắp tay trước ngực, luôn miệng niệm thiện tại thiện tại. Chái* phòng của phương trường trụ trì bị đẩy ra, Hoằng Pháp đại sư đang niệm kinh ngộ thiên cũng chậm rãi mở mắt ra: “Viễn Không, có chuyện gì mà hoảng hốt vậy?” (*) Chái: nhà có chái là những ngôi nhà 3 gian ngày xưa, nhà thường có hình chữ I hoặc chữa L, muốn có thêm không gian để sinh hoạt cho rộng rãi nên xây thêm chái nhà đằng sau. Đại hòa thượng Viễn Không đang ôm trong tay một xấp dày thiệp mời, khuôn mặt nhăn nhó, khó khăn lắm mới nói được thành lời: “Sư... sư phụ, có nhiều thiệp mời quá, phòng của chúng ta không đủ dùng. Hơn nữa... Cơm chay cũng chuẩn bị không đủ.” Đây là thiệp mời của những vương công quý tộc mà bọn họ không thể đắc tội. “Sư phụ...” Hòa thượng Minh Không vội vã chạy vào, hưng phấn nói: “Sư phụ, có rất nhiều người đến ạ.” Chỉ vỏn vẹn trong một buổi sáng hôm nay, chùa Hộ Long đã nhận được tiền hương khói còn nhiều hơn so với cả một năm, những quan lại quyền quý kia ra tay thật không hề tầm thường. Nhìn Minh Không vui vẻ, hòa thượng Viễn Không cũng lộ ra sự vui mừng, nhưng sau đó hắn chợt nhớ đến tứ đại giai không” của người xuất gia, liền vội vàng chắp tay lại hướng về phía tượng Phật lớn trước mặt mà lẩm bẩm a di đà Phật, tội lỗi tội lỗi. (*) Tứ đại giai không: cơ thể, tất cả mọi thứ chúng ta có đều là vay mượn mà thôi, không nên tham lam cho rằng mọi thứ đều thuộc về mình. Hoằng Pháp đại sư khẽ thở dài: “Viễn Không, Minh Không, mọi chuyện đều theo thứ tự trước sau mà tiếp đón đi.” Khuôn mặt Minh Không và Viễn Không đều nghiêm túc mà cung kính hành lễ đáp: “Vâng, thưa sư phụ.” Sau khi nhìn hai người lui xuống, Hoằng Pháp đại sư quay sang nhìn tượng Phật, thành kính quỳ lạy: “Ngã Phật Phật pháp vô biên.” Có lẽ, sự xuất hiện của thánh tăng chính là thời cơ để Phật pháp chiếu rọi khắp nhân gian, đây nhất định là ý chỉ của Phật tổ. Chùa Hộ Long vinh, nhục, hưng hay vong, thật ra cũng không quan trọng, điều trọng yếu là Phật pháp mà bị thiên tử khinh khi thì chính là điều đại bất kính đối với Phật tổ. Hiện tại, cơ hội chấn chỉnh lại chùa Hộ Long, trùng hưng Phật pháp, kính trọng Phật tổ đã đến, thân là đệ tử của Phật, ông nghiễm nhiên phải tuân thủ ý chỉ của Phật tổ. “Tham kiến công chúa.” Tả tướng quân đau đầu nhìn Cửu công chúa. “Tránh ra.” Sở Cửu Nhi lạnh lùng liếc nhìn đám người dám to gan ngăn cản đường đi của nàng. Tả tướng quân nuốt nước bọt, miễn cưỡng nói: “Nhưng... nhưng thái hậu đã có lệnh, không... không cho phép công chúa tiến vào chùa Hộ Long quấy rầy thánh tăng thuyết giảng Phật pháp.” “Bổn công chúa không quấy rầy hắn giảng Phật pháp, bổn công chúa phải đi bái Phật.” Hai ngày nay, nàng đã bị mẫu thân cấm túc, vất vả lắm mới lẻn ra ngoài được, làm sao nàng có thể để đảm vệ quân nhỏ bé kia ngăn cản được cơ chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.