Phượng Kinh Thiên

Chương 185: Phải chăng số đã định (1)



Mọi người nghe xong đều yên lặng, tất cả mọi người đều kinh hãi đến há hốc mồm, hai mắt trợn tròn thật lớn, miệng cũng bất nhã mà mở to ra.

Đến ngay cả Vinh thái hậu và hoàng hậu Tiểu Vinh Thị cũng kinh ngạc đến tròn xoe hai mắt, càng không phải nói đến đám hậu phi ngây ra như phỗng phía sau lưng nữa.

Duy chỉ có sắc mặt Bạch Sơ Nguyệt vẫn điềm nhiên như không.

Nàng nằm rạp xuống đất tạ ơn: “Thần thiếp tạ ân, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Trong mắt Sở Tuyệt lóe lên ánh nhìn kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.

Mãi đến giờ phút này, Bạch đại nhân mới như tỉnh lại từ trong giấc mộng, vội vàng khấu đầu tạ ơn: “Thần khấu tạ long ân của hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Sở Cửu Nhi kinh hãi thất thanh nói: “Chuyện gì thế này?”

Ba tên yêu nghiệt đồng loạt nhìn hoàng thượng rồi lại nhìn Vinh Định Ngạn, lông mày đồng loạt nhíu lại.

Lam Vân chỉ yên lặng mỉm cười, dường như đã xảy ra chuyện thú vị rồi.

Bức họa có thể khiến Sở Hồng vừa liếc mắt đã ban cho làm nhất phẩm Hiền phi, quả thật có ẩn chứa bí mật không nhỏ, Bạch Sơ Nguyệt có lẽ đã tạo nên truyền kì của nước Sở rồi.

Nhìn thấy tình cảnh vừa lạ lùng, vừa kì quặc này, hai vị sứ thần nước Chu đột ngột phát sinh thì thầm, trao đổi ánh mắt với nhau.

Bọn họ cũng rất tò mò muốn biết, rốt cuộc bức tranh mà cô gái xinh đẹp này đã trình lên cho hoàng đế nước Sở lúc nãy là thứ gì? Nhờ sự có mặt của sứ thần nước Chu nên phần sau của hội thưởng hoa không vội vàng kết thúc, nhưng vì tình huống đột ngột xuất hiện này khiến chẳng ai còn tâm trí nào mà thưởng thức nữa rồi.

Trong lòng mọi người đều ngạc nhiên kèm sự nghi ngờ, bắt đầu thăm dò người nhà Bạch gia nhưng không ai dò tìm ra được chút thông tin gì.

Chỉ biết rằng, qua hội thưởng hoa lần này, Bạch Sơ Nguyệt đã một bước bay lên trời làm phượng hoàng.

Bạch gia cũng nhờ Bạch Sơ Nguyệt được sắc phong nên đa trở thành tiêu điểm của mọi người, mà bức tranh của Bạch Sơ Nguyệt lại chính là câu đố lơ lửng lớn nhất....

Từ Diên Cung.

Vinh thái hậu đang nhìn đứa cháu gái đang khóc thút tha thút thít, bỗng nhớ đến chuyện mà bà đã căn dặn Trác ma ma làm trong cung yến, đột nhiên trong lòng có chút bất an.

“Cố mẫu, chỉ vì một bức họa của Bạch Thị mà hoàng thượng đã sắc phong nàng ta lên nhất phẩm Hiền phi rồi.

Nếu như...

nếu như sau này, nàng ta sinh được một nam một nữ nữa, há chẳng phải sẽ thưởng cho nàng ngôi vị hoàng hậu luôn hay sao? Hu hu, cố mẫu, việc này người phải lấy lại công bằng cho thần thiếp.”

Hoàng hậu Tiểu Vinh Thị khóc lóc đầy đau khổ.

Vinh thái hậu nhìn đứa cháu gái đang quỳ phục trên đầu gối mình, lông mày bà nhăn lại như sắp dính vào nhau.

Đứa con trai bà sinh ra có tính nết như thế nào, không ai có thể hiểu rõ hơn người làm mẹ là bà được.

Xem ra, trong bức tranh kia của Bạch Sơ Nguyệt có điều gì cổ quái rồi? Tuy nhiên, đó chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ hèn mọn tiến vào hậu cung mà thôi.

Cho dù quá trình đó có chút li kì khiến bà kinh ngạc đi chăng nữa, nhưng trong lòng bà tuyệt không hề lo lắng chút nào.

Đến bây giờ, điều khiến lòng bà không yên nhất chính là bà vẫn không biết được rằng, rốt cục Bạch Sơ Nguyệt làm sao có thể khiến hoàng thượng sắc phong như thế? Khi tình hình vẫn chưa rõ ràng, nếu đã bị người ta cướp mất tiên cơ * rồi mà bà lại còn tùy tiện hành động nữa, đến lúc cãi cọ ầm ĩ khiến Hồng Nhi tức giận thì quả thật là mất nhiều hơn được rồi.

(*) Tiên cơ: thời cơ then chốt.

Bất kể bản thân bà là thái hậu hay là mẫu thân, thì bà cũng phải kiêng dè giới hạn chịu đựng của hoàng thượng.

“Trác ma ma, hôm nay ai gia có chút mệt mỏi rồi.

Cung yến đêm nay, ai gia không đi góp vui nữa.

Ngươi sai người đến Càn Thừa Điện bẩm báo một tiếng.”

Rốt cục vẫn chưa làm rõ được trong hội thưởng hoa hôm nay đã xảy ra chuyện gì, bà vẫn nên cẩn trọng dè dặt thì hơn, kế hoạch ban đầu đành phải gác lại đã.

Trác ma ma liếc nhìn Vinh thái hậu một cái, rồi mới nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng.”

Vinh thái hậu nhìn hoàng hậu ngày thường rất đúng mực nhưng lúc này lại vô cùng rối loạn, bà xoa xoa hai bên thái dương rồi nhíu mày nói: “Đứng lên đi.”

Hoàng hậu Tiểu Vinh Thị đứng dậy rồi tiến đến bên người bà, cẩn thận giúp bà xoa thái dương.

“Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ mà cũng khiến ngươi không còn chừng mực nữa rồi sao? Cố mẫu dạy ngươi thế này hay sao?”

“Nhưng...”

“Không có nhưng nhị gì hết.

Ngươi phải nhớ kĩ câu này: những người phụ nữ trong hậu cung này, bất kể là kẻ được thụ sủng hay không thụ sủng; kẻ có xuất thân cao hay xuất thân thấp, ngươi cũng phải xử lí mọi việc một cách công bằng, quản lí những người phụ nữ này một cách ngăn nắp, rõ ràng.

Dù cho Bạch Sơ Nguyệt có bản lĩnh thấu trời, thì nàng ta cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay ngươi được.”

Lúc này, trái tim bấp bênh của hoàng hậu Tiểu Vinh Thị mới yên bình trở lại: “Cố mẫu dạy bảo rất phải, là lỗi của Quyên Nhi.”

Nhìn thấy nàng đã bình tĩnh lại, Vinh thái hậu mới khẽ phất tay.

“Thần thiếp cáo lui!”

Cảnh chiều vừa buông xuống, hoa đèn đã thắp lên.

Trong Càn Thừa Điện, đèn đóm sáng trưng, sênh ca* huyên náo, nhưng bởi vì chuyện ban sáng mà không ai có tâm tình ăn uống hay vui vẻ nữa rồi.

(*) Sênh ca: tấu nhạc ca hát.

Lam Vân cũng đã rời hoàng cung trở về Thưởng Nguyệt Biệt Viện – Phật đường chỉ thuộc về nàng từ sớm.

Tượng Phật dát vàng đặc biệt được thỉnh về từ chùa Hộ Long đang đứng sừng sững giữa Phật đường, mà nàng lại mặc một bộ áo dài trắng tinh nằm trước tượng Phật.

Đúng vậy, nàng không gảy đàn, không ngồi thiền, mà là đang ngẩng đầu.

Nàng nghiêng đầu ngửa mặt nhìn tượng Phật dát vàng trước mặt mình.

“Cho người đi thám thính nhân vật Bạch Sơ Nguyệt này, bất kể việc to việc nhỏ.”

“Vâng.”

Đào Dao đứng phía sau nhìn như buông mắt cúi mày, nhưng thật ra toàn bộ tinh thần đều đang cảnh giác cao độ, nghe thấy thế liền đáp lời.

“Nhân tiện chuẩn bị luôn một bản tư liệu về bốn vị hoàng thân quốc thích hôm nay.”

“Vâng.”

Lam Vân nhìn tượng Phật, khẽ thở dài một tiếng, haiz, gánh thì nặng mà đường thì xa! Muốn trở thành nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn đến huynh đệ Sở Thị, quãng đường nàng phải đi còn rất dài, hơn nữa nàng còn phải tìm cơ hội đặt kíp nổ bùng phát chiến tranh giữa hai nước Sở

- Chu.

Nếu như mãi vẫn không tìm được cơ hội thì nàng còn phải tự mình tạo ra cơ hội nữa.

Càn Thừa Điện, không khí trong ngự thư phòng yên tĩnh đến mức khiến người khác bất an.

Sở Hồng ngồi ngay ngắn trước ngự án trác hoa lệ to lớn, cẩn thận lật giở bức họa do Bạch Sơ Nguyệt trình lên, mà Bạch Sơ Nguyệt lại quỳ phục dưới đất.

Bạch Sơ Nguyệt không dám ngẩng đầu.

Ngày hôm qua, nàng được hoàng thượng sắc phong thành nhất phẩm Hiền phi, miễn việc học tập lễ nghi, tối qua còn được ở lại cung Trường An.

Mặc dù tối qua, hoàng thượng không hề sủng hạnh nàng nhưng sau buổi thiết triều ngày hôm nay, người đã triệu kiến nàng tới.

Tất cả hoàn toàn giống như trong mơ, nhưng nàng biết rằng, giấc mộng này không phải là giấc mộng kia.

Giấc mơ này mới là chân thực nhất.

Nàng quỳ trên mặt đất, hai bàn tay buông thõng trong ống tay áo rộng rãi không ngừng nắm chặt, cứ như lúc này tim nàng đã vọt lên tận cổ họng rồi vậy, căng thẳng đến mức khiến nàng cảm nhận được trái tim đang đau nhức.

Nàng hiểu rất rõ, người nàng đang đối mặt lúc này là ai.

Hai mươi năm sau, vị đế vương trẻ tuổi ôn hòa quý phái trước mắt này sẽ thống nhất thiên hạ.

Hắn sẽ trở thành bá chủ thiên hạ, lật tay là quyền, úp tay là thế, đăng cao nhất hô*, hàng ngàn hàng vạn dân chúng cả thiên hạ đều cùng tung hô vạn vạn tuế! Lấy tên tuổi đại vương thiên cổ lưu danh sử sách.

(*) Nhất hô: hình dung nhiều người cùng tung hô ủng hộ.

Mặc dù người đàn ông trước mắt vẫn còn trẻ trung, cứ như hắn không phải là một vị đế vương ngang ngược cường thế, mà là một quý công tử ôn hòa thanh nhã vậy.

Trong giấc mơ dài đằng đẵng nhưng vô cùng rõ ràng của nàng, không ai có thể hiểu rõ hơn nàng, rằng người đàn ông nhìn như quý công tử văn nhã cao quý này lại có dã tâm lớn nhường nào, thủ đoạn thâm độc đến nhường nào.

Người, vật, việc trong giấc mộng kia đều chân thực đến mức khiến nàng khắc cốt ghi tâm.

Trong giấc mơ cũng giống như hiện tại, đó là năm ngoái – tức đầu năm Kiến Quang thứ ba, nàng bị Vinh gia từ hôn đột ngột.

Do không thể chịu nổi sự nhục nhã này nên nàng đã nhảy xuống hồ, nhưng lại không thể chết được.

Nhờ có sự bồi thường của Vinh gia nên hai vị huynh trưởng được bổ nhiệm chức quan to, con đường làm quan của phụ thân cũng thuận buồm xuôi gió.

Ngoại trừ nàng ra, toàn bộ người của Bạch gia đều sống rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.