Phượng Kinh Thiên

Chương 188: Đẹp không tả xiết (1)



Sở Hồng không lên tiếng nữa, nhưng đầu mày hắn đang nhíu chặt lại.

Bạch Sơ Nguyệt thấy hắn cẩn trọng như vậy, lời muốn nói ra cũng không dám nói nữa, nàng sợ bản thân mình sẽ nói sai.

“Ngươi muốn nói gì, trẫm cho phép ngươi nói.”

Sở Hồng nói.

“Thiếp đang nghĩ, có khi nào...

có khi nào bởi vì thiếp nằm mơ thấy giấc mơ kì lạ, khó mà tưởng tượng được ấy nên đã phá vỡ số mệnh? Mới thay đổi một vài chuyện?”

Trải qua giấc mơ này, Bạch Sơ Nguyệt thật ra đã tin vào những chuyện ma quỷ trên thế gian này.

Từ khi Kinh thành xuất hiện vị thánh tăng vốn không nên xuất hiện này, nàng vẫn luôn rất lo lắng, lo rằng thánh tăng là do Phật tổ phái xuống để ngăn nàng phá hoại số mệnh.

Sở Hồng không lên tiếng mà chỉ phất phất tay: “Chuyện liên quan đến việc ngươi mơ thấy tương lai, trời biết, đất biết, ngươi biết, trẫm biết, ngươi có hiểu không?”

Biểu cảm của Bạch Sơ Nguyệt trở nên sợ hãi: “Thiếp hiểu.”

“Lui xuống đi.”

“Vâng, thiếp cáo lui.”

Bạch Sơ Nguyệt cung kính lui ra ngoài.

Cuối cùng, nàng cũng yên bình mà bước vào hoàng cung, có phải là dấu hiệu cho thấy nàng có thể thay đổi vận mệnh của bản thân mình hay không? Nàng đã sống trong mơ nhiều năm như thế, tuy rằng chỉ là một thiếu phụ sống trong cảnh lạnh lẽo nửa đời người, nhưng nàng không phải là một thiếu nữ ngây ngô không biết gì.

Nàng bước vào hoàng cung này, đi bên cạnh người đàn ông tôn quý nhất trong thiên hạ này, đương nhiên không thể nào ngu ngốc đến nỗi nói với hắn, nàng đã từng gả cho người khác.

Thân là người đàn bà bên cạnh đế vương thì cho dù là ở trong mơ, nàng cũng phải là người trong trắng.

“Nô tài Tiểu Mạc Tử tham kiến Hiền phi nương nương, nương nương kim an.”

Tiểu Mạc Tử đang canh giữ bên ngoài, thấy nàng một mình đi ra từ ngự thư phòng, sắc mặt hắn khẽ lạnh, vội bước lên trước cung kính thỉnh an.

Vị Hiền phi nương nương này không chỉ bước vào ngự thư phòng của hoàng cung, mà còn ở bên trong đã tròn hai canh giờ rồi.

Bước chân Bạch Sơ Nguyệt khẽ dừng lại, lưng nàng chậm rãi dựng thẳng lên, một gương mặt thanh lệ thoát tục mang theo nụ cười mỉm khẽ cúi đầu với Tiểu Mạc Tử.

Nàng vô cùng ung dung, ưu nhã đưa tay ra.

Dưới sự dìu đỡ của các cung nhân, nàng bước xuống dưới nhưng trong lòng lại nói với bản thân một lần nữa, nàng nhất định phải bước lên vị trí cao hơn nữa, cao hơn nữa! Trong ngự thư phòng, Sở Hồng híp mắt ném bức họa trong tay vào trong lò rồi nhìn nó biến thành tro bụi trong lò Thanh Long.

Nhìn ngọn lửa đang cháy trong lò Thanh Long, hắn nhắm chặt mắt lại, thế gian này lại có chuyện li kì đến như thế, vậy tên hòa thượng ấy có phải là cao tăng mà mọi người vẫn gọi? “Tiểu Mạc Tử, truyền thánh tăng vào cung gặp trẫm.”

“Nô tài tuân chỉ!”

Nếu như hắn thật sự là cao tăng đắc đạo, vậy hắn tại sao lại đến đây? Nếu như không phải? Hắn...

lại vì sao mà không phải là hắn? Lam Vân vừa bước vào cung thì liền được thái giám dẫn đến thẳng Tàng Thư Các.

Sân trước của Tàng Thư Các có một cái hồ tên là Uống Thanh Trì, nước xanh biếc mà trong suốt.

Bên cạnh đó là một khu rừng nhỏ rậm rạp xanh ngắt, trong khu rừng nhỏ có một tòa Phi Long Đình.

Đình này rất lớn, được tạo thành từ mười tám cây cột trụ trong cung điện, cao, to, rộng, dùng để tránh nắng ngày hè thì không gì sánh bằng.

Trong khu rừng nhỏ thấp bé, lộ ra một tòa đình mái ngói lưu ly màu vàng trong sắc xanh biếc, đặc biệt nổi bật.

Phía trên đình nghỉ mát được trang trí hai con rồng giáp vàng bóng loáng, linh hoạt sống động như muốn cưỡi gió mà bay cao lên, khí thế vô cùng.

Sau giờ chính ngọ, ánh mắt trời rực chiếu gay gắt, nóng bức oi ả.

Những tấm màn màu vàng sáng hoa lệ đều đã được thả ra, thỉnh thoảng có một vài trận gió thổi qua khiến những mành trướng màu vàng này bay bay trong gió, đẹp đẽ mà cao quý.

Còn chưa bước vào trong, đã nghe thấy tiếng đàn dịu dàng êm ái từ trong đình nghỉ mát vang lên.

Thái giám dẫn Lam Vân đến cung kính bước lên trước: “Khởi bẩm hoàng thượng, thánh tăng đã đến!”

Tiểu Mạc Tử cong người lui ra khỏi đình nghỉ mát, tiểu thái giám kia cũng lui theo ra ngoài.

Hắn cung kính mời Lam Vân: “Thánh tăng, mời!”

Lam Vân khẽ cúi người với hắn rồi dời bước tiến vào trong, còn Pháp Không theo phía sau nàng lại không bước vào mà yên lặng đứng chờ hầu ở bên ngoài đình nghỉ mát.

Vừa bước vào đình, một cơn gió lạnh thổi vào mặt khiến lòng Lam Vân khẽ kinh ngạc.

Tuy đình nghỉ mát này được xây trong rừng, nhưng hiện tại cũng đang là thời gian nắng cháy rát da nhất sau giờ giữa trưa.

Mặc dù không phải chịu sự bức xạ trực tiếp từ ánh nắng mặt trời, nhưng đình nghỉ mát này cũng tuyệt đối không thể có được cơn gió lạnh mát mẻ tận tâm can như vậy được.

Nàng nhàn nhạt liếc mắt qua thì ngay lập tức hiểu rõ, rồi than nhẹ một tiếng.

Sự mát mẻ ấy chính là từ chiếc giường gấm màu vàng sáng đang đỡ lấy một người nằm biếng nhác đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên đó tỏa ra.

Một sự hưởng thụ xa xỉ biết bao! Một chiếc giường ngọc của đế vương này còn hấp dẫn người khác hơn cả máy điều hòa ở thời hiện đại nữa.

“Tiểu tăng Lam Vân tham kiến bệ hạ.”

Sở Hồng không mở mắt mà chỉ phất phất tay, thái giám bên cạnh liền đem một chiếc ghế đến đặt phía sau Lam Vân.

Lam Vân khẽ cong người rồi yên lặng ngồi xuống chiếc ghế ấy.

Nàng yên lặng nghe tiếng đàn, ánh mắt bình tĩnh đặt trên người đánh đàn.

Người đang đánh đàn không phải ai khác, chính là Bạch Sơ Nguyệt.

Tiếng đàn vẫn dịu dàng êm ái như trước, nhưng chỉ có bản thân Bạch Sơ Nguyệt biết rõ, ngay lúc ánh mắt của thánh tăng lướt qua một lượt rồi vô tình rơi trên người nàng, tim của nàng đã bắt đầu đập thình thịch rồi.

Nếu như khúc nhạc này không phải nàng đã đánh cả trăm ngàn lần trong mơ, thì nàng nghĩ mình nhất định sẽ không bình tĩnh mà đánh đàn như vậy được.

Nếu như không phải sống cả nửa cuộc đời trong mơ, giờ đây nàng cũng sẽ không thể mặt không đổi sắc mà yên lặng ngồi đó, cũng không để lộ ra chút tâm tư tình cảm nào của mình cả.

Trải qua giấc mơ đó, nàng tin rằng trên đời này có chuyện thần linh kì ảo.

Mà người của cả Kinh thành đều đang ca ngợi vị thánh tăng này, nói Phật pháp của hắn uyên thâm đến nỗi trụ trì của chùa Hộ Long cũng chấp nhận chịu thua.

Hắn lại còn có được sự kính trọng của thái hậu, có được sự phong thưởng của hoàng thượng.

Nàng tuy rằng là nửa tin nửa ngờ, nhưng thà rằng tin là có còn hơn là không tin.

Hơn nữa, nàng từ đầu đến cuối đều có chút chột dạ nên sinh ra sợ hãi, bởi vì nàng muốn đi đường tắt mà đã tiết lộ thiên cơ, nàng sợ mình sẽ bị trời phạt! Bởi nàng biết, những chuyện trong mơ đều là số trời đã định, bây giờ nàng lại vì biết trước thiên cơ mà thay đổi vận mệnh của bản thân và của cả gia đình.

Hơn nữa, nàng còn đem tất cả thiên cơ nói cho hoàng thượng.

Chính vì thế, nàng luôn cảm thấy bản thân làm như vậy là sai trái, nhưng nếu như nàng không làm như vậy, nàng làm sao có thể khiến cho hoàng thượng mặc kệ Vinh gia mà phong nàng làm nhất phẩm Hiền phi cơ chứ? Bây giờ, nàng được gặp thánh tăng trong truyền thuyết nên có cảm giác kính nể như gặp người trên trời vậy, mặc dù nỗi lo sợ trong nàng vẫn chiếm phần nhiều hơn.

Đó là bởi vì thánh tăng càng bất phàm, nàng lại càng thấy bất an.

Hơn nữa...

không biết có phải do ảo giác hay không, nàng luôn cảm thấy ánh mắt mà thánh tăng nhìn nàng rất cao thâm khó đoán, giống như là dưới ánh mắt của hắn, tất cả mọi thứ đều bị nhìn thấu.

Bạch Sơ Nguyệt cố đè xuống tâm trạng đang không ngừng cuộn sóng trong lòng, cố gắng giả vờ bình thản mà tiếp tục đánh đàn.

Nàng chỉ dám nhìn liếc qua một lần liền cúi đầu thật nhanh, không dám ngẩng đầu lần nữa.

Sở Hồng không biết đã mở mắt ra tự lúc nào, hắn yên lặng mà nhìn chăm chú Lam Vân, còn Lam Vân lại nhìn chăm chú Bạch Sơ Nguyệt.

“Trẫm từng nói mời thánh tăng giúp trẫm thưởng hoa, không biết trong mắt thánh tăng, hoa mà trẫm chọn như thế nào?”

Nghe thấy Sở Hồng mở miệng lên tiếng, sự run rẩy trong lòng Bạch Sơ Nguyệt thoáng chốc bình tĩnh lại.

Phải, nàng bây giờ không phải là một Bạch Sơ Nguyệt không được tuyển chọn mà bất đắc dĩ phải gả cho một lão già làm thiếp, nàng bây giờ là nhất phẩm Hiền phi được hoàng thượng sắc phong trước toàn thể văn thần quyền quý trong Kinh thành này.

Cho dù thánh tăng này Phật pháp cao thâm thì sao? Cho dù nàng thay đổi vận mệnh của bản thân và cả gia đình thì sao? Phật, chung quy vẫn là vị thần nằm ngoài thế giới, nhân gian này tất cả đều là của hoàng đế cao quý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.