Sợ ngươi từ nay cưỡi mây đạp sóng hóa thành tiên, thành Phật mà bay đi.
Sợ ta từ nay về sau không bao giờ tìm được ngươi trên thế gian này nữa.
Cho nên, ta mới ngăn ngươi niệm kinh, mới sợ ngươi niệm kinh.”
Lam Vân nhíu mày, dường như không hiểu, lại dường như nghi hoặc.
Phúc công công vô cùng khiếp sợ khi nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người.
Ông ta không nghĩ rằng Cửu công chúa lại chìm sâu vào mối tình này đến vậy.
Ông ta gắt gao nhìn chằm chằm thánh tăng, không dám chớp mắt vì sợ sẽ bỏ qua phản ứng của ngài.
Cũng may, gương mặt của thánh tăng từ đầu đến cuối đều bất biến, một chút thay đổi nhỏ cũng không có.
Ngay tại lúc này, Pháp Không đại sư đột nhiên thở dài một tiếng: “A di đà Phật, thiện tai, thiện tai.
Sư đệ, công chúa đã rơi sâu vào tâm ma, không cách nào tự thoát ra được, nếu như đệ không thể hóa giải tâm ma vì đệ mà có của công chúa, thì công đức mà đệ làm từ trước đến nay sẽ vì thế mà hao tổn.”
Sắc mặt Lam Vân trở nên thản nhiên, hai tay chắp hình chữ thập, thành kính nói: “Đa tạ sư huynh nhắc nhở.”
Pháp Không gật gật đầu, lui về sau một bước, không lên tiếng nữa.
Lam Vân hạ mí mắt rồi yên lặng một lúc lâu, sau đó mới nói với Sở Cửu Nhi: “Công chúa, mời!”
Gương mặt Sở Cửu Nhi ửng hồng, dường như lúc này nàng mới ý thức được bản thân vừa nói gì, không dám nhìn chằm chằm vào Lam Vân nữa.
Nàng cúi người bước lên xe, nghĩ đi nghĩ lại, nàng cho người kéo rèm lên, nhưng trong chớp mắt lại hạ lệnh buông rèm xuống.
Lam Vân không lên tiếng nữa, nhưng đầu mày lại khe khẽ nhíu lại, dường như gặp phải một nỗi nghi hoặc rất lớn.
Ở bên cạnh, Phúc công công nháy mắt mấy lần với tiểu thái giám phía sau, tiểu thái giám gật gật đầu, không một tiếng động mà lùi ra sau vài bước, rơi lại phía sau đội ngũ.
Hoàng thượng nói, bất kể một chi tiết nhỏ nào trong từng hành động và lời nói giữa thánh tăng và công chúa đều phải lập tức bẩm báo.
Pháp Không đại sư vẫn luôn hiền hòa cúi đầu, cũng rất phối hợp mà không nhìn chăm chú vào tiểu thái giám vừa biến mất trong chớp mắt nơi cuối đội hình kia, tuy nhiên trong lòng ông lại khẽ thở dài.
Đối với Vô Ưu nàng, sự kính phục của ông từ lâu đã không nói nên lời, nhưng hiện tại ông lại càng thấm sâu hơn nghĩa của ba từ: phục sát đất! Cho nên, thở dài thì thở dài, ông vẫn phải leo lên chiếc thuyền lừa người này của nàng, không đúng, là thuyền Phật lừa người.
Ông thở dài vốn cũng không phải vì thật sự không bằng lòng, mà là...
kinh ngạc đến mức phải cảm thán.
Nàng để ông ta diễn Phật, ông phải lấy hết tinh thần mà học hỏi, nghiên cứu để phối hợp với nàng.
Bị nàng mê hoặc, lừa gạt lại chẳng phải lão dân bình thường, mà là những nhân vật có quyền lực tối thượng ở nước Sở
- đất nước luôn tự coi mình là cường quốc đệ nhất thiên hạ.
Đào Dao đang nghĩ, nếu như sau này có một ngày, những nhân vật bị mê hoặc, lừa gạt ấy phát hiện bản thân mình mắc mưu, sẽ có biểu cảm như thế nào? Đặc biệt là hoàng đế nước Sở
- Sở Hồng, không biết hắn có vì xấu hổ quá mà đâm đầu vào tường chết không, hay là...
lập tức thề phải đánh bại nước Đại Nguyên để báo thù rửa hận? Ông nghĩ, với tính cách của Sở đế, hắn chắc chắn sẽ chọn vế sau.
Mà nếu thật sự có một ngày như thế, ông nghĩ đây cũng sẽ là ngày mà cả vương gia và nàng mong muốn thành hiện thực.
Bởi cho dù có nắm được Đại Nguyên trong tay thì liệu khi ấy, nước Sở còn giữ được ích lợi gì? Hơn nữa, dù nàng không có ác tâm thì với tình hình trước mắt, sợ là vị hoàng đế trẻ tuổi đem tất cả cuồng vọng, dã tâm giấu sau vẻ ngoài ôn nhu, hiền lành đó của nước Sở cuối cùng cũng sẽ thua đến mức thê thảm, bởi vì, tâm trí điên cuồng của hắn vốn đã bị giam sâu vào trong trò lừa gạt này rồi.
Mà người tạo nên con thuyền Phật lừa người này lại rất bàng quan mà đứng một bên quan sát, vừa từ từ khiến hắn càng lún càng sâu, lại vừa thức tỉnh hắn dần dần, đem hắn chơi đùa trong lòng bàn tay mà bản thân hắn lại chẳng hay biết gì.
Có nhiều lúc, Đào Dao cũng không dám đi phỏng đoán nàng.
Bởi vì, ông ta thật sự sợ hãi, trí tuệ của nàng như làn gió nhẹ vậy, không nơi nào mà nó chưa lướt qua, lại như cơn mưa mùa xuân đầy trời, êm ái không một tiếng động mà rơi xuống.
Trên thế gian này, người khiến người khác sợ hãi nhất hẳn là đế vương, nhưng với ông ta, người khiến ông vừa kinh sợ vừa nể phục thì duy chỉ có nàng.
Có lúc, ông thậm chí còn phải nghi ngờ, nàng thực ra không phải là người, mà là một yêu tinh tu luyện ngàn năm hóa thành.
… Hoàng cung nước Chu.
Chu Lam Nhi không dám đi đến Hồ Tâm Đình, cũng không dám đi đến những nơi mà nàng hay đi nữa, bởi vì nàng sợ gặp phải hắn.
Thế sự vô thường, những ngày qua, nàng vẫn đang nghĩ rốt cuộc kiếp trước nàng đã làm sai điều gì mà kiếp này lại bi thương đến vậy? Lúc nàng theo đuổi không nỡ rời thì hắn tránh nàng như rắn rết, lúc nàng quyết tâm từ bỏ, hắn lại như tỉnh giấc từ trong mơ mà đi theo nàng.
Đôi mắt của hắn khiến nàng không nhẫn tâm nhìn.
Tuyệt vọng như vậy, đau đớn như vậy, bất lực như vậy, ẩn nhẩn như vậy,...
liệu hắn có biết, đằng sau vẻ thờ ơ của nàng ẩn giấu một tình yêu không hối tiếc và một sự tuyệt vọng bi ai không? Nếu như có thể, nàng tình nguyện để hắn cả đời này không giác ngộ ra, sẽ không phải vì nàng mà canh cánh trong lòng, cả đời không được vui vẻ.
“Công chúa...”
Tiểu Đậu đột nhiên lo lắng kéo tay nàng trốn đến một góc bên thân cây.
Chu Lam Nhi đã chìm sâu vào bi thương không cách nào tự thoát ra được, hoang mang nhìn Tiểu Đậu, không hiểu đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Đậu lo lắng vuốt vuốt ngực, buồn bã nói: “Không hay rồi, công chúa, chúng ta đã tới cấm địa trong cung rồi.”
Tất cả đều là do Tần tướng quân đáng chết đó, nếu như không phải hắn ngày ngày đều đứng những nơi công chúa hay đi qua, dùng ánh mắt khiến nàng nhìn là cay cay sống mũi thì công chúa làm sao lại đau lòng đến mức không dám ra ngoài mà đóng cửa, tự nhốt mình trong cung chứ? Nàng sợ công chúa sẽ buồn mà sinh bệnh, nên mới nhất quyết kéo người ra ngoài tản bộ, lại sợ gặp phải Tần tướng quân nên nàng chỉ đành dẫn công chúa đi theo mấy góc hẻo lánh, ít người mà thôi, nhưng không biết tự lúc nào, lại đi đến cấm địa trong cung rồi.
“Cấm địa trong cung?”
Chu Lam Nhi hướng mắt nhìn theo ngón tay đang chỉ của Tiểu Đậu.
Thấy dáng vẻ ngơ ngác không hiểu gì của công chúa, Tiểu Đậu khóc hu hu, gật gật đầu nói: “Chính là Quảng Ninh Cung.”
Chu Lam Nhi ngây người nhìn về phía không xa, nếu nói là cung điện, không bằng nói đó là một sân nhà.
Đột nhiên nàng nói: “Đi, chúng ta đi xem xem.”
Tiểu Đậu kinh ngạc, hoảng loạn nói: “Công chúa, như vậy có được không?”
Chu Lam Nhi tự cười giễu: “Yên tâm đi, công chúa của ngươi giờ đây đang đợi gả đi hòa thân, đừng nói là xông vào một Quảng Ninh Cung, mà dù cho ta nhất quyết xông vào Tử Dương Cung của phụ hoàng, phụ hoàng có trách tội xuống, cũng không làm gì ta đâu.”
“Nhưng...
Nhưng mà...”
Tiểu Đậu muốn nói gì đó, nhưng lại thấy công chúa nhà nàng đang chỉnh lại đầu tóc, rồi bước vào bên trong.
“Công chúa, đợi nô tỳ.”
Tiểu Đậu giậm giậm chân, chỉ đành đi theo nàng.
Chu Lam Nhi càng bước về phía trước thì càng thấy vô cùng kinh ngạc.
Nàng sống trong cung mười sáu năm, lại chưa từng biết cấm địa trong cung lại tồn tại một thế ngoại đào viên* như vậy.
Nơi đây yên lặng mà thanh bình, lại không có cấm quân, cũng không có sự phòng bị nghiêm ngặt.
(*) Thế ngoại đào viên: cảnh đẹp không có trên đời.
“Công...
công chúa, nô tỳ đi gõ cửa?”
Tiểu Đậu nuốt nước bọt nơi cổ họng, lo lắng chỉ về cánh cửa lỏng lẻo.
Chu Lam Nhi gật gật đầu, ánh mắt cũng rất tò mò mà nhìn xuyên qua bức tường nhỏ bé để đánh giá bên trong.
Thực ra, nàng rất tò mò về Quảng Ninh Cung – cấm địa trong cung này, nghe nói Quảng Phi nương nương và Tam hoàng tử ở đây.
Nhưng, kì lạ là, tất cả mọi người trong cung đều nghe nói qua, nhưng dường như trừ thái tử ca ca, chưa có ai thật sự đã từng đến đây.
“Có ai không? Có ai không?”
Tiểu Đậu gõ nhẹ cửa vài lần, cánh cửa lỏng lẻo kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra, dọa nàng một trận.
“Công...
công chúa, hay là chúng ta quay về đi?”
Tiểu Đậu nhìn cánh cửa đã mở, nhưng lại không dám bước vào trong.
Nơi đây là cấm địa thần bí nhất trong cung, các nàng sao lại đi đến nơi này cơ chứ?