Phượng Kinh Thiên

Chương 195: Cư diệu ngư môn (1)



Ánh mắt của Lam Vân thản nhiên lướt qua hai người, sau đó khẽ cúi người: “A di đà Phật.

Thiện tai, thiện tai.”

Hai chị em nhà họ La đều cung kính hành Phật lễ với Lam Vân: “Tham kiến thánh tăng.”

Sở Cửu Nhi nhảy từ trên xe liên xuống, sau đó ra lệnh: “Để xe liên ở phủ của Tả tướng đi, bản công chúa muốn ngồi xe ngựa của tướng phủ đi dạo.”

“Tham kiến công chúa.”

La Nhã Nhi tiến lên nhún gối hành lễ với Sở Cửu Nhi.

Tuy nhiên, nàng còn chưa kịp hành lễ thì đã được Sở Cửu Nhi đích thân đỡ dậy, sau đó còn không quên ngoảnh đầu dặn dò La Kiếm: “La Kiếm, sao ngươi còn chưa đánh xe ngựa ra đây?”

Sở Cửu Nhi rất ít khi ghé Tả Tướng Phủ, bởi vì nơi đây quá phiền phức.

Nàng ra ngoài là để chơi, chứ không phải đến để được họ quỳ lạy.

La Kiếm hiển nhiên hiểu rõ tính tình của Sở Cửu Nhi, sau khi nhíu mày thì cũng chẳng nói gì mà xoay người đi đánh xe ngựa.

Đôi mày lá liễu thanh mảnh của La Nhã Nhi cũng khẽ chau lại: “Công chúa không vào trong ngồi sao? Ta đã tự tay nấu vài món mà công chúa thích...”

Sở Cửu Nhi vung tay một cách dứt khoát: “Không cần đâu, ta đã sai Tiểu Mãn Tử đi Cư Diệu Ngư Môn báo cho đầu bếp làm bữa tối rồi.”

“Nếu đã thế, vậy ta cũng không miễn cưỡng nữa.”

La Nhã Nhi cười nói.

Sở Cửu Nhi liếc nhìn Lam Vân một cái, rồi kéo La Nhã Nhi sang một bên thấp giọng hỏi: “Nhã tỷ tỷ, mắt nhìn của ta tốt chứ?”

La Nhã Nhi cũng nhìn Lam Vân, khóe môi nàng co rút lại, thở dài nói: “Công chúa à...”

“Ta biết tỷ muốn nói gì, ta chẳng thèm quan tâm chàng có là hòa thượng hay không.

Dù sao hòa thượng cũng có thể hoàn tục mà, nếu chàng hoàn tục, chẳng phải có thể lấy ta rồi sao?”

“Công chúa, thánh tăng tinh thông Phật lý, có thể nói là cao tăng đã đắc đạo, bảo hắn hoàn tục, chỉ sợ hắn sẽ không bằng lòng đâu.”

Sở Cửu Nhi rũ mắt, sau đó cười nói: “Ta tin rằng chàng sẽ hoàn tục.”

Hơn nữa, chàng nhất định phải hoàn tục, cho dù dùng mọi thủ đoạn, nàng cũng phải bắt hắn hoàn tục để cưới nàng.

Ánh mắt La Nhã Nhi chợt lóe lên nhưng rất nhanh đã dịu dàng trở lại.

Nàng xoa đầu Sở Cửu Nhi đầy thương tiếc, rồi khẽ thở dài: “Công chúa à, người động lòng trước là khổ nhất, nếu người thật sự cảm thấy xứng đáng, vậy ta cũng không còn gì để nói, chỉ có thể chúc người đạt được ý nguyện.”

Sở Cửu Nhi nghe La Nhã Nhi thương tiếc thở dài, viền mắt nàng hơi đỏ lên, nhưng lập tức lại hất cằm và nói một cách ngạo mạn: “Đây là điều hiển nhiên rồi, ta là ai chứ, ta chính là Sở Cửu Nhi đó.”

Ngay sau đó, Sở Cửu Nhi như nhớ đến chuyện gì, vui sướng nói: “Nhã tỷ tỷ, mẫu hậu đã đồng ý với ta rồi, đợi đến khi Thất vương huynh thành hôn với cô công chúa nước Chu kia, sẽ để tỷ gả vào vương phủ làm tả trắc phi.”

La Nhã Nhi sững sờ.

Thấy nàng ngơ ngác, Sở Cửu Nhi thật lòng vui vẻ thay cho nàng: “Nhã tỷ tỷ, tỷ sắp được toại nguyện rồi.”

Tuy trước đây nàng không đồng ý lắm về việc Nhã tỷ tỷ một lòng say đắm Thất vương huynh, bởi vì Thất vương huynh quả thực quá mức lạnh lùng, lạnh từ trong lạnh đến cả ra ngoài.

Nhã tỷ tỷ gả cho một người đàn ông như huynh ấy nhất định sẽ không hạnh phúc.

Nếu không phải Nhã tỷ tỷ cố chấp không chịu từ bỏ, nàng cũng không nguyện ý nhìn tỷ ấy gả vào Chiến Vương Phủ, hơn nữa chỉ làm một trắc phi.

La Nhã Nhi rũ mắt, Cửu không chúa không hiểu ý của thái hậu, nhưng nàng lại hiểu rất rõ.

Nếu thái hậu đã nói đến mức này rồi, nàng cũng không còn đường nào khác, nhưng mà...

nhìn vẻ mặt không hề phòng bị của Cửu Nhi dành cho nàng, La Nhã Nhi có làm sao cũng không thể vui lên được.

“Công chúa...”

“Xe ngựa đến rồi.

Nhã tỷ tỷ, tỷ vừa gọi ta à?”

Sở Cửu Nhi ngờ vực quay đầu lại hỏi.

La Nhã Nhi mấp máy môi, sau đó mỉm cười: “Xe ngựa đến rồi, chúng ta lên xe thôi.”

La Kiếm tự mình điều khiển xe, một chiếc xe ngựa rất rộng rãi, đủ để mấy người bọn họ ngồi chung.

Thế nhưng khi nhìn Lam Vân, La Nhã Nhi có chút khó xử nói: “Công chúa, chuyện này...”

Tuy Lam Vân là tăng nhân, nhưng tăng nhân cũng là đàn ông mà.

Nếu cứ ngồi chung chiếc xe như vậy thì bị truyền ra ngoài có phải không ổn lắm không? Sở Cửu Nhi chỉ sợ Lam Vân từ chối nên nàng bắt lấy tay của Lam Vân với khí thế không cho phép hắn cự tuyệt, rồi mạnh mẽ lôi thẳng hắn lên xe ngựa.

Thậm chí, nàng dùng sức quá mức đến nỗi khiến đỉnh đầu trọc của Lam Vân đụng phải thân xe cái rầm.

La Nhã Nhi ngạc nhiên, trợn mắt nhìn đầu của Lam Vân nhanh chóng nổi lên một khối u xanh tím mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

“Lam Vân, ngươi không sao chứ?”

Sở Cửu Nhi giật mình, nàng không ngờ hắn lại nhẹ đến thế, chẳng có chút sức nặng nào.

Pháp Không nhìn khối u trên đầu Lam Vân cũng bị dọa nảy cả người.

Tuy động tác của Sở Cửu Nhi rất đột ngột, nhưng nếu ông ta muốn ngăn lại thì vẫn có thể; tuy nhiên nàng đã từng nói, nếu không có sự căn dặn của nàng, cho dù có người cầm đao kề vào cổ nàng thì ông ta cũng không được tự tiện ra tay.

Phúc công công cũng hoảng sợ khi chứng kiến cảnh tượng này.

Hắn thầm nghĩ, hoàng thượng sai hắn bảo hộ thánh tăng, vậy mà bây giờ trước mặt hắn, thánh tăng bị thương như vậy, không biết có tính là thất trách không? Lam Vân né tránh động tác vươn tay xoa đầu của Sở Cửu Nhi, vẻ mặt nàng buồn bực, trong lòng thì cạn lời.

Sở Cửu Nhi này trông có vẻ là một tiểu cô nương mềm mại yêu kiều, không ngờ sức lực lại lớn vô cùng.

Tiểu cô nương biết võ công đúng là khác biệt mà, nhìn phong thái tiểu thư khuê các của La Nhã Nhi xem, so sánh hai người này với nhau là thấy rõ kết quả ngay.

Hơn nữa, tiểu cô nương Sở Cửu Nhi này thật sự nên tự xem xét lại mình, thiếu khuyết cơ trí mà vẫn có thể sống đến bây giờ.

Nói thật là nàng ta đã được bảo vệ quá tốt rồi, trên trán La Nhã Nhi này chỉ thiếu điều khắc lên năm chữ “ta muốn hãm hại ngươi”

mà thôi.

“Ta...

ta không có cố ý...

Ta...

xin lỗi.

Lam Vân, có nặng lắm không, ta gọi thái y cho ngươi nhé? Người đâu...”

Sở Cửu Nhi cuống quýt lên, không biết nên làm như thế nào cho phải.

“A di đà Phật.

Tiểu tăng không sao.”

Lam Vân chắp tay lại, bình tĩnh cắt đứt sự hoang mang của nàng ta.

La Nhã Nhi nhìn khối u to trên đầu Lam Vân, nàng âm thầm nghẹn cười, nhưng vẫn nói: “Công chúa à, bởi vì thánh tăng không có tóc, thế nên mới nhìn thấy khối u sưng rõ hơn.”

“Ngươi...

thật sự không sao à?”

Lam Vân bình tĩnh trả lời: “Nếu công chúa đã lo lắng như thế, vậy thánh tăng quay về biệt...”

“Nghĩ cũng đừng nghĩ, không phải chỉ sưng chút xíu thôi sao.

Cho dù ngươi là hòa thượng nhưng cũng là một người đàn ông, trên đầu đụng sưng một cục thì có gì đâu.

La Kiếm, mau đánh xe, đi Cư Diệu Ngư Môn.”

Sở Cửu Nhi bỗng quát thé lên.

Lam Vân không nói lời nào, hóa ra sự hoảng hốt trước đó của tiểu cô nương này chỉ là giả.

La Nhã Nhi nhìn thánh tăng đang im lặng, rồi quay sang nhìn Cửu công chúa mạnh mẽ ngang ngược, nàng bình tĩnh rũ mắt, Cửu công chúa thật lòng thích thánh tăng này, lỡ như đến lúc đó Cửu công chúa làm ầm ĩ lên thì e rằng không ai cản lại được.

Nàng phải cân nhắc chuyện này lại cho kỹ, ít nhất nàng phải để mình và La gia thoát khỏi hậu quả mới được.

Lam Vân thản nhiên nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cửu cô nương này là bùa hộ mệnh của nàng ở nước Sở.

Nếu nàng ta không muốn gả vào La gia, Lam Vân tất nhiên sẽ không thờ ơ, đây cũng coi như là nàng nợ Sở Cửu Nhi.

Cư Diệu Ngư Môn

- quán trà nếu xưng đứng thứ hai thì không ai dám xưng đứng thứ nhất ở Kinh thành, là sản nghiệp của Vinh gia, người chưởng quản của nơi này không phải ai khác mà chính là tiểu công tử được cưng chiều nhất Vinh gia

- Vinh Định Ngạn.

Quán trà Cư Diệu Ngư Môn này chỉ tiếp đãi hoàng thân quốc thích, vương công quý tộc.

Nghe nói Cửu công chúa sắp đến đây, Cư Diệu Ngư đã dọn dẹp xong từ một canh giờ trước.

Nhưng khi biết thánh tăng cũng đến, Vinh tiểu công tử cấp tốc chạy tới, đồng thời cũng sai người mời ba tên bạn xấu xa kia.

Hết cách rồi, sự hứng thú của bọn họ đối với tên thánh tăng này chỉ tăng mà không giảm.

Vừa nhớ đến việc họ thế mà lại bị một nụ cười của người ta dọa đến rụt móng vuốt, thì chỉ muốn cào tường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.