Phượng Kinh Thiên

Chương 202: Chỉ có chấp niệm này (2)



“Dã Lang, hộ tống công chúa hồi cung.”

“Muội không...

đáng chết.

Dã Lang, ngươi dám đến gần bản công chúa, bản công chúa nhất định sẽ không tha cho ngươi.”

Lời phản kháng của Sở Cửu Nhi còn chưa nói hết, đã thấy Dã Lang mặc một thân hắc y tiến về phía nàng, ánh mắt hắn hệt như thú hoang.

Lúc này, nàng bắt đầu la hét một cách giận dữ.

Dã Lang giống như dã thú không hiểu tình cảm con người, hắn không mảy may để tâm đến lời uy hiếp của Sở Cửu Nhi mà chỉ lên tiếng hỏi lại một câu: “Công chúa muốn tự đi, hay là muốn thuộc hạ phải xuống tay?”

“Ngươi...”

Sở Cửu Nhi tức giận run người.

Sau khi gắng gượng thốt ra được một từ “ngươi”

thì liền cứng họng lại, nàng chỉ có thể chỉ thẳng tay vào tên đàn ông nói những lời đầy uy hiếp với nàng kia.

Hắn có cơ thể cường tráng, tính cách thì lỗ mãng lại có võ công cao cường.

Ngón tay mảnh khảnh của nàng không ngừng run rẩy, đôi mắt nàng trợn to hết cỡ.

Dã Lang không chỉ to khỏe, tính cách thô lỗ mà hắn còn ngu ngốc nữa.

Hắn dường như chẳng để ý đến sự giận dữ của Sở Cửu Nhi.

Thấy nàng không lên tiếng, hắn liền tiến thẳng lên trước vác Sở Cửu Nhi như vác một bao tải mang ra ngoài.

Sở Cửu Nhi bị khiêng trên bả vai hắn liên tục phát ra những tiếng kêu la đinh tai nhức óc, tay chân vùng vẫy, vừa cào cấu, vừa đánh, vừa đạp vào người hắn.

Thế nhưng, những chuyện này đối với Dã Lang mà nói chỉ như gãi ngứa chẳng đáng bận tâm.

Sở Cửu Nhi mệt lả, cả người mềm nhũn, chỉ có thể thét lên những lời chửi bới đầy giận dữ: “...

Thả ta ra, thả ta ra.

Sở Tuyệt, muội sẽ không tha cho huynh.

Muội nhất định sẽ bảo mẫu hậu nghiêm khắc dạy dỗ huynh.

Tên Dã Lang đáng chết này, ta nói cho ngươi hay, lần này bản công chúa mà không trừng trị ngươi, thì ta không phải họ Sở...

Tên thối tha nhà ngươi, Dã Lang, bản công chúa sẽ chu di cửu tộc nhà ngươi, ta sẽ giết toàn bộ gia đình ngươi.”

Lam Vân ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc khi chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này, dường như cũng có chút sửng sốt nhưng sau đó lại cúi gằm xuống.

Ninh Thanh trợn mắt nhìn như hoá đá, dường như hắn đã bị cảnh tượng này làm cho ngây người rồi.

Bạch Lang ngoáy ngoáy lỗ tai, sau đó thổi thổi đầu ngón tay, hắn làm như đang thổi bay tiếng hét như heo bị chọc tiết của Sở Cửu Nhi đi vậy.

Tiếng gào thét của Sở Cửu Nhi cuối cùng cũng hoà theo làn gió nhỏ dần nhỏ dần.

Đại sảnh theo thế cũng dần trở lại sự yên tĩnh vốn có.

Ngay lúc này, nụ cười cũng hiện hữu trên khuôn mặt Lam Vân.

Lam Vân ngước đầu nhìn Sở Tuyệt, mặc dù ánh mắt rất bình tĩnh, nhưng trong giọng nói lại mang theo chút ấm áp: “Phật thuyết kinh “nhân quả ba đời”

rằng nhân quả báo ứng, thiện giả thiện báo, ác giả ác báo.”

“Thánh tăng có tin vào nhân quả ba đời không?”

Sở Tuyệt nhìn xoáy vào Lam Vân hỏi lại.

Lam Vân bỗng bần thần, nàng có tin không? Không, nàng không tin.

Nếu vậy thì tại sao nàng lại xuất hiện tại đây, tại thời đại này? Thấy Lam Vân hồi lâu vẫn không mở lời, Dã Lang liền cảm thấy quái lạ.

Thế nhưng, hắn vừa ngẩng đầu lên nhìn thì lại càng cảm thấy kinh ngạc hơn, bởi vương gia vốn dĩ đang ở trên lầu hai chẳng rõ vì lí do gì lại xuống dưới đây rồi.

Người ngồi xuống chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ, tự mình châm trà rồi tự mình thưởng thức.

“Trà ngon.”

Đáng tiếc là đã nguội.

Giờ phút này, Ninh Thanh dường như mới hoàn hồn, vội vàng tiến lên trước, áy náy đáp: “Tại hạ sẽ ngâm lại một bình khác mời vương gia.”

Sở Tuyệt khẽ gật đầu với Ninh Thanh, ánh mắt hắn lướt qua Ninh Thanh rồi dừng lại trên người Lam Vân, nhưng lời nói ra lại là nói với Bạch Lang: “Ngươi quay về trước đi.”

Bạch Lang nén những nghi hoặc trong lòng xuống, kính cẩn chắp tay đáp: “Rõ.”

Trong đại đường, chỉ còn lại bốn người.

Sở Tuyệt giơ tay lên biểu ý mời rồi nói: “Thánh tăng, mời ngồi.”

Lam Vân bình tĩnh ngồi xuống đối diện với Sở Tuyệt, Sở Tuyệt không nói thêm lời nào nữa.

Ninh Thanh mang lên một ấm trà mới, rót cho Sở Tuyệt một tách sau đó hắn đặt ấm trà xuống, lại bê ấm nước sôi lên rót cho Lam Vân.

Vẻ mặt Sở Tuyệt bình thản, hắn trực tiếp nâng chung trà lên, chậm rãi nhâm nhi.

Sau đó, hắn mới lên tiếng hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“Tại hạ Ninh Thanh, là người thuộc thành Hoa Tử, Tín Dương.”

Sở Tuyệt im lặng không lên tiếng, tiếp tục thưởng thức trà.

Sau một hồi trầm mặc, Sở Tuyệt lơ đãng liếc nhìn Ninh Thanh, lãnh đạm hỏi: “Bản vương chưa từng đến thành Hoa Tử, không biết phong cảnh nơi đây như thế nào?”

Ninh Thanh thờ ơ đáp: “Vương gia nói đùa rồi, nếu nói về phong cảnh thì Tín Dương còn có một vài nơi phong cảnh tuyệt mỹ.

Còn về thành Hoa Tử thì, đã gọi là thành Hoa Tử thì liệu có thể có phong cảnh gì đẹp chứ?”

Sở Tuyệt không nói gì tiếp, có vẻ như hắn đang chuyên tâm thưởng trà.

Thấy Sở Tuyệt trầm mặc không đáp, Ninh Thanh bèn chau mày, mấp máy môi có vẻ như đang có điều muốn nói, nhưng rồi chỉ nở nụ cười tự giễu, yên lặng lui sang một bên.

Hắn đứng đó cúi đầu, mắt nhìn xuống dưới đất.

Lam Vân rũ mắt, thầm buông tiếng thở dài.

Nàng không nghĩ rằng, đêm nay lại là một bước ngoặc của cuộc đời nàng, một bước ngoặc quan trọng, một bước ngoặc khiến nàng và Sở Tuyệt tiến đến gần nhau hơn.

So với Sở Hồng, Sở Tuyệt còn khó đối phó hơn nhiều.

Vì Sở Hồng là một đế vương, tính tình cũng chẳng hơn kém Nguyên Hạo Thiên là bao.

Đến bây giờ, vẫn chưa có một ai ở nước Đại Nguyên có thể khiến Nguyên Hạo Thiên tín nhiệm giao phó điểm yếu của mình cho người đó.

Còn Sở Tuyệt thì đã làm được chuyện đấy.

Vì vậy, nếu muốn nước Sở chuyển hướng không tấn công nước Đại Nguyên nữa thì Sở Tuyệt chính là một nhân vật giữ vai trò then chốt.

Mà những người trước giờ có thể kết giao với Sở Tuyệt không phải là những người theo Phật, bởi những gì hắn đạt được ngày hôm nay đều là do chém giết mà có.

“Thánh tăng không uống trà sao?”

Sở Tuyệt lãnh đạm hỏi.

Lam Vân lắc đầu đáp: “Tiểu tăng không quen uống trà.”

Lam Vân cầm chén nước đun sôi đặt cạnh lên, khẽ uống một ngụp nhỏ rồi đáp: “Tiểu tăng quen uống nước nóng.”

Sở Tuyệt gật đầu, liếc mắt nhìn người treo cổ tự tử một cách bình thản, lời nói bỗng trở nên sắc bén: “Vừa nãy thánh tăng nhìn thấy ma quỷ ư?”

Lam Vân lắc đầu đáp lại: “A di đà Phật.

Trong tâm hữu ma, ắt sẽ thấy ma, trong tâm vô ma, há có thể thấy ma.”

“Thánh tăng tin vào nhân quả ba đời không?”

Sở Tuyệt tiếp tục hỏi lại câu hỏi vừa nãy mà Lam Vân vẫn chưa trả lời.

Lam Vân trầm mặc một hồi liền buông tiếng thở dài, chắp tay hợp thập mà niệm: “A di đà Phật.

Câu hỏi này, tiểu tăng khó lòng trả lời.”

Sở Tuyệt vẫn không chút biểu cảm hỏi lại: “Ồ, vì sao?”

“Giáo lý của nhà Phật cốt yếu dạy cho con người tu để giải thoát luân hồi sanh tử.

Phật dạy, thể xác thì biến hoại nhưng tâm thức không bao giờ mất, do đó mới có thuyết Phật pháp nhân quả ba đời.”

Sở Tuyệt chậm rãi uống trà, lắng nghe một cách rất dửng dưng.

“Phật thuyết sinh mệnh luân hồi chuyển kiếp, sau khi một người chết đi, tâm thức rời khỏi thể xác, chúng sinh sẽ tái sinh vào những cõi luân hồi.

Rơi vào con đường nào đều được quyết định bằng nghiệp lực của người đó, nghiệp nặng sẽ bị giữ lại đầu tiên.

Tuỳ vào nghiệp kiếp trước của chúng sinh, nếu như chúng sinh làm nhiều nghiệp thiện sẽ được dẫn lối đến ba nghiệp lành, phúc báo sẽ lớn hơn một chút, được hưởng nhân thiên phúc báo.

Còn nếu như kiếp trước tạo lắm nghiệp ác, phạm vào năm giới sát sinh, trộm cướp, tà dâm, vọng ngữ, rượu chè thì sẽ bị ác nghiệp dẫn lối đến ba nghiệp ác.

Kẻ nào phạm phải “ngũ nghịch, thập ác”

thì kẻ ấy ắt đọa địa ngục ngay.”

Sở Tuyệt đặt chung trà xuống, lạnh nhạt quan sát Lam Vân.

Lam Vân dừng lại trong chốc lát, khẽ thở dài rồi lại thản nhiên nói tiếp: “Nhưng tất thảy những điều này đều là những điều Phật viết, trong đời sống người đời không cách nào lĩnh ngộ được.

Đó là điều mà theo tiểu tăng là khuyết điểm lớn của Phật pháp, bởi ngay chính bản thân tiểu tăng cũng đối với những điều này mà sinh ra chấp niệm, lĩnh ngộ không thấu.”

Sở Tuyệt nhìn Lam Vân, khoé miệng khẽ giương lên: “Nếu nói như vậy, thánh tăng vẫn chưa thành Phật thì ra là lục căn* chưa thanh tịnh?”

(*) Lục căn: sáu căn là công cụ của sáu thức (mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý thức).

“A di đà Phật.

Tuy rằng tiểu tăng nói thế này là bất kính với Phật tổ nhưng đúng là như vậy, không chính là không, tiểu tăng không ăn nói hàm hồ.”

“Nếu theo đạo lý của Phật pháp, thì có phải bản vương sau khi chết sẽ bị đày xuống địa ngục?”

Lam Vân bình tĩnh nhìn hắn, khẽ nhướng mày rồi đáp: “Vương gia không cho rằng hỏi tiểu tăng câu hỏi này là đang làm khó tiểu tăng sao? Đương nhiên, nếu vương gia cố chấp muốn nghe trả lời của tiểu tăng thì tiểu tăng hiển nhiên có thể giảng giải cho người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.