Phượng Kinh Thiên

Chương 215: Sở tuyệt thổ lộ (2)



Tại Thanh Ba Viên.

Bóng đêm lạnh như nước, Lam Vân mở cửa bước ra, bộ tăng phục màu trắng bởi vì ánh nến nhu hòa mà tỏa ra vầng sáng dịu dàng. Nàng bình tĩnh nhìn về bàn đá ở góc sân - nơi đèn không chiếu đến, sau đó chầm chậm đi tới.

“Đêm đã khuya, vương gia vẫn chưa nghỉ ngơi1sao?”

Vì ngồi ở nơi ánh đèn không chiếu đến, nên lúc này Lam Vân không thể thấy được thần sắc trên gương mặt của Sở Tuyệt, chỉ nghe rõ giọng nói hờ hững của hắn.

“Tại sao thánh tăng vẫn chưa ngủ?”

“Tiểu tăng vừa mới tu thiền xong.”

Lam Vân tự nhiên ngồi xuống ghế đá cạnh Sở Tuyệt, rồi ngẩng đầu nhìn bầu8trời tối đen: “Vương gia có tâm sự.” Câu nói này không phải là nghi vấn, mà là khẳng định.

Sở Tuyệt không lên tiếng.

Không nghe thấy thanh âm của hắn, Lam Vân mỉm cười, chắp hai tay lại: “Tâm sự của vương gia đến từ Cửu công chúa.” Nàng vẫn nói với giọng điệu khẳng định.

Lần này, thân hình của Sở Tuyệt2khẽ động đậy trong bóng tối, dường như hắn đang đưa mắt nhìn về phía Lam Vân, lại trầm mặc hồi lâu mới cất tiếng nói.

“Từ sau khi Cửu Nhi ra đời, phụ hoàng và mẫu hậu đều quá mức yêu thương và cưng chiều muội ấy. Lúc đó, bản vương không hề thích vị muội muội đã giành lấy sự chú4ý của mẫu hậu này, nhưng Cửu Nhi vẫn thích theo sau bản vương, mặc kệ bản vương có trêu chọc muội ấy, có ức hiếp muội ấy như thế nào, chỉ cần bản vương gọi một tiếng, muội ấy sẽ vui vẻ chạy lại, ngọt ngào mà kêu bản vương là Thất ca.”

Lam Vân quay đầu lại nhìn về phía Sở Tuyệt. Hắn ngồi trong bóng đêm, gần như hòa làm một với đêm tối.

“Nếu như... năm mười tuổi, phụ hoàng không dẫn bản vương và nhị hoàng huynh đến biên quan, có lẽ, mọi thứ đã khác rồi.” Cuộc đời của hắn cũng sẽ không bị hai chữ “Chiến vương” khóa kín.

“Ngày sinh nhật năm mười tuổi của bản vương, lễ vật mà phụ hoàng tặng bản vương là mệnh lệnh sai bốn vị Phiêu Kị phó tướng dẫn bản vương ra chiến trường...”

Giọng nói của Sở Tuyệt khựng lại trong phút chốc, dường như suy nghĩ của hắn đang chìm sâu vào ký ức năm xưa.

Không thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn, nên Lam Vân chỉ lẳng lặng ngồi đó, lẳng lặng chờ đợi.

Vẫn là giọng nói hờ hững ấy, nhưng lại khiến tâm trạng của người nghe bỗng trở nên áp lực.

“Lần đầu tiên bản vương biết cái gì gọi là tàn sát, cái gì gọi là địa ngục của nhân gian. Trên chiến trường, mạng người rẻ mạt chẳng đáng một đồng, máu bắn tung tóe lên mặt rõ ràng là ấm nóng, nhưng lại phảng phất sự lạnh lẽo đến tận xương cốt và linh hồn. Giơ đao vung kiếm, dấy lên cả trời mưa máu. Trong đất trời, ngoài việc ngươi chết thì ta sống ra, chỉ còn lại hài cốt, tay chân vương vãi, huyết nhục ở khắp nơi.”

Lam Vân lặng lẽ lắng nghe hắn, ánh mắt bình tĩnh thản nhiên khẽ lộ vẻ xúc động. Tầm mắt nàng nhìn Sở Tuyệt dường như đã xuyên thấu qua đêm tối - thứ hắn dùng để tự vệ, đem đến yên bình cho hắn. Dường như Lam Vân thực sự là Phật, đến đây để cứu khổ cứu nạn.

Sở Tuyệt tạm dừng một lát rồi mới tiếp tục, có lẽ ánh mắt yên bình của Lam Vân đã giúp hắn được an ủi, gợi lên ký ức sâu thẳm nhất trong lòng hắn, khiến hắn thẳng thắn kể lại những tâm tình mà mình từng trải qua.

“Ta sợ đến mức toàn thân run rẩy, kêu gào khóc lóc. Nhưng dù ta có khóc thế nào, gào thế nào, gọi thế nào, thì trời, trời không thấu, còn đất, đất không nghe. Bốn vị tướng Phiêu Kị bảo vệ bản vương ra chiến trường, nhưng đợi đến khi trận chiến ấy kết thúc, bốn vị phó tướng chỉ có hai người sống sót, hai người còn lại đều chết trong lúc vừa bảo vệ bản vương vừa giết giặc.”

“Bản vương trở về nơi đóng quân với cả người dính đầy máu đỏ tươi. Lúc gặp được phụ hoàng và nhị hoàng huynh, phụ hoàng đứng ở đằng xa, mà nhị hoàng huynh thì xông lên run rẩy ôm lấy bản vương, huynh ấy khóc hỏi phụ hoàng tại sao? Chuyện xảy ra cách đây mười một năm rồi, nhưng đến giờ bản vương vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng cánh tay cực kỳ run rẩy của nhị hoàng huynh khi ôm lấy mình.”

“Phụ hoàng nói, vì quốc gia, vì cơ nghiệp của tổ tông, vì trăm vạn dân chúng của Sở Thiên hoàng triều, nước Sở ngoài việc cần một vị minh quân ra, còn cần một vị Chiến vương công thủ vẹn toàn. Nhất định không thể thiếu một trong hai người này, chỉ như vậy thì mới có thể khiến Sở Thiên hoàng triều không bị các nước khác tàn sát đẫm máu, xâm chiếm, nuốt chửng, mới có thể khiến Sở Thiên hoàng triều đứng trên vị trí bất bại!”

Lam Vân im lặng thở dài một tiếng, chắp hai tay lại, sau đó chậm rãi nhắm mắt.

“Sau này, nhị hoàng huynh trở về Kinh thành cùng phụ hoàng, còn bản vương thì ở lại biên quan. Bởi vì phụ hoàng nói Chiến vương là do phong tước mà nên, càng là do giết chóc mà nên.”

“Bắt đầu từ năm mười tuổi, năm nào bản vương cũng phải lưu lại vùng quan trọng ở biên quan hơn nửa năm mà chém chém giết giết, dường như đã quên đi sợ hãi, quên đi kinh hoảng. Bản vương cứ ngỡ mình đã quên mất cảnh tượng như cơn ác mộng ấy, nhưng tiếng khóc, sự bất lực, nỗi đau khổ và sợ sệt của Cửu Nhi hôm nay đã khiến bản vương lập tức nhớ lại tâm trạng vào lần đầu tiên lên chiến trường của mình. Khi ấy, đối mặt với sự vứt bỏ của phụ hoàng, bản vương cũng có tâm trạng giống với Cửu Nhi khi đứng trước sự vứt bỏ của hoàng huynh bây giờ.”

“Phụ hoàng nói, người sẽ giao lãnh thổ và con dân của nước Sở cho bản vương bảo vệ. Bản vương khắc ghi trong lòng, còn lập lời thề rằng cả đời này, tuyệt đối sẽ không để bất cứ người nào chiếm được một tấc đất của nước Sở ta, sát hại con dân của nước Sở ta.” Cho dù trong hai năm đầu tiên, hầu như đêm nào Sở Tuyệt cũng vô lực giãy dụa trong cơn ác mộng.

“Nhiều năm qua, bản vương cố chiến đấu vì bảo vệ mỗi một tấc đất, bảo vệ trăm triệu con dân. Ngày ngày tháng tháng trôi qua, chứng kiến nhiều cái chết, nhìn nhiều sự tàn sát, thấy nhiều máu tươi, gặp nhiều thi cốt, bất tri bất giác, dường như đến cả trái tim cũng trở nên chết lặng.”

“A di đà Phật. Thiện tai, thiện tai!” Lam Vân thở dài thườn thượt.

Trong bóng tối, Sở Tuyệt nhìn Lam Vân, thanh âm của hắn chất chứa nỗi chua xót khó có thể nhận ra: “Có lúc, nhìn thấy Cửu Nhi khờ dại không phiền muộn, tâm tình của bản vương rất phức tạp. Một mặt, bản vương hy vọng muội ấy mãi mãi ngây thơ không sầu lo, mặt khác lại dường như hy vọng muội ấy có thể thấy rõ sự tàn khốc phía sau phồn hoa. Nhưng khi ta thực sự chứng kiến muội ấy đau khổ vì phải trải qua sự vứt bỏ mà ta từng nếm trải, bản vương đột nhiên phát hiện, hóa ra ta sai rồi.”

Lam Vân mở mắt nhìn hắn.

“Bản vương hối hận rồi, hối hận vì khi hoàng thượng đưa ra kế hoạch này, bản vương đã không dùng hết mọi khả năng để ngăn lại.”

“Thánh tăng giảng Phật, lĩnh hội điều tốt lành, tu hành sự yên tĩnh, tin vào thanh thản, giác ngộ điều tuyệt vời, cầu mong thản nhiên, rộng lượng, không dục vọng, không tham lam. Mà bản vương lại có ma quỷ trong lòng, tim của bản vương đã lạnh, cũng muốn khiến tim của Cửu Nhi lạnh theo. Ta cho rằng, vô tình vô dục mới là an toàn nhất, bởi vì không có hy vọng thì mãi mãi sẽ không thất vọng, không quan tâm thì mãi mãi sẽ không bị tổn thương. Trước ngày hôm nay, bản vương vẫn luôn nghĩ như vậy đấy.”

“Nhưng khi thấy Cửu Nhi thực sự bị tổn thương đến nỗi rơi lệ, ta mới hoảng sợ nhận ra, ta sai rồi, sai rồi. Hóa ra ta vẫn rất tham lam, là huynh trưởng, ta không muốn muội muội đi hòa thân, rời xa lãnh thổ nước Sở, nhưng cho dù ta là Chiến Thần vương cũng không có cách nào bảo vệ được muội ấy. Nếu ngay cả muội muội của chính mình mà ta cũng không thể che chở chu toàn, lại nói chi đến việc che chở cho trăm triệu dân chúng nơi đây?”

Giờ phút này, Lam Vân có chút hâm mộ Cửu Nhi. So với nàng, Cửu Nhi quả thật quá hạnh phúc, Cửu Nhi có một người mẫu thân yêu thương nàng, còn có một vị huynh trưởng nguyện ý chở che hết thảy cho nàng.

Dường như đã nói quá nhiều, đã thành thật tâm sự quá nhiều, Sở Tuyệt nhất thời trầm mặc không nói gì.

Đôi môi của Lam Vân mấp máy, tựa hồ đang im lặng niệm kinh.

Khoảng mười mấy phút sau, nàng lại nghe thấy giọng nói của Sở Tuyệt.

“Sở dĩ lúc đó, ta không khuyên can hoàng huynh từ bỏ, là bởi vì... lòng tham, bản vương muốn vì đất nước cũng muốn vì gia đình, muốn cả hai bên đều vẹn toàn, mới có thể tách rời trách nhiệm và hy vọng ra khỏi người mình, đặt trên người mẫu hậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.