Phượng Kinh Thiên

Chương 219: Chữ tình loạn nhân (3)



Lam Vân nghẹn lời, tại sao nàng lại cảm thấy mình và Sở Tuyệt không thể trò chuyện bình thường được nhỉ? Hắn đang đổi đề tài với nàng sao?

“Tiểu tăng không còn gì để nói, xin vương gia cứ tự nhiên.” Lam Vân bước đến ngồi xếp bằng trên tháp quý phi, sau đó nhắm mắt lại, hình như đang chuẩn bị nhập thiền.

Thấy nét mặt ấy của Lam Vân, khóe mắt Sở Tuyệt khẽ cong lên, phảng phất như đang cười, nhưng khi dừng trên tăng phục của Lam Vân thì ánh mắt hắn bỗng trầm xuống.

Đã có1lúc Sở Tuyệt nghĩ rằng bản thân sẽ thản nhiên đối mặt với sự rung động của mình, đây chính là kiếp số mà hắn gặp phải.

Sở Tuyệt cũng biết, cho dù hắn có thản nhiên đối mặt, chuyện này cũng sẽ không đơn giản. Có lẽ hôm ấy bóng đêm quá nặng, cũng có lẽ hắn của lúc ấy quá yếu đuối, nên cứ như vậy mà xúc động bày tỏ cõi lòng.

Có lẽ có chút xúc động, nhưng hắn không hề hối hận, trái lại dường như còn thở phào nhẹ nhõm, vùng vẫy và lưỡng lự chẳng8qua chỉ khiến bản thân càng không thể sống an ổn mà thôi.

Thế nhưng, sự việc lại phức tạp vượt ngoài dự đoán của Sở Tuyệt.

“Lam Vân.” Sở Tuyệt nhìn chăm chú vào hắn, trầm giọng lên tiếng.

Ấn đường của Lam Vân khẽ giật nhẹ, vẫn chưa mở mắt, cũng không lên tiếng, nhưng phản ứng của hắn nói cho Sở Tuyệt biết, hắn đang lắng nghe.

“Qua một tháng nữa là đến Đồng Quan. Đồng Quan là nơi trấn giữ quan trọng nơi biên ải - ranh giới giữa nước Sở và nước Chu, bản vương đã sinh sống ở2đó gần mười năm. Tuy là biên ải không sầm uất như Kinh thành, trước đây cũng chiến tranh liên miên, nhưng trong ít nhất mười năm tiếp theo, Đồng Quan sẽ không xảy ra chiến tranh nữa.” Sở Tuyệt nói đến đây, dường như có chút chần chừ lại dường như có chút kiên quyết.

“Sau khi đến Đồng Quan, ngươi hãy ở lại Đồng Quan, đừng trở lại Kinh thành.”

Lam Vân bỗng chốc mở to mắt nhìn hắn: “Vương gia có ý gì?”

Thấy hắn không hiểu gì cả, Sở Tuyệt rũ mắt nói: “Lam Vân, ta thực sự đã4nảy sinh thứ tình cảm mà thế tục không tha thứ đối với ngươi, nhưng bản vương không phải là người sẽ ép buộc người khác, bản vương chỉ mong ngươi có thể ở bên cạnh bản vương. Nếu ngươi không muốn chấp nhận tình cảm của bản vương, bản vương tuyệt đối sẽ không cứng rắn ép buộc ngươi phải tiếp nhận.”

“Nếu đã thế, cớ gì vương gia lại thu xếp như vậy? Chẳng lẽ không phải vương gia muốn giam cầm tiểu tăng bên mình sao?” Lam Vân lạnh lùng hỏi.

Sở Tuyệt trầm mặc trong thoáng chốc mới chậm rãi nói: “Đối với ngươi mà nói, Kinh thành đã là nơi dầu sôi lửa bỏng.” Hắn có thể nhận thấy được tâm tư của hoàng huynh, mẫu hậu nhất định cũng có thể, mẫu hậu đã không có cách nào khoan thứ cho Lam Vân được nữa.

Lam Vân kinh ngạc nhìn hắn, đôi mắt trong suốt chất chứa sự ngây thơ và hoang mang: “Tiểu tăng không rõ ý của vương gia?”

Sở Tuyệt nhìn chằm chằm vào Lam Vân, đôi môi hắn mấp máy nhưng lại không nói ra những lời trong lòng, chỉ nói: “Có rất nhiều chuyện, bản vương không hề muốn ngươi hiểu. Lam Vân, bản vương thu xếp như vậy... là muốn bảo vệ ngươi.”

Lam Vân giật mình...



Cùng lúc đó, ở trạm dịch Nam Thiệu cách Kinh thành nước Chu tám trăm dặm.

“Tiểu Đậu, thuốc của công chúa đã nấu xong rồi, ngươi đỡ công chúa dậy đi, chúng ta thử đút thuốc cho công chúa.” Nữ y quan Kim cô cô bưng bát thuốc đi vào.

Tiểu Đậu vén màn lên, lấy chiếc khăn đắp trên trán của Chu Lam Nhi ra, rồi dùng mu bàn tay để đo nhiệt độ, nói trong nức nở: “Kim cô cô à, làm sao đây? Công chúa lại sốt cao nữa rồi, tại sao lại như thế chứ? Sáng nay uống thuốc xong vẫn còn ổn mà.”

Kim cô cô đưa chén thuốc cho cung nữ đang cầm khay ở sau mình, sau đó nhanh chóng bước đến gần đo nhiệt độ trên trán của Chu Lam Nhi, lại nắm lấy tay nàng để bắt mạch, sắc mặt thoáng trở nên nghiêm trọng.

Thấy sắc mặt nghiêm trọng của Kim cô cô, Tiểu Đậu vốn đang lo lắng sốt ruột liền vội hỏi: “Công chúa thế nào?” Từ khi rời khỏi Kinh thành, sức khỏe của công chúa càng ngày càng kém. Lúc đến Nam Thiệu, nàng lại bệnh đến không dậy nổi, nên đành phải nán lại ở trạm dịch.

Kim cô cô không lên tiếng, sau đó kéo mí mắt của công chúa lên xem, trầm ngâm một lúc rồi ra lệnh cho cung nữ còn lại: “Chăm sóc công chúa cho tốt. Tiểu Đậu, ngươi theo ta ra đây.”

Tiểu Đậu có chút kinh ngạc, nhưng vẫn căn dặn cung nữ ở hai bên chăm sóc tốt công chúa, sau đó mới đi ra ngoài.

Hai người đi đến đình nghỉ chân trong rừng trúc hẻo lánh.

“Kim cô cô, người gọi nô tỳ ra có chuyện gì không?” Tiểu Đậu thấp thỏm bất an hỏi.

Kim cô cô không nói gì, chỉ nhìn Tiểu Đậu chằm chằm. Tiểu Đậu bị Kim cô cô nhìn đến không được tự nhiên, lại chẳng biết chuyện gì đã xảy ra.

“Ngươi mau nói cho ta biết, có phải công chúa không bằng lòng gả đến nước Sở không?”

Tiểu Đậu sửng sốt, sau đó hoảng loạn nhìn xung quanh, đợi đến khi thấy ở đây không một bóng người, nàng mới nôn nóng bước lên nắm chặt tay của Kim cô cô: “Kim cô cô à, sao người lại hỏi như vậy, rốt cuộc công chúa bị sao thế?”

Kim cô cô nhìn nàng một lúc lâu, rồi khẽ thở dài một tiếng.

Thấy Kim cô cô thở dài, Tiểu Đậu càng cuống hơn, “rầm” một tiếng quỳ xuống đất, khổ sở van xin: “Kim cô cô, người nhất định phải chữa khỏi cho công chúa, công chúa không thể xảy ra chuyện được.” Kim cô cô vốn là nữ y quan bên cạnh hoàng hậu nương nương, tinh thông y thuật. Hoàng hậu nương nương nỡ để bà đi theo công chúa xuất giá cũng là vì vô cùng yêu thương con gái, nhưng nét mặt bây giờ của Kim cô cô quả thật khiến Tiểu Đậu bất an.

“Tâm bệnh thì phải trị bằng tâm dược, bệnh của công chúa cứ lặp đi lặp lại không phải là vì bệnh cũ chưa dứt, mà là vì chính công chúa muốn bị bệnh.”

“Cái gì?” Tiểu Đậu sợ đến ngây người.

“Cho nên ta đoán rằng, có lẽ công chúa vốn dĩ không muốn gả đến nước Sở.”

Tiểu Đậu ngồi bệt xuống đất, đột nhiên dùng hai tay che mặt rồi hu hu òa khóc.

Kim cô cô khẽ thở dài một tiếng: “Đừng khóc nữa, nói cho ta biết đi, rốt cuộc tại sao công chúa lại luẩn quẩn trong lòng, xem nhẹ tính mạng của mình?”

“Hức... Nô tỳ không biết...” Tiểu Đậu bật khóc nức nở, nói không thành tiếng.

Kim cô cô nhíu chặt mày lại, thở dài nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, mau đi chăm sóc công chúa, để ta tiếp tục nghĩ cách.” Bà tưởng rằng Tiểu Đậu biết, lại không ngờ nha đầu này chẳng biết gì cả.

Đợi đến khi Kim cô cô hoàn toàn rời khỏi, Tiểu Đậu mới ngừng khóc, nhưng lại không đứng lên, mà ngây ngốc ngồi trên mặt đất. Cho đến khi một đôi chân xuất hiện trước mắt nàng, Tiểu Đậu mới ngơ ngác, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào gương mặt bởi vì âu lo và đau khổ mà trở nên căng cứng của Tần Hằng.

Tiểu Đậu đứng dậy, lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi hài lòng chưa?”

“Công chúa nàng ấy...”

“Nếu không phải bởi vì ngươi, làm sao công chúa lại ngã bệnh, lại... lại làm sao sẽ... Đều là lỗi của ngươi.”

“Ta không muốn khiến nàng đau lòng, ta...”

“Nô tỳ biết Tần tướng quân vứt bỏ tiền đồ tốt đẹp để trở thành thị vệ theo công chúa xuất giá, là muốn trừng phạt mình, nhưng Tần tướng quân à, người làm như vậy là đang trừng phạt bản thân, cũng là đang khiến công chúa đau khổ đấy.”

“Ta...”

“Nếu Tần tướng quân biết rõ mình và công chúa không thể có tương lai, tại sao còn muốn làm vậy? Còn muốn khiến công chúa... khiến công chúa khổ sở đến nỗi cam lòng vứt bỏ sinh mệnh của bản thân cũng không muốn gả cho nước Sở?”

Tần Hằng đau đớn nhắm mắt lại, hắn... chỉ là hắn muốn bảo vệ nàng, lại quên mất tính cách nàng mạnh mẽ như lửa.

Bóng đêm nặng trĩu lại lạnh lẽo, Chu Lam Nhi đang mê man bỗng lên cơn ho, đánh thức Tiểu Đậu nằm úp sấp bên giường: “Công chúa.”

Chu Lam Nhi suy yếu mở mắt ra nhìn nàng một cái, rồi lại nhắm mắt.

“Công chúa...” Tiểu Đậu nắm lấy tay của nàng khóc không thành tiếng. Lời của Kim cô cô hôm nay khiến nàng bừng tỉnh, bây giờ nàng mới hiểu công chúa cố tình làm mình bị cảm lạnh, cố tình khiến bản thân lâm bệnh nặng, thậm chí công chúa... một lòng muốn chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.