Phượng Kinh Thiên

Chương 232: Nam nữ khác biệt (2)



Pháp Không liếc mắt, ánh mắt nhìn nàng hiện lên tia hứng thú, rồi lại điềm nhiên như không mà thu ánh mắt lại. Hắn như vậy không gọi là giảo hoạt, mà gọi là giúp người hoàn thành nguyện vọng. Nếu như tiểu thái giám này đã muốn giành làm việc vặt linh tinh, tại sao ông lại không cho chứ?

Phúc công công này đã giúp ông làm rất nhiều1việc. Đào Dao ông là ai chứ? Ông là ám vệ, đương nhiên phải làm công việc của ám vệ rồi.

Mưa rơi khoảng nửa canh giờ là ngừng, nhưng đầu mày của Sở Tuyệt lại nhíu lại. Không đến nửa canh giờ sau, tuyết lại bắt đầu rơi.

Mà lúc này, sắc trời cũng bắt đầu tối hơn, nhưng giờ lại còn cách thành Thanh Trúc hơn mười dặm đường nữa.

Tuyết càng8rơi càng lớn như lông ngỗng rơi từ trên trời xuống, rất nhanh, tầm mắt đã bắt đầu bị tuyết trắng phủ kín.

“Công chúa, tuyết rơi rồi.” Tiểu Đậu vén tấm rèm da hổ dày cộp có thể ngăn khí lạnh ở bên ngoài, nhìn bông tuyết bay đầy trời, kinh ngạc hô lên.

Chu Lam Nhi ngẩn ngơ đưa tay ra, đón lấy một bông hoa tuyết. Trận tuyết đầu tiên2của mùa đông, nhưng nàng đã rời xa kinh thành nước Chu rồi.

Bởi vì tấm màn bị nhấc lên mà khí lạnh đã thổi vào trong xe, Kim cô cô vội khoác áo choàng dày lên cho Chu Lam Nhi, lạnh giọng nói: “Tiểu Đậu, buông rèm xuống.” Dưới sự dung túng của công chúa, Tiểu Đậu này thật sự là không có chút dáng vẻ của nô tỳ thân cận,4xúc động lại lanh chanh, không đủ điềm tĩnh, điều duy nhất có thể có được là lòng trung thành.

Tần Hằng cưỡi ngựa đi bên cạnh kiệu hoa vừa rồi cũng nhìn thấy bàn tay nhỏ nhắn giơ ra từ bên trong xe để đón lấy một bông hoa tuyết, hắn cúi đầu, nhìn hoa tuyết rơi đầy trên tay hắn. Vừa tiếp xúc với da thịt, hoa tuyết liền tan ra, cái khí lạnh lẽo của hoa tuyết khi tan ra ấy dường như thấm vào tận trong xương tủy.

“Kim cô cô, có cần đưa cho công chúa lò sưởi ấm không?” Trong lúc hoảng hốt, Tần Hằng nghe thấy giọng nói của mình vang lên.

Ba người ngồi trong kiệu hoa, bởi vì giọng nói của Tần Hằng mà sắc mặt mỗi người đều có chút thay đổi.

Kim cô cô nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Không cần. Trời sắp tối rồi, đợi đến lúc hạ trại nghỉ ngơi hãy nhóm, tránh làm lỡ dở hành trình.”

Tiểu Đậu lo lắng nhìn về phía công chúa, trừ công chúa ra thì Kim cô cô là lớn nhất, đến nàng cũng phải nghe lời Kim cô cô.

Tần Hằng im lặng một lúc, sau đó hạ mắt cung kính nói: “Vâng, thuộc hạ hiểu rồi.”

Chu Lam Nhi cúi đầu, nhìn bông tuyết vì bị bản thân nắm chặt trong tay sớm đã tan chảy chỉ còn lại chút dấu nước kia. Hắn không nên như thế này, nàng cũng không nên như vậy, nhưng số mệnh trêu đùa con người, bọn họ nhất định phải thành ra như thế.

Trời đã dần dần tối lại, tuyết cũng càng ngày càng lớn khiến cho việc đi tiếp trở nên khó khăn.

“Vương gia, phía trước có một ngôi miếu cũ.” Tuy rằng ngôi miếu vừa cũ vừa nhỏ, nhưng che mưa chắn gió thì không thành vấn đề.

Sở Tuyệt nhìn bông tuyết bay đầy trời, sau đó nhíu nhíu mày, nói trong ánh mắt kinh ngạc của viên phó tướng: “Hạ trại nghỉ ngơi ở ngôi miếu cũ này đi.”

“Vâng.”

Lam Vân bước xuống xe ngựa. Nhìn ngôi miếu cũ được dọn dẹp sạch sẽ, ánh lên sắc hồng của than đỏ, sắc mặt nàng ngược lại không có chút bất thường gì. Vừa đúng lúc định tiến vào trong, lại bị hai tên thị vệ đứng cạnh bên ngoài cửa ngăn lại.

“To gan, đây là Quốc sư, các ngươi sao lại dám hỗn xược như vậy?” Gương mặt Phúc công công giận dữ, nghiêm giọng nói. Thị vệ của Chiêu Bình công chúa này cũng thật không hiểu biết gì cả, đều đã gả đến nước Sở rồi, vậy mà lại dám nghênh ngang như vậy?

Tuy rằng vẫn chưa đến Kinh thành để bái đường, nhưng khi Chu Lam Nhi đã bước vào lãnh thổ nước Sở, thì không còn là công chúa nước Chu nữa, mà là Chiến vương phi.

Sắc mặt hai tên thị vệ đó hơi chần chừ một chút, một tên nói: “Thuộc hạ tuyệt đối không có ý bất kính với Quốc sư. Nhưng dù sao thì nam nữ khác biệt, để Quốc sư và công chúa... Chiến vương phi ở chung một phòng e là có chút không thỏa.”

Một vị phó tướng dưới trướng Dã Lang nhìn thấy cảnh này, sắc mặt cũng bắt đầu có chút chần chừ. Thị vệ của vương phi nói cũng đúng, đúng lúc định lên tiếng, chợt phía sau lưng vang lên giọng nói của chủ tử.

“Bên ngoài tuyết lớn, trời đất lại lạnh lẽo, trên đường đi, không cần quá câu nệ lễ nghi, mời Quốc sư vào trong miếu nghỉ ngơi.”

Hai tên thị vệ thấy người nói là Sở Tuyệt, vội liếc nhìn nhau, không biết làm thế nào mới phải.

Tần Hằng vẫn luôn quan sát bốn phía xung quanh sớm đã chú ý đến một màn trước mắt này. Sau khi lại nghe thấy lời của Sở Tuyệt, ánh mắt tối lại vài phần rồi đi đến đó, nhã nhặn nói với Sở Tuyệt: “Lời này của vương gia sai rồi. Vương phi vẫn chưa bái đường cùng vương gia, thiếu nữ khuê phòng, làm sao có thể cùng với người khác ngủ chung một phòng?” Cho dù là một hòa thượng thì cũng là nam nhi, Sở Tuyệt này vậy mà lại để một nam nhân khác cùng với thê tử tân hôn của mình cùng dùng một phòng, hắn xem công chúa là gì chứ?

Ánh mắt Sở Tuyệt lạnh lẽo đi vài phần, lạnh lùng đánh giá người trước mặt. Người này không kiêu cũng không nịnh, nhưng lại không có chút ý nhường nào.

Lam Vân nghiền ngẫm trong lòng, nhưng ánh mắt lại bình tĩnh đánh giá người trước mặt mà không lộ chút dấu vết nào. Những ngày qua, nàng vẫn chưa có cơ hội quan sát kĩ người này, bây giờ gần ngay trước mắt, trong lòng nàng bắt đầu cảm thấy có chút hứng thú.

Nam tử này và Sở Tuyệt tuổi tác tương đương nhau, mắt kiếm mày ngài, dáng dấp cứng rắn, ánh mắt bình tĩnh, mày kiếm khẽ nghiêng theo hình cung, thể hiện ra dáng vẻ anh hùng hiên ngang, mũi thẳng, hai môi vừa phải, không dày quá cũng không mỏng quá. Tuy rằng gương mặt như một quan ngọc mỹ nam tử, nhưng giữa lông mày lại để lộ ra sự bền bỉ, bình tĩnh, thậm chí là chính khí khiến cho người khác khó lòng xem nhẹ được.

Lúc này, tuy rằng hắn cong lưng cúi đầu, nhưng tấm lưng thẳng tắp và dáng vẻ cứng ngắc đó, càng khiến cho hắn dù đứng chung một chỗ mặt đối mặt với Sở Tuyệt cũng không bị khí thế áp đảo.

“Ngươi là ai?” Sở Tuyệt nhàn nhạt hỏi.

Tần Hằng chắp tay thành quyền đứng bất động: “Bẩm vương gia, thuộc hạ Tần Hằng, thị vệ của vương phi.”

Ánh mắt Sở Tuyệt lóe sáng: “Tần?” Tuy rằng ở biên quan chưa nghe qua tên người này, nhưng chỉ riêng khí thế trên người và thêm họ Tần nữa, chắc chắn là con cháu Tần gia. Hắn không nghĩ là thị vệ bồi giá mà nước Chu phái theo lại là một nhân vật như vậy.

Mấy vị phó tướng phía sau Sở Tuyệt nghe thấy người này họ Tần, sắc mặt khẽ thay đổi, ánh mắt đánh giá Tần Hằng trở thành ánh mắt âm thầm quan sát và xem xét. Nước Chu có ý gì đây? Thị vệ bồi giá được phái theo đều là xuất thân từ Tần gia? Với khí thế của nam tử này, e là cũng đã được phong thành tướng quân rồi.

Trong lúc bầu không khí có chút cứng ngắc ngưng trệ lại, Tiểu Đậu bước ra từ trong miếu, khẽ cúi người với mọi người, cúi đầu nói: “Vương phi mời Quốc sư vào trong miếu nghỉ ngơi.”

Tần Hằng nhíu mày, cũng không cố chấp nữa mà phất tay, hai tên thị vệ canh giữ cửa miếu thu tay lại.

“Quốc sư, mời!” Tiểu Đậu ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn lướt qua Lam Vân thật nhanh, cung kính dẫn đường.

Hai tay Lam Vân chắp thành hình chữ thập: “A di đà Phật.”

Vừa bước vào trong miếu, khí lạnh trên người đã biến mất. Lam Vân nhìn lướt qua một lượt, trong miếu đã buông rèm sa xuống, một căn phòng chia làm hai.

“A di đà Phật. Tiểu tăng đa tạ vương phi.”

Giọng nói dễ nghe nhưng lại nhiễm chút gió lạnh vang lên từ phía sau tấm rèm: “Quốc sư, không cần đa lễ!”

Đối với việc Chiến vương phi tân nhiệm dám ngăn cản Quốc sư vào miếu nghỉ ngơi, trong lòng Phúc công công này rất vô cảm, đây hoàn toàn là chuyện do ý thức chủ quan của ông ta. Nếu như bây giờ, chủ tử mà ông hầu hạ là Chiến vương phi này, ông đương nhiên sẽ vô cảm với Quốc sư muốn vào miếu nghỉ ngơi.

“Quốc sư, nô tài đi chuẩn bị nước nóng.”

Lam Vân gật đầu, sắc mặt vẫn luôn điềm đạm bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không chút bình tĩnh. Từ một màn vừa xảy ra khi nãy, chắc chắn vị công chúa nước Chu này đã dựng lên một bức tường phòng hộ với nàng. Thế nên, nàng muốn tiếp cận để giành lấy được sự tín nhiệm của nàng ấy e là không dễ dàng.

Nhưng mà, nàng lại không thể thân thiết quá mức với Sở Tuyệt, con đường phía trước dường như đã rơi vào thế bí rồi.

Trong màn sa, Tiểu Đậu kinh ngạc nhìn chằm chằm Lam Vân xuyên qua tấm màn, lẩm bẩm nói: “Quốc sư này đẹp thật.” Hơn nữa, khi nhìn gần như vậy, quả thực là đẹp tựa thiên tiên. Nàng thật sự không dám tin, trên đời này vậy mà lại có nam nhi sở hữu tướng mạo đẹp như thế.

Chu Lam Nhi liếc mắt qua rồi nhàn nhạt thu tầm mắt lại. Lửa lò đã được đốt lên rồi, lò sưởi cũng đã châm rồi, nhưng khí lạnh vẫn thổi tới không ngừng. Đối với người đã quen với cuộc sống an nhàn sung sướng như nàng thì đây là lần đầu tiên trải qua hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy.

“Công chúa, người vẫn khỏe chứ?” Kim cô cô có chút lo lắng hỏi. Đừng nói là công chúa, đến bà cũng có chút không quen với khí hậu lạnh lẽo bên ngoài kia.

Chu Lam Nhi lắc đầu. Trong hoàng cung, cho dù là mùa đông, nàng cũng không bao giờ cảm thấy lạnh. Cơm dâng đến miệng, quần áo có người thay cho, mặt đất ấm áp, lò sưởi trước mắt, trong phòng có chăn mềm hoặc ghế mềm ấm áp dày dặn, làm sao có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo chứ?

Nhưng bây giờ, nàng biết rồi, sự lạnh lẽo như thế này sẽ xuyên qua vô số lớp y phục nàng mặc trên người, thấm vào da thịt, len lỏi vào xương tủy.

Sở Tuyệt đi vào trong miếu, trên tay bưng một chén canh gừng nóng hôi hổi bước vào.

Kim cô cô ngây người, sắc mặt vui mừng, không ngờ vị Chiến vương gia này nhìn bề ngoài lạnh lùng, nhưng tâm thật ra không lạnh. Đúng lúc bà muốn bước ra cung kính nhận lấy, lại...

Chỉ thấy người đàn ông bưng chén canh nóng đó bất ngờ đi về phía Quốc sư đang ngồi thiền trên một tấm đệm thật dày.

“Lam Vân, uống chút canh gừng tiêu trừ hàn khí.” Bây giờ, hắn càng ngày càng ý thức được rằng xương cốt Lam Vân mềm yếu, nên vừa hạ trại, hắn liền phân phó người đi nấu canh gừng, chỉ sợ Lam Vân nhiễm phong hàn.

Pháp Không đưa mắt nhìn một cái, khóe mắt nhìn thoáng qua bóng người đang bước từng bước ra rồi lại đứng cứng ngắc tại chỗ sau tấm rèm sa kia, trong lòng gian trá lắc đầu, Chiến vương gia này thật là... quá tuyệt tình mà!

Không biết giờ này trong lòng công chúa nhà hắn đang nghĩ gì? Cho dù là khóc hay cười cũng hẳn không xong!

Lam Vân ngạc nhiên nhìn người quỳ một chân bên cạnh nàng, lại nhìn chén canh hắn đưa qua, rất muốn ngất xỉu. Tuy rằng trong mối hôn sự này, hai bên tình nguyện là bởi vì có ý đồ riêng, nhưng mà làm ơn đi, hắn có cần phải xem người ta như không khí vậy không?

Một mặt giương cờ gióng trống chiếu cáo toàn thiên hạ, vương gia nước Sở và công chúa nước Chu có thành ý như thế nào, xem trọng cuộc hôn nhân này thế nào.

Nhưng ngược lại, hắn lại xem người ta như không khí, tệ đến không thể tệ hơn được nữa.

Dù sao thì bất kể nguyên nhân là gì, nhưng hắn đã cưới người ta, thì đó chính là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn.

Nếu như hắn đã xem người ta như không khí, vậy thì đừng trách nàng muốn phá hậu viện nhà hắn, nàng còn đang đau đầu tìm cách tiếp cận công chúa nước Chu đây.

Nghĩ đến đây, Lam Vân rất tự nhiên đưa tay ra nhận lấy chén canh gừng, sau đó, đứng dậy bưng chén canh đó đến phía sau tấm màn.

“... Ai, ngươi... Sao ngươi lại đi vào đây?” Tiểu Đậu trừng mắt, lắp bắp nói.

Giờ phút này, Kim cô cô vốn đứng cứng ngắc tại chỗ cũng quay đầu tỉnh táo lại, sau đó nhìn Quốc sư không mời mà tới lại không hiểu lễ nghi bưng chén canh gừng đó đi đến trước mặt công chúa nhà bà.

Lam Vân không lên tiếng, trực tiếp để chén canh lên bàn nhỏ trước mặt Chu Lam Nhi, sau đó khẽ cười với nàng một cái.

Vốn đã khuynh thành, lại không nhiễm chút bụi trần nào, cứ như băng tuyết, lấp lánh trong suốt, trong vắt sáng ngời. Đã thế, ánh mắt của hắn cũng không nhiễm chút tạp chất nào, cười ngây thơ như một đứa trẻ vậy, khiến những lời người khác muốn trách tội hắn bị nghẹn lại trong cổ họng, không cách nào trách mắng được.

Kim cô cô ngây ngẩn nhìn, sau đó lại tỉnh táo quay đầu nhìn Chiến vương gia bên ngoài, chỉ thấy hắn từ từ nhíu mày lại. Ngay lúc đó, trong lòng Kim cô cô rùng mình một cái, vội vàng bước lên trước trách: “Quốc sư, xin tự trọng.”

Nói thế nào đi nữa, nam nữ khác biệt. Hắn làm như vậy tuy rằng là quang minh lỗi lạc, không có chút tạp niệm nào, nhưng trước mặt Chiến vương gia, quả thực là không được, mặc dù đây không phải là lỗi của công chúa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.