Phượng Kinh Thiên

Chương 246: Ngươi muốn thế nào? (1)



Đêm dần về khuya, tuyết càng lúc càng rơi lớn, điều này khiến đoàn người bước ra đều phải nhíu mày. Đã lâu như vậy rồi cơ mà, sao tuyết có thể rơi nhiều như vậy?

Thế nhưng đừng nói chỉ có mấy bông hoa tuyết nhỏ bé, thậm chí mưa đá có trút xuống thì chẳng phải bọn họ vẫn bắt buộc phải hồi phủ hay sao?

Thế nên,1mọi người đều mang tâm trạng sợ sệt trước thời tiết gió tuyết dữ dội như thế này, nào ai còn tâm tư nói mấy câu hàn thuyên xã giao nữa. Nhìn xe ngựa của Bạch gia ở phía trước, từng người cúi đầu chui vào xe.

Tại cổng lớn ở Cư Diệu Ngư, xe ngựa của các nhà đậu từ sân sau xếp thành một hàng dài. Ngư8Quán tựa vào cổng, chào đón chủ tử.

Đợi đến lúc xe ngựa của La phủ đi đến gần, chị em La Thị khi đó mới tiến lên trước cáo biệt Vinh Định Ngạn.

“Vinh thiếu gia, lần nữa chúc ngài một sanh thần hoan hỷ.” La Kiếm cứng nhắc không chút tự nhiên nở nụ cười.

“Hai vị đây bằng lòng nể mặt Vinh mỗ, Vinh mỗ rất vui lòng.2Nào, mời!”

“Cáo từ.” La Kiếm cũng không muốn phí lời, thẳng thắn trực tiếp lên tiếng.

Vinh Định Ngạn vươn tay làm ra động tác mời, vô cùng lịch thiệp khách khí. Hành động này khiến trong lòng La Kiếm trỗi dậy cảm giác kì quái, không biết vì sao trong lòng hắn lúc nào cũng tồn tại một cỗ cảm xúc bất an vô hình.

Vinh Định Ngạn hôm4nay quả thật khác với thường ngày, người này không những mời hắn và tỷ tỷ đến dự yến tiệc mà còn đối đãi hết sức khách sáo, khách sáo đến độ khiến lòng người khác phải cảm thấy khó chịu, rùng mình.

Cùng thời khắc ấy, La Nhã Nhi cũng có cảm giác hoài nghi sâu sắc. Ban đầu, nàng nghĩ bản thân đã đoán ra được một số việc nào đó, thế nhưng chẳng hề nghĩ đến sanh thần của tiểu công tử họ Vinh này lại không hề xảy ra bất cứ chuyện gì khác thường cả, cứ thế này mà kết thúc rồi sao?

Không lẽ, nàng đã quá nghĩ ngợi quá nhiều, lo lắng vớ vẩn rồi chăng?

“Công chúa, vậy thần xin phép cáo từ trước.” La Nhã Nhi đè nén sự bất an trong lòng, mỉm cười ngước mắt nói với Cửu Sở Nhi. Tuy nhiên Sở Cửu Nhi hôm nay đúng là khác hoàn toàn với ngày thường, công chúa tỏ ra vô tâm, thờ ơ, hời hợt với lời cáo từ của nàng, vậy là suy nghĩ “chỉ là bản thân đã đa nghi” vừa nãy đã sụp đổ trong tức khắc.

La Nhã Nhi mỉm cười xoay người, nụ cười trên khuôn mặt nàng lại dần biến mất, mọi thứ hoàn toàn không bình thường một chút nào cả, nàng khẳng định những người này khẳng định đang mưu toan việc gì đó.

Trong lúc được thị nữ dìu lên xe, La Nhã Nhi vẫn vì sự bất thường của Sở Cửu Nhi mà cảm thấy vô cùng rối rắm, khó hiểu, lại không hề để ý đến thị nữ thân cận luôn theo sát bên mình giờ đây đang rũ mắt, nàng ta cúi thấp đầu, khóe mắt chốc chốc lại liếc nhìn lò sưởi được nung nóng đang rực cháy.

Tỷ đệ hai người họ ngồi cùng chung một chiếc xe ngựa mà đến đây, đương nhiên cũng sẽ đi chung một chiếc để trở về.

“Tỷ, tỷ đang nghĩ gì thế?” Nhìn nàng đang cau chặt đôi chân mày, La Kiếm lên tiếng hỏi.

La Nhã Nhi liền bình tĩnh hồi thần rồi nhìn hắn, khó hiểu lắc đầu: “Tỷ đang nghĩ về Vinh tiểu công tử và Cửu công chúa rốt cuộc là đang tính toán chủ ý gì?”

“Tỷ ngồi ngay bên cạnh công chúa, chẳng lẽ không thám thính được manh mối gì hay sao?”

La Nhã Nhi nhẹ nhàng lắc đầu: “Cả buổi tối hôm nay, Cửu công chúa đều mang bộ dạng mất hồn mất vía, tâm bất tại yên, cơ bản là không hề mở miệng trò chuyện với tỷ, nhưng mà...” Nét mặt nàng sa sầm ủ rũ rồi thở dài: “Có mấy người thân thiết với Vương Di Tịnh ở đấy, tỷ dù cho có muốn dò la tin tức gì cũng không có cách nào thực hiện được, đành bó tay thôi.”

Nghe nhắc đến Vương Di Tịnh, sắc mặt La Kiếm cũng đen lại, bởi kể từ lúc tỷ tỷ từ chối hôn sự với đại thiếu gia họ Vinh kia, La gia đã sớm trở thành cây đinh trong mắt Vương gia rồi.

“Đúng rồi, tỷ, còn Bạch gia thì sao?” Nàng ta tiến cung, tuy là nắm được lợi thế rất lớn, nhưng đắc tội với Vinh gia cũng là một sự thật không thể chối cãi.

La Nhã Nhi nghe thấy những lời kia của đệ đệ bèn chau mày đưa mắt nhìn hắn gắt gao. Nàng vốn định thốt ra mấy lời khiển trách hắn, nhưng trong đầu suy đi tính lại nhiều lần, lại đổi câu trả lời thành một ý tứ khác: “Giờ đây, Bạch gia đối với Vinh gia tuy là bề ngoài tình cảm vẫn chưa hề sứt mẻ gì, nhưng giao tình thực sự đã sớm rạn nứt lại là sự thật. La Kiếm à, nếu như đệ đã không bằng lòng với Cửu công chúa thì vị nhị tiểu thư Bạch gia kia, ngược lại cũng là...”

“Tỷ, tỷ lại thế nữa rồi.” La Kiếm liền xoay mặt đi, tỏ ra không vui ngắt lời La Nhã Nhi.

La Nhã Nhi nhìn đệ đệ đang nổi nóng với mình, trong lòng thật sự hận không thể mở toang não hắn ra xem. Hắn rõ ràng biết cảnh ngộ hiện nay của La gia, lại càng biết rõ hoàn cảnh của hai người bây giờ, mà vẫn một mực khăng khăng thể hiện sự ngoan cố vô cùng vô tích sự.

Phụ thân làm quan trong triều, giải quyết công việc cũng chỉ ở mức bình thường trung hoà, vị trí chức quan e rằng rất khó tái tiến, mà mấy vị thúc bá đều chỉ biết ăn chơi, hưởng lạc, sa đọa, nào biết đến cái gì là đảm đương trách nhiệm. La gia có được vị trí ngày hôm nay là dựa vào uy thế của tổ phụ, tổ mẫu để lại. Còn không nhân lúc tổ phụ, tổ mẫu vẫn còn khoẻ mạnh mà tìm ra một lối thoát tốt nhất, đợi đến khi tổ phụ, tổ mẫu qua đời rồi, địa vị của La phủ chốn Kinh thành này nhất định sẽ rơi xuống ngàn trượng.

La Kiếm hoa mắt một trận, hắn lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy cơn choáng càng lúc càng nghiêm trọng. Hắn cố mạnh mẽ mở to mắt, run sợ thất sắc: “Không...” Những từ còn lại vẫn kẹt trong miệng chưa kịp thốt lên hoàn chỉnh thì toàn thân hắn đã mềm nhũn ngã xuống và mất đi ý thức.

La Nhã Nhi trợn trừng hai mắt thất thanh hét lớn, lại phát hiện chính mình cũng yếu đi. Cả người nàng mềm oặt, nửa tiếng muốn thốt lên cũng không thể, trước mắt ngày một mờ đi rồi ý thức nàng cũng dần chìm vào bóng tối.

Xe ngựa vẫn lọc cọc chạy trên đường, nhưng lại không phải chạy về hướng của La phủ...

Mà cũng thời điểm ấy, Pháp Không đang nhìn chằm chằm lò sưởi trong xe ngựa thật lâu, đợi đến khi tác dụng của thuốc đã phát tác kha khá rồi, mới dời mắt nhìn về phía Lam Vân.

Lam Vân nhẹ mỉm cười, vô cùng phối hợp mà khép mắt ngất đi.

Pháp Không thầm thở dài một tiếng, bản thân cũng từ từ nhắm mắt.

Xe ngựa vẫn lộc cộc mà chạy giữa màn đêm mùa đông lạnh buốt xương, âm thanh phát ra vô cùng rõ ràng.



Cùng thời điểm ấy, cách Cư Diệu Ngư không xa, giữa một đường hầm tối có một biệt viện hoang vu hẻo lánh, những người ngồi ở đại sảnh lớn của biệt viện không phải ai khác, chính là Sở Cửu Nhi cùng với tứ bá Kinh thành.

Sự náo nhiệt do ca hát khiêu vũ ở Cư Diệu Ngư ban nãy đã sớm biến mất hoàn toàn, không khí vắng lặng ở nơi này khiến người khác phải rùng mình mà nổi da gà.

Sở Cửu Nhi chẳng thể ngồi yên, không ngừng đi đi lại lại. Trong lúc tuyết rơi dày đặc như thế này, lòng bàn tay nàng bỗng dưng lại không ngừng đổ mồ hôi, trái tim tràn ngập giữa không biết bao nhiêu cảm xúc, có căng thẳng, có lo lắng, có đấu tranh, cũng có mong chờ...

“Cửu Nhi, người đi tới đi lui, làm ta hoa mắt chóng mặt luôn rồi đấy.” Sở Nghị không vui lên tiếng. Thật ra, tâm tình lúc này của hắn cũng chẳng thua kém gì Sở Cửu Nhi cả.

“Tại sao vẫn chưa đến chứ? A Ngạn, có khi nào kế hoạch bị thay đổi rồi không?”

“Thuốc của ta không thể xảy ra vấn đề gì được, kế hoạch cũng tuyệt đối không có sơ hở nào cả.” Vinh Định Ngạn bất mãn liếc Sở Cửu Nhi.

Nhiếp Trường Viễn nhìn bộ dạng hồn vía lên mây của Sở Nghị hiện tại, nhẹ cười một tiếng, nhàn nhạt nói: “Dì Cửu, người cứ yên tâm đi, thuốc đó tuyệt đối không có vấn đề gì đâu. Bây giờ bên ngoài tuyết lớn dày đặc như vậy, nơi này lại là chỗ khuất nẻo, đường không dễ đi đâu. Nào, ngồi xuống đi, uống tách trà, bình tĩnh, bình tĩnh.” Nói xong, hắn liền tự mình rót một tách trà đưa đến tận tay Sở Cửu Nhi.

Sở Cửu Nhi quả nhiên không hề nghĩ nhiều, một hơi uống cạn toàn bộ trà trong tách.

Nhìn thấy nàng không chút đề phòng mà uống hết nước trà, Vương Bát công tử âm thầm lắc đầu. Quả đúng là một đứa ngốc đến điên rồ mà, đem nàng ta gả cho nước Chu, chẳng phải là sẽ chết thảm sao? Vì nể tình bọn hắn và nàng đã cùng nhau lớn lên, bọn họ thực sự không khỏi thấy nhục nhã chuyện Sở Cửu Nhi vì một tên hoà thượng mà đòi sống đòi chết, mất hết cả thể diện. Nếu nàng ta đã ngu ngốc đến nỗi cứ giữ khư khư cái thứ tự trọng vớ vẩn gì đó của nàng ta, vậy thì bọn hắn chỉ còn mỗi cách ra tay giúp đỡ nàng một chút mà thôi.

Chén trà trong tay Sở Cửu Nhi đảo một vòng rồi rơi xuống tấm thảm, hai tay nàng ôm đầu choáng váng: “Ta chóng mặt quá...” Vừa dứt lời, nàng liền ngã lên ghế.

“Tiểu Mãn Tử, dìu công chúa nhà ngươi vào phòng đi.” Vinh Định Ngạn tay cầm lấy chén rồi nhẹ nhàng rót rượu vào, ung dung ra lệnh.

Tiểu Mãn Tử có chút hoảng hốt, lo sợ nhìn bốn vị công tử, lại nhìn qua công chúa nhà mình đã bất tỉnh nhân sự, trong lòng chỉ biết âm thầm kêu khổ. Nếu bất quá thì hắn vẫn sẽ nghe lời mà làm theo chỉ thị, chỉ mong lúc công chúa tỉnh lại, sẽ không lập tức trảm bay đầu hắn thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.