Ninh Thanh bước vào. Nhìn thấy người bên trong vội vã đứng dậy nghênh đón, hắn hơi ngây người. Áo gấm xa hoa quý phái, cử chỉ tự nhiên phóng khoáng, cứ như hắn bẩm sinh đã tôn quý như thế rồi vậy.
Ánh mắt Lam Vân hàm chứa ý cười nhìn người mới bước vào, sau đó đứng dậy chắp tay nói: “Ninh đại ca.”
Khuôn mặt Ninh Thanh khôi phục dáng vẻ thường ngày. Hắn nhìn Lam Vân1chăm chú một lát rồi mới thản nhiên nói: “Người đẹp vì lụa. Cuối cùng, Vân đệ cũng quyết định làm người rồi.”
Lam Vân mỉm cười: “Quay đầu là bờ. Số trời đã định, tiểu đệ vốn là người nhưng lại quên mất điều ấy.”
Ninh Thanh gật đầu ý bảo đã hiểu.
Từ khi Ninh Thanh bước vào, Chu Lam Nhi đã đứng dậy rồi. Nghe hai người nói chuyện, nàng đã hiểu ngay vị Ninh công tử này8lại là một loại phạm vi nhận thức khác của Lam Vân.
Nhưng, khi cẩn thận đánh giá người này, lòng nàng đột nhiên có cảm giác như đã từng quen biết, dường như đã gặp qua nhau ở đâu đó rồi.
Ánh mắt Ninh Thanh khẽ liếc qua Chu Lam Nhi nhưng vẫn thản nhiên như không.
“Tại hạ... Chu Bình. Bái kiến công tử.” Chu Lam Nhi do dự một lát nhưng vẫn xưng tên trước.
Ninh Thanh chắp tay2đáp lễ: “Tại hạ Ninh Thanh.” Kể ra thì đây vẫn là lần đầu tiên hắn và muội muội gặp nhau!
Ba người lại ngồi xuống bàn tròn. Tiểu Đậu pha trà xong thì lui sang đứng một bên theo phép tắc.
Lam Vân nhẹ nhàng vuốt lông chú cáo tuyết trong lòng, điệu bộ có vẻ mệt mỏi lười biếng, hờ hững ngẩng đầu nhìn Chu Lam Nhi. Thấy nàng hơi nhíu mày, hắn nhướng mày gọi: “Chu huynh?”
Chu4Lam Nhi hoàn hồn quay qua nhìn Lam Vân, rồi lại nhìn Ninh Thanh. Sau khi nghĩ ngợi một lát, nàng cười nói: “Chỉ là ta cảm thấy Ninh công tử trông hơi quen quen.” Hình như đã gặp ở đâu đó rồi. Nàng rất chắc chắn bản thân chưa từng gặp qua hắn ta lần nào, nhưng trong lòng quả thật có một loại cảm giác kì lạ không nói lên lời.
“Ồ?” Lam Vân ngạc nhiên liếc nhìn hai người.
“Người trong thiên hạ có tướng mạo giống Ninh mỗ nhiều như cát trên sa mạc vậy, cũng khó trách Chu công tử lại thấy quen mặt.” Ninh Thanh thờ ơ nói.
Nghe hắn nói như vậy, Chu Lam Nhi đột nhiên cảm thấy ngại ngùng, vội vàng nói: “Ninh công tử đừng hiểu lầm, tại hạ không có ý này.” Mặc dù thoạt nhìn, vị Ninh công tử này không có điểm gì nổi bật, nhưng khi hắn vừa bước vào, cảm giác như hắn rất hòa hợp với bầu không khí và cảnh trí trong căn phòng này vậy. Có lẽ, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến vị Quốc sư kì lạ này phải nhìn hắn bằng đôi mắt khác, để rồi sau đó hai người đã kết bạn với nhau.
Ninh Thanh mỉm cười: “Chu công tử không cần để bụng.”
Hắn cười, nụ cười như gió xuân ấm áp mê hoặc lòng người!
Chu Lam Nhi ngây người. Nàng đột nhiên cảm thấy bản thân đã hơi hiểu vì sao mình vừa gặp Ninh công tử lần đầu tiên mà như đã quen biết từ lâu rồi. Thì ra là vì hắn rất giống Quốc sư. Không phải giống về ngoại hình, mà là giống về khí chất.
Nàng lại tỉ mỉ quan sát lần nữa, càng nhìn nàng càng cảm thấy kinh ngạc. Rõ ràng đôi mắt kia rất ấm áp nhưng lại đen tuyền, trong suốt như hắc diệu thạch*, sâu thăm thẳm như xoáy nước hút hết hồn phách con người... kì lạ đến mức khiến nàng không dám nhìn thẳng vào nó.
(*) Hắc diệu thạch: đá obsidian hay đá thiền, một loại đá thủy tinh tự nhiên tạo thành từ núi lửa phun trào.
Chu Lam Nhi không dám nhìn hắn nữa. Nàng thu hồi ánh mắt, vội vàng cúi đầu bưng tách trà lên giả vờ chăm chú thưởng thức nhưng trong lòng lại không ngừng dậy sóng. Nàng càng ngày càng tò mò về Lam Vân. Hắn cứ như một câu đố nhìn không thấu, sờ không tới lại giải không ra vậy!
Hắn nói hắn thích nàng, cũng thể hiện ra mình có thích nàng, mà nàng cũng tin rằng hắn hơi thích mình thật, nhưng cũng chỉ là thích mà thôi, tuyệt đối không phải là kiểu tình yêu khắc cốt ghi tâm này kia. Nhưng hắn lại thể hiện ra rằng hắn rất cứng đầu, rất cố chấp muốn có nàng. Đây vốn là suy nghĩ của hắn hay... đây thật ra chỉ là âm mưu của Sở Hồng và Sở Tuyệt mà thôi?
“Ninh đại ca, sau khi ăn cơm trưa xong, bọn ta đã quyết định chiều nay sẽ đi chùa Hộ Long chơi, huynh có muốn đi với bọn ta không?” Lam Vân mời hắn.
Ninh Thanh mỉm cười lắc đầu: “Sắp đến năm mới rồi, ta đã nói rằng chiều nay sẽ quyết toán tiền công cho nhân viên trà lâu để bọn họ về nhà đón năm mới. Ta còn phải trông coi trà lâu nữa.”
“Nếu đã vậy, vậy tiểu đệ cũng không dám miễn cưỡng nữa. Ninh đại ca cứ tự nhiên nhé.” Lam Vân vừa vuốt ve con cáo tuyết, vừa cười nói.
Sắc mặt Ninh Thanh hơi trì trệ, sau đó buông mắt xuống, thản nhiên nói: “Đây là lần đầu tiên đón năm mới ở Kinh thành, vi huynh chỉ có một mình, không biết Vân đệ có thể đón giao thừa với vi huynh không?”
Chu Lam Nhi ngước mắt liếc nhìn Ninh Thanh, chẳng lẽ người này chưa nghe nói đến tin đồn trên phố sao? Ấy vậy mà còn dám mời Quốc sư đón tết cùng mình nữa? Hắn không sợ bị người ta ghen tị mà dẫn đến tai vạ sao? Hay là hắn tin rằng Lam Vân sẽ bảo vệ mình?
Nghe thấy lời này của Ninh Thanh, mặc dù trên mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng Lam Vân lại rất lấy làm ngạc nhiên. Hắn mời nàng đón giao thừa với hắn sao? Việc này quả thật khiến nàng rất kinh ngạc đấy!
“Ninh đại ca đã có lời mời, tiểu đệ nào dám từ chối.”
“Vậy thì, huynh ở trà lâu đợi Vân đệ.”
Lam Vân đứng dậy: “Được, vậy tiểu đệ không tiễn nữa, xin Ninh đại ca cứ tự nhiên.”
Ninh Thanh mỉm cười gật đầu, sau đó ánh mắt hờ hững chuyển sang Chu Lam Nhi. Hắn thản nhiên gật đầu chào nàng xong thì xoay người đi mất.
Lam Vân lại ngồi xuống ghế rồi cúi đầu vuốt ve cáo tuyết, ánh mắt thâm trầm. Hành động của Ninh Thanh quả thật có hơi đường đột. Rõ ràng hắn biết nàng đang là kẻ đứng mũi chịu sào. Với tính cách và đầu óc của hắn, hắn tuyệt đối không phải là kẻ thích xuất đầu lộ diện...
Buổi chiều, hai người đi dạo chơi ở chùa Hộ Long, mãi đến khi hoàng hôn buông xuống mới về đến Kinh thành. Xe ngựa chạy vào thành, đường phố không còn tấp nập sầm uất như buổi sáng nữa. Năm mới đang đến gần, nhà nhà đều đang vui mừng chuẩn bị đồ ăn để đón giao thừa.
Chu Lam Nhi vén rèm xe nhìn đường phố vắng vẻ, bụng nghĩ thầm ngày mai chính là tết Ông Táo rồi, lòng nàng lại bâng khuâng nhớ nhà nhớ quê hương. Ngày này năm ngoái, trong cung rất ồn ào náo nhiệt, thỉnh thoảng nàng sẽ dắt theo Tiểu Đậu ra ngoài dạo chơi, thế mà năm nay...
“Công chúa nhớ nhà sao?” Lam Vân nhìn vẻ mặt khó che đậy sự rầu rĩ buồn phiền của nàng, dịu dàng hỏi.
Chu Lam Nhi ngẩng đầu nhìn ráng mây rực rỡ nơi cuối chân trời, cười nhạt nói: “Sao mà không nhớ được chứ?”
Lam Vân nhướng mày không nói, sau đó cũng nhấc góc rèm lên nhìn ra ngoài. Cảm nhận không khí gia đình theo gió truyền tới, đột nhiên nàng cũng cảm thấy buồn phiền quạnh hiu. Mặc dù không xem nước Đại Nguyên là nhà của mình, nhưng ở thế giới này, rốt cục cũng chỉ có những người ở đó mới hiểu nàng, nuông chiều nàng mà thôi.
Có lẽ, nàng cũng ôm ấp tình cảm nhớ thương cội nguồn!
Về đến Chiến Vương Phủ, Lam Vân đích thân tiễn Chu Lam Nhi quay về Thanh Huyên Uyển.
“Đa tạ Quốc sư đã mời ta đi hôm nay.”
Đến cửa Thanh Huyên Uyển, Chu Lam Nhi dừng bước, xoay người nói với Lam Vân. Thái độ của nàng đã thể hiện rõ ra rằng, nàng không định mời Lam Vân vào trong ngồi uống trà.
Lam Vân cũng không để ý, mỉm cười chào tạm biệt: “Tiểu tăng cáo từ!” Hẳn là đêm nay, Chiêu Bình công chúa ngủ không ngon giấc rồi.
Vừa xoay người, khuôn mặt đoan trang hiền hòa của Chu Lam Nhi liền trở nên đau khổ xót xa, nỗi đau khổ và phẫn uất đột nhiên cuộn trào trong lòng.
Nước Sở quả thật ức hiếp người quá đáng quá rồi! Từ trước đến nay, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình phải chịu sự áp bức và lăng nhục đến nhường này!
Thay vì nói sự áp bức nhục nhã này là do Quốc sư gây ra, chẳng thà nói là nước Sở gây ra thì đúng hơn!
Với thân phận của nàng ở nước Sở, chỉ cần quan hệ giữa nước Sở và nước Chu chưa chấm dứt thì đáng ra không ai dám coi thường nàng mới phải. Nhưng ngay từ đầu, nàng đã không nhận được bất cứ sự tôn trọng nào, mà hôm nay lại càng nhục nhã vô cùng!