Đường đường là Chiêu Bình công chúa của nước Chu, đường đường là Chiến Thần phi, vậy mà có thể cùng một người đàn ông chẳng phải là chồng mình cùng qua lại, cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa. Ấy vậy mà trong cung và vương phủ rõ ràng chứng kiến lại vẫn làm như thể mắt điếc tai ngơ, hơn nữa lại còn xem đấy là một chuyện hết sức đương nhiên1và hợp lý, bọn chúng xem Chiêu Bình công chúa là loại người gì chứ?
Nàng thậm chí chẳng thiết phải hoài nghi thêm chi. Giả như Lam Vân thật sự có những suy tính ngông cuồng nhằm lợi dụng nàng, thì chỉ cần dựa vào sự sủng ái của Sở Tuyệt, e rằng hắn sẽ chẳng chút ngần ngại xem nàng như một người phụ nữ có thể tùy ý giẫm đạp mà hai8tay đưa nàng dâng lên ấy chứ. Còn hoàng đế nước Sở tất nhiên cũng sẽ giả câm giả điếc giống như hiện tại mà thôi.
Nàng, Chu Lam Nhi, là công chúa Chiêu Bình của nước Chu, tuyệt nhiên không phải một nữ nhi mà nước Sở này có thể tuỳ tiện giẫm đạp, giày xéo.
“Công chúa...” Tiểu Đậu nhìn khuôn mặt nàng đang chìm trong thống khổ, sợ sệt lên tiếng.
Tần Hằng nhìn2bóng lưng nàng dần thẳng tắp, cuối cùng thì trên gương mặt vô cảm cũng đã xuất hiện chút thay đổi. Giờ đây, trong tâm hắn chỉ biết chua xót, bi thương cùng căm phẫn và tự trách mình. Nước Sở căn bản không hề có thành ý muốn liên minh hoà thân cùng nước Chu.
Trở về nội uyển, vừa bước vào phòng, Kim cô cô liền đã sốt ruột chạy ra đón nàng:4“Công chúa, người thế nào mà bây giờ mới... trở về.”
Mấy lời trách cứ của Kim cô cô khi nhìn thấy gương mặt đau khổ, thê lương kia của Chu Lam Nhi cũng bị ngắc ngứ, đình trệ, trong lòng kinh ngạc vô cùng. Ngày hôm qua, bà vẫn không tài nào hiểu được vì sao công chúa lại đáp ứng với lời mời của Quốc sư. Lỡ như điều này truyền ra ngoài thì bao nhiêu điều bại hoại thanh danh chẳng phải đều do chính công chúa lãnh chịu hết hay sao? Sau này, nước Sở tuyệt đối sẽ lấy những điều đó để chê cười lẫn đe dọa khống chế công chúa, bất kì kẻ nào cũng không thể đem tội lỗi gây ra với vương phi của một đất nước đổ lên đầu một Quốc sư được. Công chúa sao ngay cả điều này cũng hiểu không thấu kia chứ?
Chu Lam Nhi ngồi xuống bàn sách, nàng ngồi yên lặng thật lâu sau đó mới lạnh giọng ra lệnh: “Chuẩn bị bút mực.”
“Tuân lệnh.” Từ trước đến nay, Tiểu Đậu chưa từng nhìn thấy qua dáng vẻ bây giờ của công chúa, một lời thừa thãi nào khác cũng chẳng có gan nói ra.
“Công chúa...” Trái lại, Kim cô cô chần chừ lên tiếng: “Công chúa... người hãy suy nghĩ thấu đáo... cái này...”
Chu Lam Nhi im lặng không nói một câu, chỉ lạnh lùng nhìn bà.
Kim cô cô bị một ánh mắt như thế nhìn chằm chằm, trái tim cũng phải run rẩy, sợ hãi không thốt thêm tiếng nào nữa.
“Bản công chúa quả thực không so đo tính toán đến phải chịu bao nhiêu lăng mạ cùng nhục nhã, nên có thể cam chịu nuốt giận. Nhưng Kim cô cô này, nước Đại Chu ta mặc dù chẳng dám tự xưng là cường quốc trong thiên hạ, nhưng tuyệt đối không phải là một đất nước mà kẻ khác có thể tùy ý ức hiếp. Nước Sở hôm nay có thể lăng nhục ta, đe doạ ta, ngày mai liền có thể lăng nhục đất nước ta, đe doạ đất nước ta. Phụ hoàng một đời anh minh, há có thể vì việc thành toàn chỉ riêng ta cho là đúng đắn mà người phải nhận lấy thống hận khôn xiết về sau hay sao?”
Chẳng phải vì tư lợi riêng ta mà để khiến phụ hoàng hiểu được. Bắt đầu từ thời khắc phụ hoàng đáp ứng nhận lời cầu hôn của nước Sở, nước Chu trong mắt nước Sở đã triệt để mất đi sự tôn nghiêm rồi.
Nàng bẩm báo tất cả mọi chuyện, chẳng phải mong phụ hoàng có thể đưa ra chọn lựa, mà chính nàng muốn khuyên can người, đây há chẳng phải nước Sở đang thăm dò nước Chu chúng ta hay sao?
Nếu nàng vì sợ hãi phiền nhiễu mà nhắm mắt làm lơ, đấy mới chính là sự ngu ngốc khôn cùng, mới chính là hại nước hại dân.
Nàng viết thư xong, ấn lên đấy con dấu riêng của mình rồi lại tự mình cẩn thận niêm phong bức thư: “Truyền Tần thị vệ đến đây.”
Kim cô cô vừa muốn lên tiếng, thấy ánh mắt nghiêm nghị của Chu Lam Nhi thì không dám nói gì nữa.
Tần Hằng tiến vào, cung kính hành lễ: “Tần Hằng tham kiến công chúa.”
Chu Lam Nhi cầm bức thư giao cho hắn: “Hãy giao lá thư này đến tận tay Tần Nhị tướng quân, đem tình hình quân sự đã xảy ra trong tám trăm dặm này gấp rút trở về Kinh thành và hãy trực tiếp trình lên phụ hoàng.”
Tần Hằng ngẩng đầu nhìn nàng, trịnh trọng gật đầu nghe lệnh: “Vâng!” Hắn luôn hiểu thấu nàng, hiểu vì sao nàng đồng ý với lời mời của Quốc sư! Hắn cũng biết trong tim nàng có những lo âu suy tư gì.
…
Tại Ngự Thư Phòng trong hoàng cung.
Người đang cùng Sở Hồng đánh cờ là Tịnh vương. Nhìn thế cờ bước vào cục diện bế tắc, Tịnh vương đăm chiêu suy nghĩ nhưng vẫn chưa tìm ra được con đường phá giải.
“Cuối cùng thì trẫm cũng có thể dồn vương thúc vào thế khó, đúng là thành tích.” Sở Hồng nhận lấy chung trà mà Tiểu Mạc Tử vừa pha mới, vui vẻ mở lòng.
Tịnh vương cầm quân cờ trên tay, mắt nhìn đăm đăm vào bàn cờ đầy chuyên chú. Thật lâu sau đó, ông vẫn không tài nghĩ ra được nước cờ tiếp theo, chỉ đành buông quân cờ trong tay xuống rồi nhận lấy trà do thái giám dâng lên, khẽ nhấp một ngụm trà, sau đó mỉm cười nói câu bỏ cuộc: “Thua rồi.”
“Vương thúc đã bỏ cuộc rồi sao?” Sở Hồng mang theo ý cười nói. Đối với Tịnh vương, hắn rất kính trọng. Bình thường Tịnh vương hiếm khi tiến cung, chuyện chính sự trên triều ông cũng chưa từng hỏi qua, ấy vậy mà hôm nay đột nhiên lại đến đây còn đặc biệt cùng hắn đánh cờ nữa, hiển nhiên tuyệt đối không chỉ đơn thuần là đánh cờ như vậy được.
Tịnh vương nhìn cục diện thế cờ bèn lớn tiếng cười lớn, nói lời đầy ẩn ý: “Mọi việc hoàng thượng đều nắm rõ như trong lòng bàn tay, thần hà cớ uổng công vô ích làm gì?” Hoàng thượng nếu vẫn là vị hoàng thượng sáng suốt, anh minh thì dù có thêm vài chuyện vặt vãnh, hoàng thượng vẫn sẽ giải quyết ổn thoả, không thể mất đi chừng mất. Mục đích hôm nay ông đến thì ngài cũng hiểu rõ rồi thì ông cũng chẳng cần nhiều lời, không phải sao?
Có điều... nhắc nhở ngài một chút cũng là điều cần thiết.
“Hôm nay thần tiến cung, chắc hẳn trong lòng hoàng thượng cũng đã rõ.”
Sở Hồng gật đầu: “Mục đích vương thúc tiến cung, trẫm đã hiểu.”
“Mặc dù nói hoàng thượng đã hiểu, nhưng thần vẫn có một câu không thể không nói.”
“Vương thúc cứ nói, không cần e ngại.”
“Hoàng thượng và Chiến vương tuyệt đối không phải là những người không biết chừng biết mực, thần trong lòng hiểu rõ, nhưng vẫn muốn đến đây có đôi lời nhắc nhở, mong rằng hoàng thượng không trách phạt.” Thân phận của vị Chiến vương phi này dẫu sao cũng không phải tầm thường, còn vị Quốc sư kia nếu đã không màng sự khác biệt giữa nam và nữ mà đến mời thì quả thực hành động đã quá mức phóng túng rồi, nước Chu mà truy cứu thì nước Sở sẽ đuối lý ngay.
Gương mặt Sở Hồng trở nên nghiêm túc: “Vương thúc yên tâm, trẫm sẽ tự có chừng, Chiến vương cũng sẽ tự có mực.”
Tịnh vương nom thấy hắn như vậy, trong lòng cũng yên tâm: “Hoàng thượng trong lòng thông tỏ, thần cũng yên tâm, thần xin cáo từ.”
“Vương thúc.” Sở Hồng gọi với ông lại.
Tịnh vương kinh ngạc ngẩng đầu: “Hoàng thượng vẫn còn chuyện gì sao?”
Khuôn mặt Sở Hồng dần dịu lại, khẽ mỉm cười đáp: “Tên tiểu tử A Nghị có thân thủ tốt, trẫm dự định cho hắn đi theo Thất đệ khổ luyện để thành tướng quân, không biết ý vương thúc thế nào?” Nam chinh bắc chiến, không thể thiếu đi đại tướng, nếu A Nghị có tài năng thì hắn làm sao có thể bỏ qua được.
Tịnh vương nghe thấy chuyện này, khuôn mặt bèn trở nên khó xử, có điểm khó mà mở lời: “Chuyện này...”
Sở Hồng nói tiếp: “Trẫm biết vương thúc đang đắn đo chuyện gì, trẫm sẽ triệu A Chí hồi kinh.”
“Nếu đã như vậy, thần cũng không có ý kiến gì thêm.” Ông chỉ có hai đứa con trai nối dõi, con trai cả Sở Chí đã ở trong quân đội dốc sức vì tổ quốc, đứa con trai thứ thì... Haiz, không nhắc thì thôi đi, điều này đối với nó mà nói có lẽ là con đường tốt nhất, cũng sẽ cắt đứt được những suy nghĩ hỗn loạn của nó.
Khi tiễn Tịnh vương xuất cung, Tiểu Mạc Tử cũng nhận được tin tức Quốc sư nghỉ lại Chiến Vương Phủ.
Tiểu Mạc Tử e dè đem tin này bẩm báo lại, Sở Hồng sững sờ trong phút chốc, chẳng nói chẳng rằng thêm lời nào, chỉ phất tay cho Tiểu Mạc Tử lui xuống.
…
Tại Thanh Ba Viện, Chiến Vương Phủ.
Bên trong lầu các ấm áp, Lam Vân lười nhác nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường êm ái, thờ ơ vuốt ve bộ lông trắng mềm mượt của con cáo tuyết, mắt khép hờ, có vẻ như nàng sắp chìm vào giấc ngủ.
Sở Tuyệt vừa bước vào trong phòng liền nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt băng giá trong chớp mắt trở nên dịu dàng, kéo tấm chăn trên giường khẽ khàng đắp lên người hắn.
“Ta vẫn chưa ngủ say.”
“Ừ, ta biết.”
Lam Vân khép hờ mi, biếng nhắc đáp: “Ta không muốn ra ngoài, gọi người đưa cơm tới đây, người ăn cùng với ta đi.”
“Được.” Sở Tuyệt không nói tiếng nào, xoay người đi phân phó với người hầu một tiếng.
Chỉ trong chốc lát, cơm canh nóng hổi đã được dọn lên, đều là cơm chay, vừa nhìn đã biết rồi.