Phượng Kinh Thiên

Chương 275: Quyết không thay đổi (1)



Trong lầu các ấm áp đến mức khiến cho xương cốt của người ta đều trở nên biếng nhác, thế nên Lam Vân nhất thời lười nhác đứng dậy.

Sở Tuyệt thấy hắn như vậy, bèn bước ra ngoài bưng1một chiếc bàn nhỏ đặt trên tháp mỹ nhân.

Lam Vân nâng mắt liếc nhìn Sở Tuyệt, thấy hắn lại xoay người tiếp tục bưng một chậu nước sạch ấm nóng từ ngoài vào đặt trên bàn.

Sở Tuyệt nhìn Lam8Vân, thấy cả buổi mà hắn vẫn chưa nhúc nhích, chần chừ một lúc mới hỏi: “Ngươi muốn ta giúp ngươi rửa sao?” Thật ra hắn cũng muốn lắm, nhưng lại lo lắng Lam Vân không vui.

Lam Vân không2lên tiếng mà chỉ chậm rãi ngồi dậy, nhận lấy chiếc khăn hắn đưa qua, nhúng nước rồi chà lau, sau đó giương mắt nhìn Sở Tuyệt, đôi mắt sáng trong khẽ rung động, lại tựa như không chút4để ý mà gọi hắn: “Sở Tuyệt.”

Nghe hắn gọi mình, nét mặt Sở Tuyệt không hề dao động, nhưng trong mắt lại trở nên nhu hòa. Hắn thích một mình ở chung với Lam Vân, bởi thỉnh thoảng Lam Vân sẽ gọi hắn là Sở Tuyệt giống như bây giờ.

Xưa nay, Sở Tuyệt chưa từng nghĩ rằng tên mình dễ nghe, nhưng khi cái tên ấy được cất lên từ đôi môi của Lam Vân, hắn lại cảm giác hết sức êm tai.

Lam Vân thản nhiên rũ mắt, lạnh nhạt lên tiếng: “Nếu như... ta bắt ngươi nhất định phải chọn giữa ta và nước Sở, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?”

Sở Tuyệt sững sờ.



Chớp mắt đã bước vào hai ngày cuối cùng của một năm. Khắp nơi ở Kinh thành đều lan tỏa bầu không khí vui mừng, giăng đèn kết hoa tạm biệt năm cũ, chào năm mới đón tết.

Trà lâu Tín Dương lại rất vắng vẻ, cả nhà Bình thúc và Tiểu Hổ Tử đều về quê mừng năm mới, trà lâu khá lớn cũng chỉ còn lại một mình Ninh Thanh.

Không đúng, còn có Lam Vân và Pháp Không, hai người từ Chiến Vương Phủ đến trà lâu Tín Dương vào lúc gần hoàng hôn.

Bàn ghế trong đại sảnh ở lầu một đều đã đem đi cất nên trông rất vắng lặng và trống rỗng.

Nhưng gian phòng Ninh Thanh trên lầu hai lại là một thế giới khác, lò sưởi và chậu than được dùng củi không khói loại tốt nhất mà chỉ nhà phú quý mới dùng đang cháy hừng hực khiến cả căn phòng tràn ngập hơi ấm, chẳng kém cạnh lầu các ấm áp của gia đình giàu có là bao.

Lúc này, cửa phòng đang rộng mở. Trong đại sảnh ngoài phòng có đặt hai bếp lò, một bếp đang nấu canh, một bếp thì giữ ấm cho những món ăn đã làm xong không bị lạnh, trên bàn đặt một loạt chén đũa và dụng cụ làm bếp.

Lam Vân ngồi chống cằm trên bàn, cực kỳ thích thú dõi theo Ninh Thanh: “Thật không ngờ Ninh đại ca còn có tài này.”

Ninh Thanh mỉm cười: “Còn nhiều chuyện Vân đệ không biết lắm đấy.” Thấy canh cũng được rồi, hắn liền múc một chén canh đưa đến trước mặt Lam Vân.

Lam Vân nhìn lướt qua chén canh, sau đó nhướng mày nhìn hắn: “Hương thơm nức mũi, màu sắc hấp dẫn, không biết mùi vị sẽ ra sao.”

Ninh Thanh cười mà không nói, tiếp tục xoay người bận rộn làm việc.

Lam Vân khẽ húp một ngụm nhỏ, sau đó nhướng nhướng mày khen ngợi: “Mùi vị rất ngon.”

Tính luôn cả Pháp Không, ba người cùng ăn một bữa cơm tất niên đơn giản nhưng long trọng. Đợi sau khi mọi thứ đều được thu dọn ổn thỏa, sắc trời cũng đã khuya, hơn nữa bên ngoài còn nổi gió.

“Ninh đại ca sẽ không mời tiểu đệ đến đây chỉ vì muốn tự tay làm cơm cho tiểu đệ chứ?” Trở lại gian phòng, Lam Vân ngồi trên chiếc ghế mềm đặt trước cửa sổ rồi lên tiếng hỏi.

Ninh Thanh không ngồi xuống vị trí quen thuộc như ngày thường, mà đi đến bên cạnh lấy ra một vật, sau đó cởi bỏ lớp vải bao bọc bên ngoài của vật ấy ra.

Lam Vân sửng sốt và chăm chú nhìn vật có thể làm kinh động cả thế gian sau lớp vải che. Ánh vàng chói sáng đoạt lấy hô hấp của người khác, ngay cả người tự cho rằng dù Thái Sơn có sụp đổ trước mắt thì mình cũng sẽ không biến sắc như Lam Vân, cũng không thể không thán phục trước một vật khéo léo tuyệt vời như vậy.

Ninh Thanh liếc nhìn hắn rồi mỉm cười: “Linh Lung là vật duy nhất ta mang theo trong chuyến đi lần này. Tuy nó tỏa ra ánh vàng sáng chói nhưng kỳ thực nó không phải làm bằng vàng, chỉ vì bên ngoài nó đúc thêm một lớp vàng mỏng như cánh ve, bên trong thực chất được điêu khắc tỉ mỉ từ gỗ phượng. Còn dây đàn nhìn thì như sợi tơ vàng, nhưng không chỉ có tơ vàng, bất luận là thân đàn hay là dây đang đều trong cương có nhu, cực kỳ bền dẻo.”

Lam Vân ngồi yên không nhúc nhích, chỉ đưa mắt nhìn Ninh Thanh, sự kinh ngạc trong mắt nàng biến mất, thay vào đó là bình tĩnh: “Ninh đại ca, huynh có ý gì?”

“Ta và Vân đệ gặp nhau tức là có duyên, Vân đệ lại có thiên phú dị bẩm, vi huynh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn cảm thấy bỏ lỡ vị đồ đệ như Vân đệ quả thật có chút đáng tiếc. Cho nên, nếu Vân đệ vẫn muốn học khúc Linh Lung Bách Tâm như cũ, vậy thì...” Ninh Thanh thản nhiên nhìn hắn: “Giờ phút này hãy bái ta làm thầy, ta sẽ dạy cho đệ khúc Linh Lung Bách Tâm.”

Lam Vân vẫn ngồi yên một chỗ nhìn hắn, trong mắt không hề xúc động, trái lại càng lãnh tĩnh và bình thản: “Tại sao Ninh đại ca lại thay đổi suy nghĩ?”

Ninh Thanh khẽ vỗ về Linh Lung, rồi hờ hững nói: “Trần duyên chưa tận, tâm ma khó trừ, cũng chỉ có thể nhập thế như Vân đệ đây.”

Lam Vân cúi đầu suy tư, đây chắc chắn là cái bánh lớn từ trên trời rơi xuống. Nhưng chỉ có điều, nếu lập tức đưa tay đón nhận và ăn luôn chiếc bánh này, có khi nào hơi mạo hiểm quá không?

Tuy nàng rất muốn có được một bản lĩnh bên người, nhưng Ninh Thanh này...?

Nói thật, nàng vẫn có chút kiêng kỵ hắn. Nàng không muốn sau khi nhận hắn làm thầy thì phải gánh vác thêm nghĩa vụ nào đó về mặt ý nghĩa đâu.

“Ninh đại ca không có yêu cầu khác sao? Chẳng hạn như nếu bái huynh làm thầy, thì tiểu đệ phải gánh vác trách nhiệm hoặc nghĩa vụ nào đó?”

Ninh Thanh không bất ngờ về phản ứng dường như có chút phụ lòng người khác của Lam Vân, hắn cười khẽ: “Không có.”

“Vậy làm học trò của Phiêu Miễu Hư Vô cũng không có quy định gì sao?” Lam Vấn nhướng mày hỏi tiếp.

Ninh Thanh cũng không tức giận, trái lại có chút ý cười nhè nhẹ: “Không có.”

Đáng ra vẫn có quy định, chính là đệ tử của Phiêu Miễu Hư Vô không được xuống núi nhập thế, nhưng mẹ của hắn đã làm trái lại quy định này rồi! Mà trong mắt Ninh Thanh, việc không được tùy tiện truyền tâm pháp ra bên ngoài cũng sẽ không tạo thành bất kỳ gánh nặng nào.

Bởi không phải ai cũng có thể luyện được khúc Linh Lung Bách Tâm này. Tâm pháp dĩ nhiên quan trọng, nhưng không phải quan trọng nhất, điều quan trọng nhất vẫn là có được khả năng giác ngộ.

Nếu không phải Lam Vân đã ngộ được tinh túy trong đó, cho dù Ninh Thanh có truyền tâm pháp cho hắn, thì đối với Lam Vân cũng chỉ là trăng trong nước mà thôi.

Năm ấy, Thiên Lạc Tán Nhân rộng rãi lưu truyền nhạc phổ của khúc đàn này, thực ra là hy vọng một ngày kia sẽ có người có thể lĩnh ngộ được sự kỳ diệu của nó, để khúc nhạc này không đến mức bị thất truyền đời sau.

Nếu đã không có nghĩa vụ cũng chẳng có môn quy, không bái sư thì chính là kẻ ngốc, huống chi nàng cũng cần phải học tâm pháp này.

“Đồ đệ bái kiến sư phụ.” Lam Vân rót một tách trà, trịnh trọng hành lễ bái sư với Ninh Thanh.

Ninh Thanh đứng ở đó, nhận lấy tách trà mà hắn kính cẩn dâng lên rồi khẽ nhấp một ngụm, sau đó chân thành nhận ba lạy của Lam Vân. Danh phận sư đồ thành lập từ đây.

“Đứng lên đi.”

“Vâng, Ninh... sư phụ!” Lam Vân kịp thời sửa miệng.

Nghe hắn gọi một tiếng sư phụ, trong mắt Ninh Thanh hiện lên một chút khác thường. Bất luận thế nào, chuyến đi lần này không hề uổng phí, cuối cùng cũng có chút gặt hái. Tuy không có lòng dạ tìm kiếm con dâu như nương muốn, ít nhất hắn cũng thu được đồ đệ khiến hắn cực kỳ yêu thích và tán thưởng.

“Không cần thay đổi.” Bảo Lam Vân trịnh trọng bái sư, cũng chỉ để có thứ ăn nói với mẹ và phái Phiêu Miễu Hư Vô mà thôi.

“Vâng, Ninh đại ca.”

Sau khi Lam Vân đứng dậy thì lập tức lui sang một bên rũ mắt cúi đầu, trong lòng nhất thời xuất hiện một chút câu nệ, hai chữ “sư phụ” không thể đánh đồng với hai chữ “thầy giáo“. Ở thời đại này, thiên địa quân thân sư*, vị trí của sư phụ chỉ đứng sau cha mẹ.

(*) Thiên địa quân thân sư: trời, đất, vua, người thân, người thầy.

Ninh Thanh đặt chén trà xuống: “Đệ không cần phải câu nệ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.