Phượng Kinh Thiên

Chương 287: Vô ưu trở về (2)



Dân chúng đang phẫn nộ đều bị hỏi đến ngơ cả người, còn Vinh hoàng hậu thì nhíu chặt mày lại, nghẹn lời không nói được câu nào.

Uy Vũ tướng quân bật cười ha hả: “Công chúa điện hạ không hổ là công chúa của nước Đại Chu chúng ta. Điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!” Lòng can đảm và khí phách của Lam công chúa đã vượt qua thái tử. Nếu thái tử điện hạ cũng có khí thế như vậy, sao nước Đại Chu lại phải sợ hãi nước Sở đến tận hôm nay?

Cường quốc đứng1đầu thiên hạ? Xí! Bây giờ, hoàng thượng đã không có nỗi lo về sau, không diệt sạch oai phong của nước Sở thì nước Chu tuyệt đối sẽ không thu binh lại!

Năm trăm kỵ binh tinh nhuệ đến nghênh đón của nước Chu đã hoàn hồn sau cơn khiếp sợ, trong mắt họ đều hiện lên niềm kính nể, tất cả quỳ một gối xuống đất rồi đồng thanh hô to: “Công chúa điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”

Trong chốc lát, cảnh tượng này đã hoàn toàn gây chấn động cho những dân chúng đến đây bao8vây mắng chửi.

Chu thái tử nghẹn lời nhìn trân trân vào Chu Lam Nhi, thật lâu sau vẫn không thể bình tĩnh lại. Đến bây giờ hắn mới biết, Lam hoàng muội lại can đảm và... khí phách như vậy! Hắn cảm thấy mình trở nên u ám ảm đạm khi đứng cạnh Lam Nhi muội muội!

Trong Chiến Vương Phủ, Lam Vân tựa người vào cây cột sau cửa, nàng mỉm cười đầy thích thú. Sở Hồng đã quen thói mạnh mẽ, quen thói tự phụ, cú đánh phủ đầu này cũng coi như là chuyện tốt, ít nhất có thể2khiến hắn tỉnh táo lại.

Sở Hồng khẽ híp mắt, sau đó chậm rãi nở nụ cười, thật là... khiến hắn nhìn bằng cặp mắt khác, chỉ vài câu nói đã có thể chuyển bại thành thắng! Dường như nước Chu đã xảy ra chuyện cực kỳ thú vị rồi. Hắn thật muốn xem xem, rốt cuộc lòng can đảm của nước Chu là dựa vào đâu?

“Trẫm đồng ý với lời của Chiêu Bình công chúa. Hôm nay, trẫm lấy danh nghĩa vua của một nước, cũng lấy thân phận huynh trưởng của Chiến vương, quyết định để Chiến vương phi và4Chiến vương hòa ly. Tiểu Mạc Tử, trình giấy hòa ly lên.”

“Vâng, thưa hoàng thượng.” Tiểu Mạc Tử vội vã bưng khay, cúi người bước ra.

Chu Lam Nhi mỉm cười cất giữ giấy hòa ly mà Tiểu Mạc Tử dâng lên, nhưng khóe mắt nàng lại rưng rưng, xinh đẹp động lòng người.

“Thái tử ca ca, chúng ta về nhà thôi!”

Đến lúc này, Chu thái tử mới kịp phản ứng lại bằng cách nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp. Lam Nhi vẫn luôn ngạo mạn, nhưng giờ đây hắn mới phát hiện, sự ngạo mạn và khí phách của Lam Nhi chính là thứ mà hắn khuyết thiếu.

Tuy nhiên trong lúc rời khỏi Kinh thành, đội ngũ của Chu Lam Nhi vẫn bị khá đông dân chúng tức giận mắng chửi ở ven đường, nhưng cảnh tượng chất vấn hùng hồn của Chu Lam Nhi ở Chiến Vương Phủ cũng đã khắc ghi vào lòng của không ít người dân.

Bất luận thế nào, Chiêu Bình công chúa đã hòa ly với Chiến vương, cũng tượng trưng cho liên minh hòa bình ngắn ngủi giữa hai nước Chu - Sở vỡ tan!

Buổi tối ba ngày sau, Lam Vân để lại một bức thư và một ban chỉ bằng bạch ngọc, rồi âm thầm rời khỏi.

Một tay Sở Hồng nắm thật chặt tựa như muốn bóp nát chiếc nhẫn bạch ngọc kia, tay còn lại cầm lấy bức thư. Trên thư không ghi rõ viết cho ai, chỉ có mười chữ: ‘Nếu có duyên phận, ắt sẽ gặp lại, Lam Vân’.

Bốp! Hắn đập mạnh bức thư trên bàn, phẫn nộ lên tiếng: “Truyền Phiêu Kỵ tướng quân đến đây gặp trẫm.”

Sắc mặt của quản gia trong vương phủ đang quỳ trên điện lại vô cùng nặng nề. Trước khi đi, vương gia đã ngàn dặn vạn dò bảo ông chăm sóc tốt cho Quốc sư, nhưng bây giờ... Quốc sư lại bỏ đi rồi!

Đợi đến lúc Phiêu Kỵ tướng quân vào cung thì cơn giận của Sở Hồng cũng đã nguôi lại.

Bây giờ là thời kỳ đặc biệt, tất cả kế hoạch đều bị xáo trộn, kế hoạch công chiếm nước Đại Nguyên cũng vì nước Chu mà không thể không gác lại lần nữa, còn phải toàn diện ứng phó với đại chiến cùng nước Chu!

“Hoàng thượng, Phiêu Kỵ tướng quân đang đợi gặp ở bên ngoài!” Tiểu Mạc Tử tiến vào bẩm báo.

Sở Hồng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi mới mở mắt ra, ánh mắt rét buốt khiến người ta hãi hùng, nhưng hắn không tuyên triệu Phiêu Kỵ tướng quân mà quay sang nhìn quản gia của vương phủ, gằn từng chữ một: “Tạm thời không cần bẩm báo cho vương gia biết chuyện này.”

Quản gia do dự: “Làm... làm sao giấu vương gia được?” Ông biết tại sao hoàng thượng lại nói vậy, bởi vì đại chiến với nước Chu đang cận kề, nếu để vương gia biết Quốc sư đã bỏ đi, nhất định sẽ ảnh hưởng tâm trạng của vương gia, đến lúc đó...

“Chuyện này trẫm tự có định đoạt.” Sở Hồng u ám lên tiếng.

“Vâng.” Tuy quản gia của vương phủ cảm thấy có lẽ không thể giấu được chuyện này, nhưng có thể giấu được bao lâu thì giấu. Khi đối đầu với kẻ địch mạnh, hai nước đánh nhau, thì kỵ nhất là tâm tư rối loạn, vương gia tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được.

“Truyền Phiêu Kỵ tướng quân.” Sở Hồng nghi ngờ rằng rất có thể Lam Vân đã rời đi cùng đội ngũ của nước Chu.



Hai tháng sau.

Một đội thương nhân chậm rãi bước đi trên thảo nguyên hoang vắng. Tại nơi mà họ đi qua có dựng một tấm bia đất, mặt trên có thể nhìn thấy rõ ký hiệu của nước Đại Nguyên.

“Cuối cùng cũng đã hoàn toàn rời khỏi Bắc Kiều Quan, thật tốt quá. Qua một canh giờ nữa là chúng ta có thể vào thành rồi, tới đó phải tắm một cái cho thật đã.”

“Ngươi không nói thì ta còn không cảm thấy gì, nhưng ngươi vừa nói ra, ta liền cảm thấy trong miệng mình toàn là cát.”

“Phải đó, cũng không biết Bắc Kiều Quan đã xảy ra chuyện gì mà đột nhiên cát thổi quá chừng.”

“Còn có thể có chuyện gì nữa? Đang điều động quân đội đó, ngàn binh vạn mã cùng nhau hành quân, có thể không làm cho cát bay mịt mù sao, mà gió ở Bắc Kiều Quan lại lớn, nên việc cuốn cát về đây thì có gì lạ đâu chứ?”

“Lão Lưu Đầu, thật sự đang điều động quân đội à?”

Khuôn mặt ngăm đen của người đàn ông tuổi trung niên được gọi là Lão Lưu Đầu hơi nghiêm lại, sau đó khẽ thở dài một tiếng: “Ông chủ thương nhân người nước Sở có quan hệ thân thiết với ta nói đó. Cháu trai của ông ấy bị yêu cầu gia nhập quân đội, vừa lúc được phân đến doanh trại mới ở Bắc Kiều Quan. Mấy ngày trước, người thương nhân ấy nhận được thư nhà do cháu trai gửi về, bảo là lớp tân binh vừa được huấn luyện của bọn họ đều bị điều đến Đồng Quan theo đại quân.”

“Ừ, ta cũng có nghe nói, hình như nước Chu đang đánh với nước Sở!”

“Không phải là hình như, mà là đánh nhau thật rồi, nghe nói là đánh vào mấy ngày trước.”

“Kể cũng ngộ, nước Chu và nước Sở đang hòa thân êm đẹp được một nửa bỗng bắt đầu chiến tranh, đúng là chuyện lạ.”

“Chẳng lạ chút nào, không phải nước Chu và nước Sở chiến tranh là chuyện bình thường sao? Có gì lạ đâu?”

“Nhưng chẳng phải gần hai năm rồi vẫn chưa đánh đấy sao? Xem dáng dấp hòa thân của hai nước, cứ tưởng hai nước thật sự sẽ chung sống hòa bình từ đây rồi chứ?”

“Ban đầu vốn dĩ cũng rất tốt mà.”

“Haiz, ai bảo nước Sở ỷ thế hiếp người, hủy bỏ hôn ước, nghĩ rằng nước Chu ăn chay thật à, tốt xấu gì hai nước cũng đã đánh nhau nhiều năm như thế, vậy cứ tiếp tục đánh còn tốt hơn phải chịu sự uất ức này.”

“Nhưng mà nước Chu cũng dũng mãnh thật, nước Sở hủy bỏ hôn sự, họ lập tức điều quân tiếp cận biên giới, buộc phải đón cô công chúa đã gả qua đó về lại.”

“Phải đó, hoàng đế nước Chu thật có khí phách.”

...

Đội buôn không có nhiều người, chỉ có bảy tám con lạc đà thồ hàng hóa cùng tám chín con ngựa. Những thương nhân cưỡi trên lưng ngựa đều đang mồm năm miệng mười bàn về đại sự của quốc gia.

“May là chuyến này chúng ta hữu kinh vô hiểm*. Nghe nói Bắc Kiều Quan đã phải đóng cửa không cho thương nhân lui tới đấy?”

(*) Hữu kinh vô hiểm: bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm.

“Ta cũng biết chuyện này, nước Sở đã đưa ra thông báo rồi, may mà sau khi lô hàng này xuất ra còn có thể duy trì được một năm rưỡi.”

“Cho dù không duy trì nổi thì cũng đừng đến nữa, tuy nói giữa khu vực hai nước chiến tranh và Bắc Kiều Quan, một nơi ở phía bắc, một nơi ở phía nam, cách nhau rất xa, nhưng xem điệu bộ của hai nước hiện nay không giống mấy trận đánh nho nhỏ như những năm trước, chỉ sợ phải đánh lớn thật rồi.”

“Bất luận nói gì thì chuyện nước Sở và nước Chu chiến tranh cũng không liên quan đến chúng ta. Chúng ta cách chỗ họ đánh nhau xa lắm, một bắc một nam mà, dù ra sao cũng không thể đánh đến chỗ chúng ta được.”

“Nói vậy cũng đúng.”

Khúc cuối hàng của thương đội có cột một chú lạc đà, trên lưng lạc đà mang bao lớn bao nhỏ, ở giữa chở một thiếu niên khuôn mặt ngăm đen, lông mày rậm, khoảng chường mười bốn mười lăm tuổi. Người dắt lạc đà đang cưỡi ngựa, là một nam tử trông có vẻ trên dưới năm mươi.

Nam tử chính là Pháp Không, à không, bắt đầu từ khoảnh khắc bước vào lãnh thổ của nước Đại Nguyên, ông không còn là Pháp Không nữa, mà là Đào Dao.

Nghe âm thanh bàn tán của những thương nhân ở phía trước, ông nhìn về phía người đang sờ đầu mình trên lưng lạc đà, khóe miệng co rút lại. Ai kêu công chúa muốn bớt việc, muốn sảng khoái nên đã cạo sạch mái tóc dài nuôi mười ba năm của nàng, bây giờ biết hối hận rồi chứ gì?

Năm nay công chúa mười bốn rồi, năm sau đã đến tuổi cập kê, thời gian một năm làm sao có thể mọc dài tóc được? Không biết khi vương gia trông thấy dáng vẻ này của công chúa thì sẽ có biểu cảm gì đây?

Lam Vân... à không Nguyên Vô Ưu sờ sờ da đầu của mình rồi thầm thở dài một tiếng. Cạo trọc đầu thì bớt việc thật đó, nhưng bây giờ nếu nàng muốn đợi mái tóc này dài ra thì e rằng phải nhiều năm nữa. Nàng không thể cứ luôn đội khăn trùm đầu dày nặng và ngột ngạt qua hết mùa hè được.

Bây giờ đã sắp sang hè, chính là mùa nóng nhất trong một năm.

“Công chúa, người nói xem nếu hai nước Chu - Sở tiếp tục đánh nhau thì sẽ thế nào?” Đào Dao thấp giọng hỏi.

Nguyên Vô Ưu bình tĩnh lau đi mồ hôi trên trán. Nàng nhướng đôi lông mày rậm, thích thú nhìn Tiểu Đào Tử đang đi ở phía trước: “Huynh dám đánh cuộc với ta không sư huynh?”

Đào Dao đầu đầy hắc tuyến*: “Công chúa... lời của người không buồn cười chút nào!”

(*) Hắc tuyến: trong anime hay manga, mỗi khi nhân vật nổi cáu mà không phát tiết được thì thường xuất hiện mấy đường sọc dọc màu đen trên đầu/trán.

“Được rồi, trở lại vấn đề chính đi.” Vô Ưu lạnh nhạt nói.

Đào Dao ngoảnh đầu nhìn nàng, trông có vẻ như đang chờ đợi đáp án, ông nhìn tới mức khiến Vô Ưu bật cười lần nữa, nàng xoa cằm: “Tiểu Đào Tử, đừng sùng bái ta như Phật vậy chứ, ta chỉ là một truyền thuyết thôi.”

“Khụ... khụ...” Đào Dao bị sặc bởi nước bọt của mình, sau đó quay lại nhìn người dường như bất chợt nổi hứng đùa giỡn, đang trêu chọc ông bằng ánh mắt đầy thích thú khiến cả khuôn mặt Đào Dao đều co rúm lại.

Nguyên Vô Ưu nở nụ cười: “Tiểu Đào Tử, có phải ngươi đang cảm thấy có một đàn quạ đen bay quác quác ngang đỉnh đầu của mình không?”

Đào Dao nhịn không được nữa mà trợn trắng mắt nhìn nàng, sau đó tiếp tục cưỡi ngựa dắt lạc đà và không nói một lời, trong lòng lại âm thầm thở dài một hơi. Có lẽ đến bây giờ, ông vẫn rất khó đoán được công chúa đang nghĩ gì, nhưng qua thời gian gần một năm, sớm chiều đối diện, ngày đêm ở chung, ông dám nói bản thân mình còn hiểu công chúa hơn thị nữ thiếp thân của nàng. Công chúa không nguyện ý bàn tán về chuyện liên quan đến Sở Tuyệt.

Thấy Tiểu Đào Tử trở nên im lặng, nụ cười trên mặt của Nguyên Vô Ưu cũng nhạt dần rồi ngẩng đầu nhìn lên cao, sống cùng một bầu trời, nhưng ở phương xa, có lẽ đang xảy ra chiến tranh đẫm máu... Lần này, e rằng Sở Tuyệt sẽ gặp phải đối thủ mạnh rồi!

Nước Chu tuyệt đối sẽ không thể bày ra dáng vẻ như thế này nếu không có sức lực thực sự. Tuy Sở Tuyệt cũng không phải hữu danh vô thực, nhưng tình hình trước mắt lại bất lợi với hắn, bởi vì hắn ở ngoài sáng, còn địch trong tối, vả lại nước Chu dám hành động như vậy thì chín trên mười phần là lấy được con át chủ bài áp dưới đáy hòm.

Sở Tuyệt giao chiến với nước Chu đã nhiều năm qua, dù không thể nói là nắm rõ thủ đoạn bày binh, chiến lược hành động của binh tướng nước Chu như lòng bàn tay, cũng xem là hiểu biết đại khái, nhưng vương bài mà lần này nước Chu đẩy ra đối với Sở Tuyệt là hoàn toàn xa lạ. Đợi đến khi hắn quen thuộc với phương pháp chiến đấu của đối phương, thì không thể tránh được chịu thiệt thòi.

“Cuối cùng có thể vào biên quan rồi.”

Phía trước vang lên tiếng hoan hô đánh gãy suy nghĩ của Nguyên Vô Ưu, một chút phiền muộn khó có thể nói thành lời trong lòng nàng chậm rãi tan biến như mây khói.

Nàng giương mắt nhìn về phía trước, bức tường uốn lượn dài đằng đẵng trên mặt đất như một chú rồng ở nơi xa, rồi nàng lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trời rất xanh, mây rất trắng. Nguyên Vô Ưu hiểu rất rõ khi mình bước vào lãnh thổ của nước Đại Nguyên, nàng không còn là Lam Vân nữa, mà là Vô Ưu công chúa vẫn đang nằm trong lòng bàn tay của người khác, không có quyền nắm giữ bản thân.

Hai nước Sở Chu càng đánh nhau kịch liệt, thì càng có lợi cho nước Đại Nguyên.

Nàng nên giành giật từng giây để tập trung tinh thần cho trận chiến tiếp theo, không thể dùng thái độ hành sự của Lam Vân, càng không thể mềm lòng như Lam Vân được.

Bởi vì đối thủ của nàng là một mãnh thú chân chính, chỉ cần sơ suất một chút thôi là có thể sẽ rơi vào kết cục chết không toàn thây. Hơn nữa, nàng không còn thời gian, không còn sức lực, càng không còn tâm trí để hoài niệm, để phiền muộn.

“Sau khi vào thành, bảo Mộc Vũ đến gặp bản công chúa.”

Sắc mặt Đào Dao nghiêm lại, cung kính lên tiếng: “Vâng“. Ông biết, bắt đầu từ giây phút này đây, nàng là Vô Ưu công chúa, là Nguyên Vô Ưu. Có lẽ, không, không phải có lẽ, mà là nhất định sẽ đổi lấy một mảnh trời cho nước Đại Nguyên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.