Phượng Kinh Thiên

Chương 288: Hướng về định dương



Đối diện phía xa xa với Bắc Kiều Quan chính là Ô Thương của nước Đại Nguyên. Thực ra, nghiêm túc mà nói thì Ô Thương cũng không thể gọi là thành được. Trước hết, nó chỉ là một cửa khẩu mà thôi, đi qua cửa khẩu còn phải đi qua một thảo nguyên rộng chừng mười dặm đường mới đến được Ô Thương.

Do nguyên nhân vị trí địa lí, biên quan cách Ô Thương1khoảng trăm dặm.

Nhưng bởi từ khi nước Đại Nguyên thành lập đến nay, trừ mười năm đầu tiên chiến tranh không ngừng, các thương nhân, dân chúng của hai nước chỉ cần nghe đến Sở hoặc Nguyên thì mặt đều sẽ biến sắc ra, thì sau này theo dòng chảy của thời gian, mối quan hệ của hai nước dần hòa bình lại, cùng nhau chung sống vui vẻ. Một số thương nhân to gan,8cẩn thận lại gian trá xảo quyệt ở biên giới hai nước không chịu được nữa, bắt đầu trở thành người đi theo chủ nghĩa người vì tiền mà chết, chim vì ăn mà vong, chấp nhận sự nguy hiểm có thể mất đầu mà lén lút qua lại, kiếm được món lợi kếch xù.

Núi cao hoàng đế ở xa, dần dần, liền có những thương đoàn đến từ khắp nơi của hai nước đi2ra đi vào cửa khẩu đều phải đi qua trấn Ô Thương. Dần theo sự hình thành mối quan hệ giao thương ở hai nước mà không ít bách tính vì gặp thiên tai dẫn đến ta cửa nát nhà đã di cư đến đây, khiến cho vùng biên giới vốn hoang vu không bóng người của nước Đại Nguyên xuất hiện một thành Ô Thương rất nổi tiếng. Nơi đây có các thương đoàn,4có những món hàng hóa lậu của hai nước, phồn hoa và náo nhiệt không thua kém bất kì một tòa thành hay một thị trấn nào cả.

Trấn Ô Thương, hậu viện quán trọ Thái Vân, trong một căn sương phòng vô cùng hẻo lánh.

Mộc Vũ ngồi một bên bàn, cầm chén trà, ngón tay cái vô ý thức vuốt ve vành chén, trong lòng hoảng loạn.

Nói không rõ được trong lòng rốt cuộc là cảm giác gì. Bất ngờ? Cũng không hoàn toàn đúng. Nằm trong dự đoán? Cũng không hoàn toàn.

Nhưng vì sao hắn lại thật sự không quan tâm đến tất cả mọi thứ mà cược một ván chứ? Là bởi vì hắn tin nàng có khả năng làm được hay là bởi vì sự tín nhiệm của nàng dành cho hắn đã trói buộc hắn?

Hắn đã tự hỏi vô số lần, nhưng đều không có câu trả lời.

Tiền viện vang lên tiếng bước chân, tâm trạng hoảng loạn của Mộc Vũ biến mất trong nháy mắt, hắn thu lại ngón tay vuốt ve chén trà, theo bản năng chỉnh sửa lại quần áo mũ quan một phen, đứng dậy, mắt nhìn chằm chằm về phía cửa phòng.

Tiếng bước chân rất nhẹ nhàng, có ba người, càng ngày càng đến gần, đột nhiên trái tim phức tạp nhưng vẫn được xem là bình tĩnh bỗng trở nên gấp gáp, trong đầu lướt qua một suy nghĩ, câu đầu tiên mà nàng nói với hắn sẽ là gì đây?

Kẽo kẹt một tiếng, cửa bị mở ra, chưởng quỹ lão Tống của quán trọ Thái Vân cung kính lên tiếng: “Công chúa, mời!”

Nguyên Vô Ưu bước vào, Mộc Vũ ngẩng mặt lên nhìn, ngây người như phỗng, tóc của công chúa... Ngay lúc đó, hắn liền nghĩ đến vị cao tăng đắc đạo vang danh ở nước Sở được phong làm Quốc sư kia lại chính là... công chúa?

Nhìn người đến đón nàng đang ngây người ra, khóe môi Nguyên Vô Ưu khẽ mỉm cười, con ngươi di chuyển, ánh sáng lấp lánh.

Nàng nói: “Mộc Vũ, bản công chúa làm được rồi.”

Trong giây phút này Mộc Vũ cuối cùng cũng hiểu được vì sao bản thân biết rõ mỗi một hành vi cử chỉ của nàng đều rất có thể là mang theo ý đồ hoặc tâm kế gì đó nhưng lại không cách nào ghét bỏ nàng được. Không những hắn không ghét bỏ, ngược lại, cho dù biết rõ có thể là nàng tính kế với cả bản thân mình, trong lòng hắn vẫn âm thầm có cảm giác thỏa mãn và vinh quang.

Bởi vì, chỉ có người thực sự khiến nàng phải nhìn bằng con mắt khác mới có thể để nàng tiêu tốn tâm tư trên người kẻ đó.

Cũng giống như giây phút này, câu đầu tiên mà nàng nói với hắn, nàng nói, Mộc Vũ, bản công chúa làm được rồi.

Chỉ đơn giản là một câu nói, nhưng lại khiến cho người nghe cảm thấy bản thân là người mà nàng xem trọng nhất, là người quan trọng nhất của nàng.

Có lẽ, nàng vốn không có ý gì, nhưng lại khiến hắn không cách nào không khát khao đi về phía nàng. Đây chính là điểm lợi hại nhất của nàng. Có lẽ, thua dưới tay nàng, đối với bản thân hắn mà nói thì chính là một loại vinh dự rồi.

“Mộc Vũ tham kiến công chúa điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Mộc Vũ quỳ một đầu gối xuống, vừa cung kính lại kính cẩn cúi đầu.

“Đứng lên đi.” Trong giọng nói lạnh nhạt lộ ra một chút sự cao cao tại thượng nhưng lại trở thành một loại khí chất cao quý tự nhiên.

Mộc Vũ đứng dậy, lui sang một bên, vẫn cúi đầu như cũ.

Nguyên Vô ưu ngồi trên sạp chính ở giữa phòng, sau khi Đào Dao đưa nước qua liền lui sang một bên bên cạnh nàng.

“Không cần như thế, ngồi đi.”

“Vâng.” Mộc Vũ ngồi xuống một cái ghế bên cạnh, dáng ngồi thẳng tắp, lộ ra một sự câu nệ mà hắn không cách nào đè nén được, cho dù người trước mắt cũng không có sự bá khí khiến người khác khiếp sợ như hoàng thượng, nhưng nàng không nói gì cả, không vui không buồn, lại giống như có một sức mạnh thần bí và kì lạ, khiến người khác không thể nào lỗ mãng được.

Cho dù trong khoảnh khắc vừa rồi, trong lòng hắn có phỏng đoán, nhưng khi thật sự đối mặt với nàng, thì sự phỏng đoán mong manh kia cũng tự động biến mất không để lại chút dấu vết gì.

Nguyên Vô Ưu nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nâng chén nước lên nhấp môi, hỏi: “Tiểu tử Diệp Tuyết thế nào?”

Mộc Vũ ngẩng đầu nhìn nàng một cái rồi nhanh chóng cúi đầu xuống: “Diệp Tuyết đã quen với cuộc sống trong quân doanh.”

Nguyên Vô Ưu gật gật đầu, rất vừa ý: “Không gây thêm phiền phức cho ngươi, bản công chúa yên tâm rồi.”

Mộc Vũ trong lòng băn khoăn một lát, nhưng miệng lại nhanh hơn suy nghĩ của hắn, vừa cúi đầu rũ mắt xuống lại ngẩng đầu lên lần nữa, chăm chú nhìn nàng: “Công chúa có biết thân phận của Diệp Tuyết không?”

Nguyên Vô Ưu khẽ mỉm cười, hiền hòa nói: “Đúng là có chút nghi ngờ, có điều vẫn chưa chứng thực được, xem ra, đã có kết quả rồi.”

Mộc Vũ âm thầm thở ra một hơi, nói thẳng: “Hoàng thượng đã điều tra rõ thân phận của Diệp Tuyết, hắn cũng không phải con cháu Diệp gia, mà là huyết mạch duy nhất Lưu Thị để lại.”

Nguyên Vô Ưu thản nhiên như không, cũng không vì đây là con cháu của Lưu Thị mà có chút động tĩnh gì, chỉ nhàn nhạt lên tiếng: “Chắc hẳn sự tồn tại của hắn là ngoài ý muốn.” Nếu như không phải ngoài ý muốn, Diệp lão gia nào dám đưa Diệp Tuyết đến bên cạnh nàng để nàng bảo vệ hắn? Nếu như không phải là ngoài ý muốn, với tính cách tự kiêu, cố chấp của Nguyên Hạo Thiên, sao ông ta lại có thể cho phép Lưu Thị cố ý để lại một hậu nhân trên đời chứ?

Mộc Vũ gật đầu: “Quả thực là ngoài ý muốn.” Nếu như là do Lưu Thị cố ý giữ lại, thì trong lúc hoàng thượng điều tra rõ thân phận Diệp Tuyết, cũng sẽ không tha cho hắn.

“Nếu như đã là ngoài ý muốn, đối với thân thế của Diệp Tuyết, bản công chúa cũng không có tò mò gì lớn, hắn là Diệp Tuyết, việc này, có lẽ sẽ vĩnh viễn không thay đổi.” Theo nàng, họ Diệp hay họ Lưu cũng không có ý nghĩa gì quá lớn, nàng chưa từng nghĩ sẽ khôi phục lại sự vinh quang của Lưu Thị.

Mộc Vũ kinh ngạc: “Thần cho rằng...” Nửa câu sau lại không lên tiếng nữa.

“Ngươi cho rằng cái gì? Cho rằng ta sẽ bảo hắn dựng lại Lưu Thị?” Nguyên Vô Ưu cười hỏi.

Không nên như vậy sao? Hoàng thượng không biết bản lĩnh của nàng, không đem nàng đặt vào trong mắt, đương nhiên cũng không có nghi kị gì, nhưng theo hắn, nàng có thể hô mưa gọi gió, thì chuyện chấn hưng Lưu Thị, chẳng qua cũng chỉ là việc sớm muộn, nếu không tại sao nàng phải để cho Diệp Tuyết vào quân doanh?

Thấy hắn kinh ngạc, Nguyên Vô Ưu nhẹ nhàng buông ra một câu: “Mộc Vũ, ngươi còn chưa hiểu hết bản công chúa.”

Không để ý đến sự ngơ ngác của hắn, Nguyên Vô Ưu rũ mắt, nhàn nhạt nói: “Mộc Vũ, ta cho ngươi thời gian ba tháng, ngươi nhất định phải chỉnh đốn lại mối quan hệ giao thương giữa hai nước Nguyên và Sở, từ từ đóng cửa biên giới gần kề của hai nước.”

“Công chúa muốn đóng cửa biên giới?” Đáy mắt Mộc Vũ xẹt qua một tia thất thố.

Sóng mắt nàng nhàn nhạt quét về phía hắn, Nguyên Vô Ưu nhướn mi: “Không đóng cửa biên giới, sao có thể dẹp loạn bên trong? Mộc Vũ, ta trước giờ không nói lời dư thừa, mà ngươi cũng không cần nói lời dư thừa với ta, không phải sao?”

Mộc Vũ chợt hoảng hốt.

Sau khi trò chuyện bí mật cùng Mộc Vũ, sáng sớm ngày hôm sau Nguyên Vô Ưu liền đem theo Đào Dao cùng nhau rời khỏi Ô Thương Thành.

Không đi đến Tấn Châu trực tiếp về Kinh thành, mà đi vòng qua Định Dương.

Hơn một tháng nay, Đào Dao đã ở đủ trong các kiểu quán trọ lớn nhỏ khác nhau, có quán trỏ, cũng có quán trọ lớn, đều là vì muốn thu thập đủ các loại tin tức.

Những ngày qua Nguyên Vô Ưu cũng xem là chỉnh sửa, sắp xếp và tổng kết lại những chuyện quan trọng của nước Đại Nguyên, đồng thời, nàng vẫn không ngừng nhận được tình hình chiến tranh từ các Ám Ảnh nằm vùng ở biên giới nước Sở để chú ý tình hình chiến sự hai nước.

Khoảng trưa, trên một con đường vắng vẻ không một bóng người, chỉ có một túp lều đơn sơ dựng trên bãi cỏ bên đường bán trà, phía sau lưng chính là một mảnh rừng vô cùng rộng lớn, khiến cho túp lều ấy trở nên thật mát mẻ.

Hai ông cháu bán nước trà đã bán hơn mười năm ở đây, người thường hay đi qua nơi này cũng quen biết bọn họ, không ít người dừng lại nghỉ chân lại ở tiệm trà này một lát, uống một chén trà, gặm một ít lương khô, sơ xài cho qua bữa.

Phía bên kia của con đường cũng là một mảnh rừng, cũng có một chỗ mát mẻ như vậy, những người đến ngồi đều là những khách nhân có chút địa vị, xe ngựa của bọn họ hoa lệ tinh tế, thậm chí còn có nô bộc và nha hoàn hầu hạ. Vải dùng trải trên mặt đất cũng là vải thêu thượng đẳng, trà mà họ dùng đều là nước trà tự đem theo và điểm tâm tinh tế, thậm chí là thịt gà, thịt vịt, thịt cá, rượu ngon và các món ngon.

Điều này khiến cho những người đối diện nhìn mà nuốt nước miếng.

Một chiếc xe ngựa trông cực kì bình thường đi từ quan đạo đến, tốc độ không nhanh cũng không chậm, trong nhiều chiếc xe ngựa đi qua đi lại, không có gì thu hút.

“Khách quan, uống chút trà, nghỉ chân ngồi hóng gió một chút đi.” Một tiểu tử trên người mặc áo vải nhìn có vẻ rất thông minh, thấy chiếc xe ngựa bình thường đi đến, ánh mắt sáng lên, vội chạy lên trước lôi kéo khách.

Đào Dao cúi đầu thấp giọng bẩm báo: “Thiếu gia, là tiệm trà.”

“Ừm, mua hai chén trà.”

Giọng nói truyền ra từ trong xe ngựa khiến cho hai người ngồi trong một đám người có chút địa vị đang ngồi nghỉ ngơi bên cạnh nhướn mày, giọng nói thật thanh thoát, thanh thúy như châu ngọc vang lên rất êm tai, so với xe ngựa mà bọn họ ngồi có chút không phù hợp, thực là rất tò mò, người có giọng nói như vậy sẽ có tướng mạo như thế nào chứ?

“Lấy hai chén trà.” Đào Dao vừa nói vừa lấy từ trong lòng ra vài văn tiền.

Có mối làm ăn, tiểu tử bán trà nở một nụ cười thật tươi, vắt cái khăn trắng lên vai: “Được ạ, ngài đợi một chút.”

Rất nhanh, tiểu tử bưng ra hai chén trà lớn.

Đào Dao nhận lấy, đưa một chén trà vào trong xe ngựa, mình thì ừng ực uống một hơi hết chén trà vào trong bụng.

Sau khi đưa chén trà cho tên bán trà, Đào Dao nhìn sắc trời một lát, thấp giọng nói: “Thiếu gia, hay là chúng ta cũng nghỉ một chút?”

“Ừ, được.”

Đào Dao dừng xe ngựa ở một góc mát mẻ bên cạnh tiệm trà, đợi cho mặt trời oi bức dần dịu xuống mới tiếp tục đi, dù sao trước khi trời tối nhất định có thể vào Định Dương Thành.

Lấy từ trong lòng ra một mảnh khăn lụa lau chùi lau mồ hôi trên trán, Đào Diêu âm thầm tức giận, tóc giả của cái mũ đội trên đầu này quả thực là quá nóng bức, tuy là tóc giả trên cái mũ ấy là được làm từ tóc của chính hắn.

Tiếng bước chân vang lên, dừng lại bên cạnh xe ngựa, cung kính nói: “Vị công tử này, chủ tử nhà nô tài bảo nô tài mang chút bánh đậu xanh đến đây cho người dùng.”

Đào Dao đưa đầu ra ngoài nhìn về phía tên sai vặt ăn mặc như gia nô đứng bên cạnh xe ngựa, khẽ nhíu mày lại, cự tuyệt: “Ta thay thiếu gia nhà ta cảm tạ ý tốt của chủ nhân ngươi, nhưng thiếu gia nhà ta không thích bánh đậu xanh.”

Tên sai vặt đó có chút ngạc nhiên trừng mắt nhìn Đào Dao một hồi lâu mới tỉnh táo lại, mở miệng, lại không biết nói gì mới tốt, chỉ đành xoay người đi về phía chủ tử của mình.

Thực ra cũng không cần hắn kể lại, lời vừa nãy của Đào Dao đã đủ để cho tất cả mọi người nghe thấy rồi.

Một hàng người có chút địa vị ở phía bên kia đường không phải ai khác mà chính là thiếu chủ của Vũ Văn gia Vũ Văn Tranh và Tam tiểu thư Vũ Văn gia Vũ Văn Cẩm cùng biểu tiểu muội Mai Tố Tuyết.

“Ai mà lại cãi nhau lớn như vậy? Muội đi xem xem.” Vũ Văn Cẩm cảm thấy mất mặt, cũng không đợi Vũ Văn Tranh lên tiếng, liền tràn đầy khí thế mà đứng dậy đi về phía xe ngựa.

“Cẩm biểu muội...” Mai Tố Tuyết đứng dậy muốn khuyên nhủ, lại bị Vũ Văn Cẩm đẩy ra, nàng có chút nôn nóng nhìn về phía Vũ Văn Tranh: “Tranh biểu ca?”

Vũ Văn Tranh thoải mái uống trà trong tay, nhìn dáng vẻ nôn nóng của Mai Tố Tuyết, cười nhạt: “Biểu muội không cần lo lắng, A Cẩm sẽ không làm gì mất thể diện đâu.

Mai Tố Tuyết nhẹ than một tiếng, nghĩ một lát, lại nói: “Vậy muội đi khuyên muội ấy quay lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.