Phượng Kinh Thiên

Chương 31: Cố gia ở viễn tây (2)



Dường như tiếng lắc lư của xe ngựa không hề ảnh hưởng đến sự hào hứng đọc sách của hắn, mãi cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, tiếp theo đó một giọng nói thanh thúy vang lên: “Công tử, sắp đến cửa thành rồi.”

Người mải cúi đầu xem sách lúc này mới ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt hắn không khỏi khiến cho người khác sững sờ. Một gương mặt tuấn mỹ không chút tỳ vết, dưới hai hàng lông mày đậm mà thanh thoát là đôi mắt sâu thẳm như hồ nước, sống mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn đỏ hồng rất tự nhiên, gò má cao, làn da trắng trẻo, ẩn giấu một loại khí chất thanh nhã mà chỉ những nho sĩ mới có. Nhưng trong đôi mắt sâu trầm tĩnh ấy lại lóe lên sự sắc bén khiến người khác biết được hắn tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường.

Hắn chỉ là một người vẫn đang ở giữa giai đoạn phát triển từ thiếu niên trở thành một người đàn ông, nhiều nhất cũng chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi.

Gọi hắn là đàn ông trưởng thành thì có chút không phù hợp với gương mặt trẻ trung của hắn, nhưng gọi hắn là thiếu niên thì lại không phù hợp với khí chất thanh lịch, tao nhã sâu xa tỏa ra từ giữa đôi chân mày khi đọc sách của hắn.

Hắn khép quyển sách trên án lại, nhấc bình trà bên cạnh lên, vui vẻ nhàn hạ hớp một ngụm rồi mới nhẹ giọng phân phó xuống: “Tiến thẳng vào thành.” Giọng nói cũng giống như dung mạo vậy, dễ khiến người khác mất hồn.

Nhìn từ bên ngoài, xe ngựa quả thực rất bình thường, không khiến cho nhiều người chú ý, giấy tờ đều đầy đủ nên xe ngựa rất dễ dàng tiến vào thành.

Xe ngựa vừa vào thành, tốc độ chạy liền chậm lại. Thu Thiên ngồi một bên, nhìn ra bên ngoài xe ngựa đánh giá kinh thành từ đông sang tây, trong mắt có chút phấn khích mà nói với nam tử trung niên đánh xe: “Toàn thúc, sự phồn hoa của kinh thành quả nhiên rất khác biệt.”

Nam tử trung niên được gọi là Toàn thúc kia lạnh nhạt liếc nhìn Thu Thiên đang hưng phấn nói chuyện. Thu Thiên lặng lẽ rụt rụt đầu, khẽ lè lưỡi, ánh mắt của Toàn thúc vẫn dọa người như trước đây.

Không để ý đến ánh mắt ai oán của Thu Thiên bên cạnh, Toàn thúc quay đầu nhìn về phía xe ngựa, nhỏ giọng cung kính xác nhận lại lần nữa: “Công tử, đi thẳng vào sao?”

“Ừ, đi thẳng.” Bên trong xe ngựa vọng ra tiếng trả lời.

Nghe thấy tiếng xác nhận của công tử, sắc mặt của Thu Thiên khẽ thu lại, không cười cợt nữa, Toàn thúc cũng không lên tiếng nữa, vững vàng điều khiển xe đi xuyên qua sự phồn hoa náo nhiệt của đường phố. Dường như phải xuyên qua một nửa sự náo nhiệt của kinh thành mới đến được nội thành thưa thớt ít người lại canh phòng nghiêm mật. Phủ đệ của các vị vương công chư hầu trong triều đình đều ở nơi này.

Cứ đi mãi về phía trước, đến một ngã ba, một đường là hoàng thành, một đường là ngoại ô.

Xe ngựa đi thẳng theo hướng ngoại ô, lúc này, cánh cửa sổ xe ngựa vẫn luôn đóng chặt lại nhẹ nhàng mở ra, người trong xe nhàn nhạt liếc mắt về phía hoàng thành, ánh mắt sâu thẳm phát ra ánh sáng bất định.

Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại, Thu Thiên và Toàn thúc liếc nhau một cái rồi nhìn Hoài vương phủ sừng sững trước mặt.

Thu Thiên nhảy xuống khỏi xe ngựa, chỉnh đốn lại mũ quan rồi mới bước lên bậc thang, nhấc chiếc vòng đồng trên cửa lên, không nhẹ cũng không nặng mà gõ cửa.

Gõ được khoảng mười mấy lần mới nghe thấy bên trong vang lên tiếng bước chân.

Cửa nhỏ bên cạnh kêu kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra, Tiểu Thân Tử ló đầu xuất hiện. Trước tiên là hoài nghi nhìn về phía xe ngựa, sau đó mới quay đầu nhìn người gõ cửa là Thu Thiên, có chút kinh ngạc hỏi: “Xin hỏi các vị là?” Hắn theo vương gia chuyển từ trong cung đến Hoài vương phủ, mười lăm năm nay, Hoài vương phủ chưa từng có khách nào đến thăm.

Thu Thiên mỉm cười: “Tiểu nhân Cố Thu Thiên, xin tiểu ca bẩm báo lại với Hoài vương gia, bên trong xe ngựa là công tử Cố Lăng của bọn ta, đến để thăm hỏi vương gia.”

Tiểu Thân Tử kinh ngạc nhìn Thu Thiên, lắp bắp nói: “Cố... Cố?” Họ Cố, lẽ nào là?

Thu Thiên gật gật đầu: “Đúng vậy, Cố gia ở Viễn Tây.”

Tiểu Thân Tử kích động đến mức chỉ kịp để lại một câu: “Ngài đợi một lát!” liền chạy thục mạng vào trong phủ. Cố gia ở Viễn Tây, thế mà lại là Cố gia ở Viễn Tây, mẫu tộc của vương gia vậy mà lại đến rồi!

***

Không chỉ hoàng cung mà cả triều đình đều rối loạn vì cái chết của Đại công chúa, Khánh Đế ra lệnh cho thống lĩnh cấm vệ quân Triệu Nhân Minh điều tra kĩ. Bầu không khí quỷ dị, sóng ngầm mãnh liệt, tất cả các cung điện lớn nhỏ của hậu cung đều yên lặng chờ đợi, âm thầm phỏng đoán.

Nhưng trong Nhân Lãnh Cung vẫn bình yên như cũ, dường như không cảm nhận được bất kì sự khẩn trương nào từ triều đình và hậu cung, ít nhất thì bề ngoài là như thế.

***

Quy Phật Điện

Nguyên Vô Ưu vẫn đàn lên những giai điệu quen thuộc nhưng Cố thái phi lại không gõ mõ nữa, bà cúi người quỳ dưới tượng Phật, nhắm mắt chắp tay, lẩm bẩm niệm kinh.

Tiếng đàn dừng lại, người đánh đàn trong nội điện đi ra, hành lễ với Cố thái phi đang niệm kinh: “Vô Ưu cáo từ.”

Cố thái phi không mở mắt ra, Lan ma ma lại có chút cảnh giác và kiêng kị nhìn Nguyên Vô Ưu, lo sợ Vô Ưu công chúa nhìn có vẻ rất không bình thường này sẽ lại kích động tiểu thư nhà bà.

Nguyên Vô Ưu làm như không thấy ánh mắt đề phòng và kiêng kị của Lan ma ma, nhẹ nhàng gật đầu với bà, bước thẳng ra khỏi Quy Phật Điện.

Nguyên Vô Ưu vừa ra khỏi Quy Phật Điện, đôi môi chăm chú niệm kinh không gây ra tiếng động nào của Cố thái phi dừng lại, đôi mắt bà từ từ mở ra, tuy nhiên trong ánh mắt lại không có được sự bình tĩnh mà bà nên có.

Nguyên Vô Ưu nếu thật sự toàn tâm toàn ý giúp đỡ Hàm Nhi, bà tin rằng ngày được tự do của Hàm Nhi cuối cùng cũng sẽ đến, nhưng nếu như Nguyên Vô Ưu không chịu toàn tâm toàn ý giúp Hàm Nhi thì sao?

Có lẽ, bà phải nghĩ cho kĩ càng, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khiến cho Nguyên Vô Ưu sau này không nuốt lời mà bỏ mặc con trai bà?

Ngọc Châu đi theo phía sau Nguyên Vô Ưu, ngẩng đầu nhìn xung quanh vài lần. Đây không phải là đường về Thái Hồi Điện, công chúa muốn đi đâu vậy?

Nguyên Vô Ưu bước ra khỏi Quy Phật Điện, vốn không định đi thẳng về Thái Hồi Điện mà nhàn nhã đi đến hành lang dài như tản bộ. Đi qua hành lang dài, trước mặt là một ngã rẽ, một đường đi về Thất Tâm Điện, một đường đi về nơi ở của các thái giám hầu hạ ở Nhân Lãnh Cung.

Hôm nay, tiểu thái giám trực ở nơi này lại không có mặt ở đây mà lén lút dựa vào cây cột trụ ngủ gật, trong tay còn ôm một cái lò sưởi.

Nguyên Vô Ưu hiểu cho sự hưởng thụ của tiểu thái giám này nên nàng không đánh thức hắn, mà cẩn thận bước qua hắn, đi về hướng Thất Tâm Điện.

Ngọc Châu nhìn thấy hướng công chúa đi là Thất Tâm Điện, trong lòng vô cùng lo lắng, không biết công chúa muốn làm gì.

Thất Tâm Điện nhốt một đám nữ nhân điên khùng, nơi này lại chỉ có một thái giám trông coi, hơn nữa còn đang ngủ gật, đến một người cứu giá cũng không có, lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao.

Nàng ta không hiểu rốt cuộc tại sao công chúa lại có hứng thú đặc biệt với Thất Tâm Điện - nơi nhốt một đám nữ nhân điên đến như vậy?

Ngọc Châu gắt gao theo sát phía sau công chúa, càng lại gần Thất Tâm Điện, tóc gáy toàn thân nàng dựng đứng cả lên vì cảnh giác, trong lòng chỉ có duy nhất một suy nghĩ, nàng phải bảo vệ công chúa.

Xuyên qua ô cửa sổ, Nguyên Vô Ưu nhìn những nữ nhân với gương mặt ngơ ngác bên trong. Cửa và cửa sổ của Thất Tâm Điện không phải làm từ gỗ, mà là từ đồng và sắt, sức người không thể nào di chuyển được.

Nguyên Vô Ưu đứng bên ngoài song cửa sổ, ánh mắt sắc bén đánh giá từng người một bên trong.

Phần lớn những người mang gương mặt ngơ ngác trong Thất Tâm Điện dần dần cũng bắt đầu phản ứng lại, nhìn thấy người đứng bên cửa sổ, hơn nữa còn nhìn chằm chằm họ, cảm xúc của những người bị nhìn chằm chằm bắt đầu rối loạn lên.

“Công... công chúa...” Ngọc Châu khiếp sợ, kinh hoàng lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.