Phượng Kinh Thiên

Chương 321: Tượng đất ông thọ (1)



Khách khứa ùn ùn kéo tới không dứt, mãi đến giờ Ngọ chuẩn bị khai tiệc mới thôi. Thái giám xướng lễ là người đã làm tổng quản Hoài Vương Phủ từ khi Nguyên Vô Ưu chưa đến - Hải công công. Lúc này, ông ta đang bị khàn tiếng, cổ họng khô đến mức cố gắng uống bao nhiêu nước cũng không ăn thua gì. Bởi vì người đến tặng1quà quả thật quá nhiều, phàm là người có chút máu mặt trong Kinh thành đều mang quà đến.

Nhớ đến những ngày tháng vương gia bị ghẻ lạnh khi chưa có Vô Ưu công chúa, rồi lại nghĩ đến tình hình sau khi Vô Ưu công chúa vào sống trong Hoài Vương Phủ, Hải công công vô cùng cảm khái.

Tiểu vương gia xem như cũng khổ tận cam lai rồi, ngay8cả những nô tài lâu năm như bọn họ cũng đã nhìn thấy được hi vọng. Nếu tiên hoàng dưới suối vàng biết được, nhất định sẽ rất an tâm.

Trong đại sảnh Hoài Vương Phủ có đặt rất nhiều bàn ghế, tất cả đều kín người ngồi.

Bởi vì Hoài vương không phát thiệp mời, tiệc sinh thần lấy danh nghĩa công chúa Vô Ưu đứng ra tổ chức, mà nàng lại2chỉ mời những khuê tú chưa xuất giá trong thành đến, vô hình trung đã từ chối tất cả quan lại quý nhân nào không nhận được thiệp mời.

Nhưng cho dù là vậy, ngoại trừ những nhà có con gái nhận được thiệp mời sẽ phái một tên tùy tùng đại diện đến chúc mừng ra, những người không nhận được thiệp mời cũng cố gắng vắt óc tìm kế, sai4quản gia hoặc tùy tùng đến tặng một phần quà mừng không quá tầm thường cũng không quá quý giá.

Bọn họ không thừa nhận mình đang nịnh hót, chỉ là làm việc chu toàn mà thôi.

Lúc sắp khai tiệc, người trong cung cũng đến sát giờ.

Mặc dù việc người trong cung đến chúc thọ cũng nằm trong dự đoán của mọi người, nhưng khi thật sự nghe thấy và nhìn thấy Đệ Nhất tổng quản trong hoàng cung và cũng là tâm phúc của hoàng thượng - Thi Tề, Thi công công dẫn một đoàn thái giám nô tì tay bưng đủ loại lễ vật quý giá mà hoàng thượng ban tặng nối đuôi nhau bước vào, trái tim những người đứng nghe ngóng tin tức bên ngoài không khỏi run lên lần nữa. Các vị khách trong Hoài Vương Phủ nhìn thấy Tam công chúa Nguyên Tích Trân, Tứ công chúa Nguyên Trân Trân đến cùng Thi công công thì lòng cũng dậy sóng.

Thi công công là đại diện cho hoàng thượng, đại diện cho hoàng cung đến đây.

Nguyên Tích Trân lại tự mình xin phép phụ hoàng để đặc biệt đến chúc thọ Hoài vương.

Còn việc vì sao Tứ công chúa lại đến cùng Tam công chúa ư? Đây là do Lương quý nhân đích thân xin Khánh Đế ân điển.

Lương quý nhân đã tính toán hết rồi. Mặc dù Tứ công chúa còn lâu mới đến tuổi cập kê, nhưng để nàng ta ra ngoài sớm một chút cũng chẳng phải là việc xấu. Nếu có thể hòa nhập với những người này thì thật không còn gì bằng, còn nếu không được thì coi như cho con gái đi học hỏi khí chất đoan trang của khuê tú mấy đại gia tộc này cũng tốt.

Hơn nữa, trong bụng Lương quý nhân còn suy tính, làm như vậy cũng xem như một biểu hiện tốt với Nguyên Vô Ưu. Nếu con gái mình có thể thân thiết với Vô Ưu công chúa, thì đến lúc đó hoàng thượng cũng sẽ không ngăn cấm nàng ta. Quen biết thêm vài người thì có thể thường ra ngoài cung đi lại, mở rộng tầm mắt, gặp thêm nhiều người cũng có thể mở mang đầu óc.

Đương nhiên, Lương quý nhân cũng suy nghĩ rất thấu đáo, biết bản thân mình làm vậy có thể sẽ khiến hoàng thượng không gặp bà nữa, nhưng bà cũng đã nghĩ kĩ rồi, hoàng thượng không thích thì cũng chỉ là không thích mà thôi. Bà đã bị biến từ phi xuống quý nhân, mà Thất hoàng tử còn quá nhỏ, cho dù bà có âm mưu nho nhỏ gì thì cũng không đến mức khiến hoàng thượng không thể tha thứ.

Thế là, đoàn chúc thọ cứ như vậy mà có thêm Tứ công chúa Nguyên Trân Trân xuất hiện. Bao nhiêu năm sau, mỗi lần nhớ đến ngày hôm ấy, Lương quý nhân đều vui vẻ vô cùng vì mình không vứt bỏ đứa con gái mà tất cả mọi người, bao gồm chính bà đều cho rằng không ra gì của mình.

Lần đầu tiên, Lương quý nhân ra mặt vì đứa con gái này, tính ra thì cũng phải suy nghĩ cực khổ, phái tổng quản Lương Cảnh Cung – Hứa Nhân và nô tì tâm phúc của mình – Quế Chi cô cô cùng nhau đến đó quan sát, đề phòng Tứ công chúa lại chuốc lấy chuyện mất mặt nào đó.

Đối với lời thỉnh cầu của Lương quý nhân, đương nhiên Khánh Đế cũng không từ chối. Cho dù Tứ công chúa không được ông ta yêu thương, nhưng dù sao thì nàng ta cũng là công chúa, cũng nên cho nàng ta cơ hội, huống hồ nàng ta vẫn còn nhỏ.

Thi công công đích thân đi qua truyền đạt thánh dụ của hoàng thượng, Hoài vương tự mình tạ ân.

Nhìn bộ dáng trang trọng nhưng yếu ớt bệnh tật khó che giấu của Hoài vương, Thi công công thầm thở dài trong lòng, vội vàng bước lên một bước hành lễ: “Bái kiến Hoài vương gia.”

“Thi tổng quản không cần đa lễ.” Hoài vương giơ tay ra đỡ.

Sau khi truyền đạt hết tâm ý của Khánh Đế và sai người bưng lễ vật chúc mừng trong cung lên, Thi công công liền quay về trước.

Lúc này, mặc dù trong đại sảnh vẫn yên tĩnh như cũ, nhưng xung quanh lại bao trùm bầu không khí bất an.

Kể từ khi Hoài vương bước ra, những ánh mắt hoặc kín đáo hoặc rõ ràng, hoặc thăm dò hoặc xoi mói của mọi người trong đại sảnh đều đặt hết trên người hắn.

Bọn họ đều hiểu rõ, người quan trọng nhất hôm nay là Hoài vương, mấy vị công chúa này chỉ là phụ thôi.

Nguyên Vô Ưu đứng sau lưng Hoài vương, nhìn những ánh mắt khác nhau đang nhìn chằm chằm lên người phụ vương nàng, nàng khẽ mỉm cười. Có lẽ phụ vương vẫn tưởng rằng mình rất thản nhiên bình tĩnh, nhưng có bình tĩnh hơn nữa thì cũng không thể chống đỡ ánh nhìn chằm chằm của hai mươi mấy người ở đây.

Trong đại sảnh không phải toàn là cô nương, cũng có những công tử trẻ trung tuấn lãng nữa, nhưng vẫn là nữ nhiều nam ít. Ánh mắt của cả nam và nữ đều nhìn cùng một phía, nhiều đến mức khiến Hoài vương không nhịn được mà nhíu mày, trong lòng rất khó chịu và không vui, sắc mặt hắn càng ngày càng trầm xuống.

Nguyên Vô Ưu mỉm cười, lên tiếng phá vỡ bầu không khí kì lạ trong đại sảnh.

“Hôm nay, nhân ngày sinh thần của phụ vương, bản quận chúa tổ chức buổi yến tiệc này mời các vị tiểu thư đến đây, một là muốn mượn sự hiện diện của quý vị đến góp vui chúc mừng sinh thần phụ vương ta, hai là bản quận chúa muốn làm quen với những người tầm tuổi mình. Thế nên, mọi người không cần quá lo lắng, cứ coi như đây là buổi gặp mặt của các cô nương là được rồi.”

“Vâng.” Mọi người đều đứng lên nhún gối hành lễ. Mặc dù Vô Ưu công chúa tự xưng là quận chúa để biểu thị rõ thái độ của mình, nhưng bọn họ cũng không thể quên Vô Ưu quận chúa cũng là Vô Ưu công chúa.

Nhìn cảnh tượng mọi người đều đáp lời Nguyên Vô Ưu, Nguyên Tích Trân thầm cắn môi, ánh mắt hết nhìn Nguyên Vô Ưu rồi lại nhìn Hoài vương, cuối cùng dừng lại trên mặt Hoài vương. Thành thật mà nói, đây là lần thứ hai nàng gặp Hoài vương. Lần đầu tiên là khi Nguyên Vô Ưu làm con thừa tự của Hoài vương, năm ấy là lần đầu tiên vương gia xuất hiện trong buổi tế tổ, vì thế nàng mới gặp được.

Lần trước, nàng đến Hoài Vương Phủ ở hai ngày mà không hề thấy bóng dáng vương gia, việc này khiến lòng nàng rất khó chịu.

Bây giờ, gặp lại Hoài vương thúc – người đã bắt đầu có xu hướng xuất hiện nhiều hơn, khác hẳn dáng vẻ yên ắng không người hỏi thăm mọi năm, tất cả đều nhờ Nguyên Vô Ưu, Nguyên Tích Trân kìm nén cảm giác khó chịu vì bị ghẻ lạnh khi trước. Đón lấy hộp gấm trên tay Tiểu Quế Tử sau lưng, nàng cười tươi như hoa bước lên trước: “Hoài vương thúc, Tích Nhi chúc người sống lâu trăm tuổi.” Đây là việc không thể xảy ra. Nhìn dáng vẻ bệnh tật xâm nhập đến tận xương tủy của Hoài vương, hắn có thể sống đến ngày này năm sau hay không thì còn phải cầu trời lạy Phật nữa.

Đối với Nguyên Tích Trân mà nói, đây là lần thứ hai nàng gặp Hoài vương, nhưng đối với Hoài vương mà nói, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Nguyên Tích Trân.

Tiểu Lý Tử mở hộp gấm ra, bên trong hộp gấp là một một cái giá đựng bút ngọc bích nguyên khối màu xanh lục, quả thật là rất quý giá.

Phần quà mừng này của Tam công chúa vừa xuất hiện trước mắt mọi người đã nhận được tiếng kinh ngạc cảm thán của rất nhiều người. Khối ngọc bích trân quý như thế này mà làm đồ gác bút thì thật quá xa xỉ lãng phí rồi, nó hoàn toàn có thể xem như bảo vật để cất giữ đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.