Phượng Kinh Thiên

Chương 327: Sợ cô đơn (2)



Tiểu Cao Tử mỉm cười, nét mặt khiêm tốn nhưng vẫn nhận lễ của Lữ Thục Viện, bởi chủ tử từng nói đã nhìn trúng vị Lữ cô nương này, cho nên khi Lữ cô nương vào phủ một lần nữa, mặc dù nàng không còn là tiểu thư nhà quan được mời đến làm khách, hắn nhận lễ của nàng là lễ phép, cũng là tỏ thái độ.



Hoài vương thấy Nguyên Vô Ưu bước vào trong phòng1với vẻ mặt âm trầm như nước, Hoài vương đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường lập tức mở mắt ra, sau đó ngồi dậy, ấn đường của hắn khẽ nhíu lại, nhưng ánh mắt nhìn Nguyên Vô Ưu lại vô cùng ấm áp.

Nguyên Vô Ưu ngồi vào bàn, cầm lấy và đọc tiếp cuốn sách mà lúc nãy nàng chưa đọc xong, thể hiện rõ dáng vẻ bây giờ nàng không muốn nói gì cả.

Hoài vương8bất đắc dĩ lắc đầu khi thấy nàng như vậy, sau đó hắn lại nằm xuống, chậm rãi nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Tiểu Lý Tử liếc nhìn Vô Ưu công chúa dường như đang tập trung đọc sách, lại quay sang nhìn vương gia đang nhắm mắt nghỉ ngơi, sau đó khom người lui xuống.

Phòng ngủ kiêm thư phòng rộng lớn im lặng như tờ, không hiểu sao lại có cảm giác thời gian đã ngừng trôi từ2đây.

Tựa như một bức tranh mà bất kỳ bút mực nào của thế gian cũng không thể vẽ nên được.

Dưới bức màn lộng lẫy, trên chiếc giường được điêu khắc hoa văn tinh xảo đẹp đẽ, nam tử tuổi trẻ bệnh tật đang yên lặng nhắm mắt nghỉ ngơi, bình thản và yên tĩnh, còn thiếu nữ xinh đẹp nghiêng thành thì đang rũ mắt đọc sách trước chiếc bàn được bày biện vô số bảo vật hiếm4thấy, thản nhiên mà trầm lắng.

Hai người họ khiến cho sự hoa lệ ở khắp nơi đều ảm đạm tối tăm.

Mà trong phòng khách lúc này, có hai người cũng đang ngồi yên, chậm rãi khôi phục lý trí và bình tĩnh từ trong khiếp sợ, lo lắng cùng lúng túng.

Liêu Thanh Vân khẽ nhấp một ngụm trà do cầm trên tay quá lâu mà đã sớm nguội lạnh. Trà lạnh thì thiếu tinh khiết và hương thơm, nhưng lại nhiều thêm vị đắng chát. Hắn bỗng cảm thấy, mùi vị như thế này thực ra cũng có cái riêng của nó, giống như hắn giờ đây, chẳng phải cũng là nhờ vị đắng chát thấm đẫm tận họng này mới chợt tỉnh táo lại sao?

Nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, Liêu Thanh Vân mỉm cười, đứng dậy nói với Cố Lăng: “Uống một chén chứ?”

Cố Lăng kinh ngạc nhìn Liêu Thanh Vân, lại chỉ thấy hắn mỉm cười, trong lòng Cố Lăng do dự, nhướng mày hỏi: “Đến Bán Pha Viên của huynh nhé?”

Liêu Thanh Vân cười khẽ đáp lời: “Nếu huynh không để ý, dĩ nhiên ta cũng sẽ không có ý kiến.”

Cố Lăng mỉm cười đứng dậy bước đến cạnh Liêu Thanh Vân, thích thú vỗ vào vai hắn: “Sao hôm nay lại có nhã hứng như vậy?”

“Đột nhiên hiểu được vài chuyện, nên cảm thấy tâm trạng rất tốt.” Liêu Thanh Vân thản nhiên nói.

Cố Lăng bỗng khựng lại, quay đầu sang nhìn hắn. Liêu Thanh Vân dừng bước, cũng nhìn lại Cố Lăng, rồi nhướng mày cười nói: “Sao thế?”

Lúc này, Cố Lăng mới phát hiện dường như bản thân có chút thất lễ, vội mỉm cười để che giấu: “Không sao cả, đi thôi.”

Tiểu Cao Tử đang cung kính đứng chờ ngoài phòng khách, thấy hai người một trước một sau bước ra ngoài, vội kính cẩn khom lưng hành lễ.

Lúc đi ngang qua Tiểu Cao Tử, Liêu Thanh Vân nhỏ giọng nói một câu: “Tiểu thư của Lữ gia có bảy phần giống với Tôn phu nhân mà Bình quốc công yêu thương nhất.”

Nét mặt của Tiểu Cao Tử không hề thay đổi, hắn vẫn mỉm cười như cũ, dường như chưa từng nghe Liêu Thanh Vân nói gì cả, chỉ cung kính tiễn hai người rời khỏi.

Sau khi nghe Tiểu Cao Tử bẩm báo, ánh mắt Nguyên Vô Ưu chợt lóe lên, nàng ra hiệu cho Tiểu Cao Tử lui ra ngoài, rồi nhẹ nở nụ cười. Câu nói của Liêu Thanh Vân nghe thì bình thường, nhưng thực chất lại ẩn chứa mọi thứ.

“Tiểu Đào Tử.”

Đào Dao xuất hiện từ góc tối, Nguyên Vô Ưu nhìn ông: “Không phân chia chức quan lớn nhỏ, điều tra mọi tư liệu chi tiết về tất cả quan viên họ Tôn.”

Suy nghĩ một chút, nàng lại bổ sung thêm một câu: “Bất kể là Kinh thành hay địa phương, điều động toàn bộ người của ngươi.” Nàng đã nhắm trúng phủ đệ của Bình quốc công rồi.

“Vâng.” Đào Dao thận trọng gật đầu, sau đó lại bẩm báo rằng: “Bình Duệ vào Kinh thành, nửa canh giờ trước đã đi thẳng đến Lữ Phủ, qua thời gian một chén trà thì rời khỏi đó. Sau khi hắn rời khỏi vẫn chưa trở lại Bình Quốc Công Phủ mà tiếp tục vào cung, và cũng từ lúc hắn rời khỏi thì Lữ Phủ đã dọn sạch hiện trường.” Khóe miệng Nguyên Vô Ưu khẽ cong nụ cười mà như không cười. Những người mà Nguyên Hạo Thiên coi trọng đều có chỗ hơn người, sự nổi bật của Mộc Vũ chính là tấm lòng yêu nước, mà không biết vị Bình Tam công tử này lại có chỗ đặc biệt nào?

“Bên phía Đệ Ngũ Chiếu tiến triển như thế nào rồi?” Vừa dứt câu, Nguyên Vô Ưu lập tức híp mắt lại, không đợi Đào Dào trả lời đã nói tiếp: “Bản công chúa nhớ là tri phủ của Định Dương họ Tôn?”

Đào Dao hiểu được: “Thuộc hạ đã biết nên làm thế nào.” Điều tra quan viên họ Tôn thì sẽ bắt đầu điều tra từ mảnh đất Định Dương này. Hoàng đế muốn làm suy yếu thế lực của thị tộc điạ phương cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ.

Nguyên Vô Ưu híp mắt, nếu nàng là Nguyên Hạo Thiên, nàng muốn nắm Định Dương trong tay thì sẽ dùng cách gì?

“Ra lệnh Đệ Ngũ Chiếu, tạm thời trì hoãn tiến bước, không cần để lộ quá nhiều.”

Đào Dao ngẩn ra, nhưng mà... Ông định nói gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ biết tuân mệnh: “Vâng.”

Nguyên Vô Ưu suy nghĩ trong chốc lát, sau đó cầm bút lên. Tiểu Đào Tử thấy vậy liền tiến đến giúp nàng mài mực.

Sau khi viết xong thư rồi dán kín, nàng đưa nó cho Đào Dao: “Ngươi tự mình đi một chuyến, truyền bức thư này cho Văn Vô Hà, hắn sẽ biết nên làm thế nào.”

Đào Dao cả kinh: “Nhưng chuyến này cả đi lẫn về ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng.” Bây giờ, hoàng đế vẫn chưa có động tĩnh gì, công chúa lại hạ quyết tâm diệt trừ Bình Quốc Công Phủ, nếu ông không ở Kinh thành trấn giữ, lỡ như...

“Không sao.” Nguyên Vô Ưu lạnh nhạt nói.

Sắc mặt Đào Dao vẫn còn chần chừ.

Giọng nói của Hoài vương truyền ra từ trong màn che: “Tiểu Đào Tử, ngươi không cần có bất kỳ do dự nào với quyết định của Vô Ưu.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.” Đào Dao khẽ thở dài một tiếng, không phải ông chần chừ, chỉ là ông lo lắng cho vương gia và công chúa mà thôi.

Bóng dáng của Đào Dao biến mất trong phòng ngủ. Một bàn tay thon dài, trắng bệch, không chút máu vén tấm màn lộng lẫy lên, bàn tay khác của Hoài vương thì cầm chiếc khăn gấm đặt ở bên môi, hắn vừa khẽ ho vừa bước ra ngoài, sắc mặt nhợt nhạt bởi vì nhịn ho mà tái xanh.

Nguyên Vô Ưu nhíu mày lại, đứng dậy đi về phía Hoài vương rồi đỡ hắn ngồi vào bàn. Nguyên Vô Ưu quan sát Hoài vương một lượt, trong lòng nàng thoáng qua một chút u sầu. Mấy ngày nay, có thể thấy rõ sức khỏe của hắn bởi vì mùa đông đến gần mà ngày càng sa sút.

Rõ ràng đã ngủ một giấc, khí sắc chẳng những không tốt lên mà còn xấu đi.

Tiểu Lý Tử đang canh giữ bên ngoài nghe thấy tiếng ho, lập tức dẫn người vào phòng hầu hạ Hoài vương rửa mặt. Sau khi sửa sang ổn thỏa, Tiểu Lý Tử nhìn nhìn Hoài vương rồi lại quay sang nhìn Nguyên Vô Ưu, vẻ mặt muốn nói nhưng lại thôi.

Hoài vương phất tay ra hiệu cho hắn lui xuống, Tiểu Lý Tử đành phải thầm buồn rầu mà ra ngoài.

Nguyên Vô Ưu thấy Hoài vương dùng khăn gấm để ngăn cơn ho lại, ấn đường nàng bất giác nhíu chặt, nhưng giọng nói vẫn rất lạnh nhạt: “Sau này đừng như vậy nữa.”

Hoài vương khẽ ho một tiếng, bất lực gượng cười: “Đây đã là cực hạn rồi, muốn nhịn cũng không nhịn nổi nữa. Ước chừng ngày mai sẽ trở lạnh, ta có thể cảm nhận rõ sự thay đổi của thời tiết.”

Nguyên Vô Ưu mỉm cười: “Vậy chẳng phải người đã trở thành nhà dự báo thời tiết rồi sao?”

“Dự báo thời tiết?” Hoài vương ngẩn người, sau khi suy tư một lúc cũng cười bảo: “Phải đó.”

Hắn vừa cười xong lại tiếp tục một cơn ho mạnh. Ý cười của Nguyên Vô Ưu biến mất, nàng đưa tay vỗ nhẹ trên lưng của Hoài vương, giúp hắn dễ thở hơn.

“Sau này muốn ho cứ ho, đừng nhịn nữa, con không sợ làm phiền người nghỉ ngơi, người cũng đừng lo lắng phá vỡ sự yên tĩnh của con, nếu không, sau này con sẽ làm việc trong phòng của mình.” Dù sao phòng của nàng và hắn cũng có đường tắt nối liền với nhau.

“Không cần.” Hoài vương hơi cất cao giọng nói.

Nguyên Vô Ưu cúi đầu nhìn hắn, nhìn đến mức gương mặt tái xanh của Hoài vương trở nên không được tự nhiên, nhưng chỉ trong chớp mắt mà thôi, hắn thẳng thắn giải thích: “Vô Ưu, ta sợ cô đơn rồi.”

Chỉ một thoáng thôi, trái tim của Nguyên Vô Ưu bỗng thắt lại. Ngay giây phút này, không ai có thể hiểu được tâm trạng ấy hơn nàng, ánh mắt nàng không kiềm được mà trở nên mơ hồ.

Hoài vương đợi mãi mà vẫn không nghe được câu trả lời của Vô Ưu, ý cười chua xót nơi đáy mắt càng sâu hơn, nhưng ngay sau đó, hắn chợt giật mình.

Hai tay của Nguyên Vô Ưu ôm lấy đầu Hoài vương, nàng nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng: “Yên tâm đi, con sẽ ở bên người, mãi đến tận cùng. Từ nay về sau, người không cần sợ cô đơn nữa, người có thể xem con như mẫu thân của người, người cũng có thể dựa vào con, mẫu thân là người mãi mãi sẽ không bỏ rơi con của chính mình.” Hắn không phải nhi tử của nàng, nhưng với số tuổi thực tế của linh hồn nàng, nàng hoàn toàn có thể làm mẫu thân của hắn. Giây phút này, nàng nguyện ý đem tình yêu mà nàng dành cho con gái chia cho hắn một ít.

Hoài vương phục hồi tinh thần, sự chua xót nơi đáy mắt đã biến mất. Lúc này đây, hắn đột nhiên không muốn suy nghĩ gì cả, yên tâm khép lòng mình lại, biết rằng từ bây giờ hắn sẽ không còn phải sợ cô đơn nữa.

Cho dù sắp chết, hắn cũng biết, nàng sẽ luôn trông nom bên giường hắn, nắm lấy tay hắn, mỉm cười nói với hắn, không cần sợ, chỉ cần nhắm mắt lại thì mọi đau khổ sẽ tan biến, cũng không cần lo lắng, nỗi bận lòng cùng vướng bận của người, con đều sẽ coi sóc.

Tiểu Đào Tử đứng ở góc tối chứng kiến cảnh tượng này, mũi của ông chua xót, khóe mắt lại rưng rưng. Ông không những không cảm thấy lời của công chúa là đại nghịch bất đạo, trái lại trong lòng ông còn tràn đầy cảm động và biết ơn. Mặc kệ là tình cảm cha con hay tình cảm mẹ con, chỉ cần là tình cảm thật lòng thật dạ, xuất phát từ trái tim, đều xứng đáng để xúc động và biết ơn.



Hoàng cung, Thánh Dương Cung, thiên điện.

Nội điện trang trọng xa hoa, hương mai lượn lờ, Khánh Đế nghiêng người ngồi trên ghế dựa khảm ngọc, một tay ông ta cầm chén rượu, ngón cái vuốt ve thân chén, tư thế biếng nhác thả lỏng, nhưng đôi mắt lại lộ ra sát khí vô tận, khiến người ta không rét mà run.

Bình Duệ ngồi ở chiếc ghế phía dưới đang rũ mắt xuống, cầm lấy chén rượu khẽ rót.

“Nói như vậy, căn cơ của Minh Vương giấu trong khu rừng ở Dực Đông, đây chỉ là suy đoán của ngươi?”

Bình Duệ đặt chén rượu xuống, nâng mắt nhìn Khánh Đế đang ngồi ở trên: “Tuy là suy đoán, nhưng thần nhận định ít nhất có bảy phần là thật.” Ánh mắt của Khánh Đế đanh lại: “Với bản lĩnh của ngươi còn không thể vào đó thăm dò kết quả, chứng tỏ trong rừng có điều kỳ lạ.”

Bình Duệ gật đầu: “Thần phụng chỉ theo dõi vây cánh của Minh Vương đã vài năm, gia tộc Hạng Thị gian xảo như cáo, tuy ngoài mặt thần vẫn chưa nắm được chứng cứ Hạng Thị cấu kết tạo phản với Minh Vương, nhưng thần cũng không phải không có thu hoạch.”

“Ồ?” Thân mình của Khánh Đế nghiêng về trước, híp mắt hỏi: “Có thu hoạch gì?”

“Hạng Thị cấu kết với Minh Vương là bởi vì Minh Vương đã đáp ứng với Hạng Thị rằng, sau này nếu mọi chuyện thành công, sẽ lập con trai của đàn bà trong Hạng Thị làm... thái tử.”

“Rắc” một tiếng, Khánh Đế bóp nát chén rượu trong tay. Thi Tề ở bên cạnh thấy thế, vội vã ra hiệu cho tiểu thái giám sau lưng mình tiến lên thu dọn, còn ông thì bưng một chén rượu mới đứng hầu hạ ở một bên, nhưng Khánh Đế lại không cầm chén rượu nữa.

Bình Duệ không hề biến sắc hay hoảng sợ, hắn chỉ khẽ buông mắt.

Khánh Đế cười gằn: “Khá khen cho Hạng Thị, quả là không sợ chết mà.” Ông ta có thể diệt trừ Lưu Thị, cũng nhất định có thể diệt trừ Hạng Thị.

“Ngươi cho người theo dõi Hạng Thị ở Ký Đông, không cần tự mình trấn giữ, trẫm đã sai người đi xử lý rồi.”

“Thần hiểu được.” Bình Duệ đứng lên cung kính nói.

Khánh Đế lại bưng chén rượu trên tay Thi Tề lên, tiếp tục dáng vẻ biếng nhác, mí mắt rũ xuống: “Tiểu Duệ còn có gì muốn nói không?”

Bình Duệ thở dài một tiếng rồi quỳ xuống, khẩn cầu nói: “Thần biết không nên nói ra lời này, nhưng phụ thân vì quá nhớ nhung mẫu thân đã mất, dung nhan của Lữ Thị lại tương tự với mẫu thân, nên phụ thân muốn cưới nàng ta làm vợ kế cũng là để nguôi đi nỗi tiếc nuối đối với mẫu thân quá cố.”

Khánh Đế lạnh nhạt giương mắt, ánh mắt chợt trở nên khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.