Phượng Kinh Thiên

Chương 329: Hoài vương phát bệnh (2)



Cố An An mấp máy môi, yên lặng một lúc, cuối cùng cũng không nhịn được mà nhỏ giọng nói: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Cố Y Y không trả lời, nàng bước đến bên cửa sổ. Một trận gió lạnh lẽo thổi ùa vào. Nhìn cảnh vật tiêu điều xơ xác tự khi nào bên ngoài cửa sổ, trong lòng nàng lại dấy lên một loại cảm xúc kì lạ không nói nên lời.

Cố Y Y nghĩ, có lẽ, đợi Hoài vương tỉnh lại, nàng phải đi gặp ngài ấy một mình.

Gần đây, dân1chúng Kinh thành không lo không có chủ đề để nói chuyện phiếm. Lúc vụ xích mích giữa Vô Ưu công chúa và Bình Quốc Công Phủ đang khiến người ta kích thích, vui vẻ ngóng chờ kết quả thì ngay đêm trước khi vào đông, Hoài vương đã phát bệnh rồi.

Lần phát bệnh này của Hoài vương đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Mặc dù dân chúng toàn Kinh thành, không, nên nói là toàn nước Đại Nguyên đều biết bệnh của Hoài vương đã ăn sâu vào xương cốt đến mức8phải dựa hẳn vào thuốc để giữ mạng, mọi người cũng đã quen với việc Hoài vương thường xuyên phát bệnh, nhưng dường như lần này lại khác với những lần trước.

Trong Thái Y Viện truyền ra lời đồn, bệnh của Hoài vương đã hết thuốc chữa.

Một người bệnh yếu ớt bị tuyên bố là hết thuốc chữa, việc này cũng có nghĩa là một chân, không, là hai chân của người đó đã bước vào quỷ môn quan rồi.

Lúc này, tất cả mọi người mới bừng tỉnh vì sao hoàng thượng lại thay đổi thái độ2với Hoài vương.

Một kẻ yếu ớt có thể nghe mệnh trời mà ra đi bất cứ lúc nào thì có thể có uy hiếp gì được nữa chứ?

Sau khi nghe tin Hoài vương phát bệnh và tin đồn Thái Y Viện truyền ra, đôi lông mày của Lâm Doanh Doanh nhíu chặt không buông.

Lâm phu nhân bước vào, ngồi xuống trước mặt nàng.

Lâm Doanh Doanh ngẩng đầu nhìn Lâm phu nhân, mấp máy môi như định nói điều gì, nhưng dường như nàng đang đấu tranh rất dữ dội.

Lâm phu nhân nhìn dáng vẻ muốn nói lại4thôi của nàng, bà không lên tiếng, chỉ im lặng chờ đợi.

Rất lâu sau, Lâm Doanh Doanh mới nhỏ giọng nói: “Nương, con đang nghi ngờ có khi nào...” Lời vừa nói ra, Lâm Doanh Doanh lại nhớ lại vị huynh trưởng mà nàng tôn kính, bất giác nàng bắt đầu do dự.

“Có khi nào gì?” Lâm mẫu hỏi.

Lâm Doanh Doanh miễn cưỡng mỉm cười, cuối cùng vẫn không nói ra những gì mà mình suy nghĩ, chỉ ám chỉ nói: “Có khi nào chúng ta đã sai khi suy nghĩ quá mức vấn đề rồi không? Tưởng là thế này, nhưng thật ra lại là thế khác?”

Lâm phu nhân liếc mắt nhìn nàng: “Con đang nghi ngờ khả năng phán đoán và trí thông minh của huynh con sao? Hoặc có thể nói rằng, con cho rằng huynh con đã phán đoán sai bởi vì nó đánh giá quá cao Vô Ưu công chúa?”

“Con...” Lâm Doanh Doanh định chối, nhưng không thể mở miệng.

Lâm phu nhân nhíu mày trầm mặc, mãi lâu sau vẫn không lên tiếng.

Lâm Doanh Doanh hơi ngán ngẩm: “Nương, con không cố gắng phủ nhận tầm nhìn của huynh trưởng, mà là... thật sự trong lòng con còn lo sợ, nên mới nghĩ bậy nghĩ bạ như thế. Nương, người đừng giận con.”

Lâm phu nhân nhẹ than một tiếng: “Nương không trách con, nương chỉ là... không cách nào chắc chắn được.”

Lâm Doanh Doanh ngạc nhiên nhìn Lâm phu nhân: “Nương, không lẽ người cũng lo sợ giống con?”

Lâm phu nhân cười khổ: “Sao mà không nghi ngờ được. Con là đứa con gái duy nhất của nương, làm sao nương có thể bàng quan nhìn con đi sai đường. Doanh Doanh, là con gái, chỉ cần đi sai một bước là cả đời sẽ không thể quay lại nữa rồi.”

“Nương...” Lâm Doanh Doanh nghẹn ngào lên tiếng.

Lòng Lâm phu nhân hơi có chút buồn rầu, bà vỗ nhẹ lên tay nàng: “Doanh Doanh, từ bỏ con đường Hoài vương này đi. Bất kể hắn ta có bệnh thật hay là bệnh giả, đến cuối cùng hắn vẫn không thể là chồng của phụ nữ.”

Lâm Doanh Doanh cắn môi, đôi mắt mơ màng lại ẩn chứa sự đấu tranh.

Lâm phu nhân nhìn thấy vậy thì kinh ngạc: “Doanh Doanh, không lẽ con thật... thật sự thích Hoài vương rồi sao?”

Lâm Doanh Doanh ngây người. Thích Hoài vương sao? Sao có thể cơ chứ? Nhưng... nhưng vì sao, rõ ràng lí trí nàng biết không nên đi tiếp con đường này, nhưng lòng nàng lại không cách nào kiên quyết quyết định dừng lại được?

Rốt cuộc là vì sao? Chính nàng cũng không thể nói rõ.



Cùng lúc này, tại hậu đường của một căn nhà nằm khuất trong khu dân cư bình thường ở Kinh thành.

Một người đàn ông ăn mặc như dân chúng cung kính bẩm báo với người đàn ông mặc trường bào màu xám bạc đang quay lưng lại. Bóng dáng cao lớn của người này tỏa ra khí lạnh khiến người ta không thể xem thường.

“Thiếu gia, tin tức Hoài vương bệnh nặng hoàn toàn chính xác.”

Giọng nói người đàn ông áo bạc rất vô cảm, như đang hỏi, lại như đang tự nói một mình, nhưng thanh khiết như tiếng suối: “Hoàn toàn chính xác sao?”

Người đàn ông hơi do dự nhưng vẫn cung kính đáp lời: “Hồi bẩm thiếu gia, tối qua Hoài vương phát bệnh thổ huyết, đây là việc hoàn toàn chính xác. Tối qua, tất cả thái y trong Thái Y Viện đều chạy đến Hoài Vương Phủ chẩn bệnh cho Hoài vương. Bùi thái y đang trong ca trực cũng bị Vô Ưu công chúa triệu từ trong cung vào Hoài Vương Phủ, Thi công công còn đích thân có mặt... việc này không thể nào là giả được.”

Người đàn ông áo bạc im lặng một lúc rồi khoát tay: “Ngươi lui xuống trước đi, không được lơ là, tiếp tục thăm dò tin tức trong cung.”

“Vâng.” Người đàn ông cung kính lui xuống.

Đợi đến khi người kia đã lui ra rồi, người đàn ông áo xám mới từ từ xoay người lại, để lộ khuôn mặt mang chiếc mặt nạ nửa mặt màu bạc, hắn chính là con trai trưởng của Minh Vương – Nguyên Mộ.

Ẩn sau lớp mặt nạ là một đôi mắt lạnh lẽo mang nghi hoặc. Hắn lạnh nhạt nói: “A Phủ, ngươi nói xem, nếu Hoài vương thật sự bệnh nặng đến mức có thể chết bất cứ lúc nào, vậy thì... vì sao hắn lại muốn làm như vậy?”

Bóng dáng khom lưng của A Phủ bước ra từ góc tối, khuôn mặt cứng ngắc vô cảm hơi nghi hoặc: “Có lẽ, Hoài vương hận Nguyên Hạo Thiên.”

Nguyên Mộ nhíu mày. Hoài vương hận Nguyên Hạo Thiên, điều này thì hắn tin, nhưng... nếu Hoài vương biết mình chắc chắn sẽ chết, vậy thì vì tại sao hắn không lấy thứ mà mình đang nắm trong tay để trao đổi với Nguyên Hạo Thiên? Không nói đến những cái khác, chỉ nói muốn cứu mẹ hắn ra thôi, chắc hẳn rằng Nguyên Hạo Thiên sẽ không từ chối.

Thế nhưng, hắn không hề làm vậy, ngược lại còn cất công mạo hiểm khiến Nguyên Hạo Thiên nghi ngờ mình, kết hợp với Vô Ưu công chúa, lấy trứng chọi đá như thế.

Nói đến Nguyên Vô Ưu, ánh mắt Nguyên Mộ trở đến thâm trầm. Hắn không thể không thừa nhận nàng là kẻ thông minh đến mức khiến người khác phải dè chừng. Chẳng lẽ Hoài vương làm vậy chỉ vì muốn nhìn thấy cha con Nguyên Hạo Thiên tương tàn, giải mối hận trong lòng hay sao?

“Chắc Thanh Trần sắp đến rồi.”

“Đoán chừng cũng được hai ngày nay rồi.” A Phủ nói.

“Ta đã lâu lắm không gặp nàng.” Ánh mắt Nguyên Mộ trở nên dịu dàng, khí thế lạnh lùng cũng giảm bớt bởi sự thay đổi trong mắt hắn.

A Phủ nhìn tình cảm ấm áp trong mắt thiếu gia nhà mình thì đầu lông mày khẽ nhăn lại. Người trong cuộc ngu muội, người ngoài cuộc rõ ràng. Tất cả mọi người đều biết thiếu gia nhà hắn thích Thanh Trần cô nương, nhưng e rằng Thanh Trần cô nương không hề động lòng với thiếu gia.

Vừa dứt lời, một người đàn ông dáng vẻ như ám vệ cung kính bước vào: “Thiếu gia, bên ngoài có một cô gái nói muốn gặp ngài.”

Hai mắt Nguyên Mộ sáng ngời: “Nhất định là Thanh Trần đến rồi. Nhanh, mau mời vào.”

A Phủ ẩn mình lui xuống. Chốc lát sau, một cô gái mặc váy tím bước vào. Tóc nàng vấn lên một kiểu đơn giản, ngay cả một cái trâm cài tóc cũng không mang, nhưng ngũ quan diễm lệ sáng sủa, khí chất ma mị quyến rũ. Nếu không phải nàng ăn mặc quá đơn giản thì nhất định nàng sẽ càng diễm lệ bức người hơn nữa.

“Thanh Trần.” Ngữ khí Nguyên Mộ bình thản, gật đầu chào nàng.

Khóe môi Hạng Thanh Trần nhếch lên một nụ cười quyến rũ: “Huynh vẫn như ngày nào.”

Nguyên Mộ mỉm cười, ánh mắt hơi sáng lên, giọng nói rốt cuộc cũng bộc lộ chút cảm xúc: “Muội vẫn như ngày nào.”

Hạng Thanh Trần lấy hộp thuốc trên lưng xuống đặt lên bàn: “Huynh bảo muội lên Kinh là vì muốn muội đi chứng thực xem Hoài vương có thật là bị bệnh không thể chữa có phải không?”

“Muội nghe nói rồi à?”

“Vâng. Sau khi vào địa giới Kinh thành, muội đi đến đâu cũng thấy người ta đang bàn luận chuyện xảy ra nơi đây. Gần đây, Kinh thành rất náo nhiệt đấy nhỉ?”

Nguyên Mộ rót trà cho nàng rồi ngồi xuống, hờ hững nói: “Cũng coi như là náo nhiệt.”

Hạng Thanh Trần mỉm cười không nói, chỉ bưng tách trà bên tay lên nhấp một ngụm, nàng hơi nhíu mày.

Nguyên Mộ vẫn luôn để ý đến nàng. Nhìn thấy vậy, hắn làm như không có việc gì nói: “Đoán là muội sắp đến nơi nên ta đã sai A Phủ chuẩn bị.” Hạng Thanh Trần thản nhiên đặt tách trà xuống, cười nói: “Thật là đáng tiếc nhỉ, gần đây muội thay đổi khẩu vị rồi.”

Nguyên Mộ hờ hững: “Vậy sao? Vậy ta sai A Phủ làm lại.”

“Không cần đâu, muội không định ở lại đây.”

Nguyên Mộ hơi ngạc nhiên: “Vì sao?”

Hạng Thanh Trần đứng dậy chắp tay sau lưng, đưa mắt đánh giá cách bày biện xung quanh, thản nhiên đáp: “Muội muốn vào ở trong Hoài Vương Phủ.”

Nguyên Mộ trầm mặc, sau đó nói: “Muội muốn gặp Nguyên Vô Ưu?”

“Vâng.”

Nguyên Mộ mím môi, nhẹ nhàng nói: “Nguyên Vô Ưu không phải kẻ dễ đụng chạm đâu.” Hắn ngừng lại một chút, rồi bổ sung thêm một câu: “A Lạc bị thua một vố đau trong tay nàng ta.”

Hạng Thanh Trần thu mắt mỉm cười: “Vâng. Muội biết.”

Nguyên Mộ lại trầm mặc lần nữa. Sau khi đánh giá xung quanh xong, Hạng Thanh Trần xách hộp thuốc lên: “Muội đi đây. Muội sẽ gửi đáp án mà huynh muốn biết trong vòng ba ngày.”

“Thanh Trần...”

Thanh Trần dừng bước quay đầu, nhướng mày nhìn hắn: “Còn có chuyện gì nữa?”

Nguyên Mộ buông mắt rồi lại ngước mắt lên nhìn nàng, hờ hững nói: “Phải thật cẩn thận, xảy ra chuyện gì phải báo cho huynh.”

Khóe môi Hạng Thanh Trần khẽ nhếch lên, dứt khoát quay người rời đi.

Nguyên Mộ nhìn bóng lưng nàng, ánh mắt lại trở nên u ám, sau đó giơ tay vuốt mặt mình. Ngay cả gia tộc có kĩ thuật dịch dung tuyệt vời như Hạng gia cũng không thể chữa được khuôn mặt này của hắn. Cả đời này của hắn đã định sẵn không thể gỡ mặt nạ xuống, phải sống trong nơi tối tăm u ám, người không ra người, ma không ra ma.

Nếu không có Thanh Trần, có lẽ hắn vẫn còn là kẻ cam chịu không dám đối mặt với chính mình, không dám bước ra khỏi căn nhà gỗ như trước kia. Thanh Trần là ánh ban mai tươi đẹp, tỏa sáng rực rỡ trong cuộc đời hắn, nhưng đối với nàng... có lẽ hắn chẳng có bất cứ ý nghĩa nào, thậm chí còn không quan trọng bằng Lạc Nhi, bởi ít nhất trong lòng nàng, Lạc Nhi là người bạn duy nhất mà nàng có.

“Thiếu gia.” A Phủ bước ra, lo lắng nhìn hắn.

Nguyên Mộ bỏ tay xuống, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói còn lạnh nhạt hơn: “A Phủ, rồi sẽ có ngày, tự tay ta sẽ giết chết Nguyên Hạo Thiên.” Nỗi hận trong lòng hắn không hề ít hơn Hoài vương chút nào. Tất cả mọi nỗ lực của hắn cũng chỉ vì muốn Nguyên Hạo Thiên phải trả giá mà thôi. Hắn không phải là phụ vương, hắn không hứng thú với hoàng vị kia, mà khuôn mặt như thế này của hắn cũng không đủ tư cách để ham muốn.

“Thiếu gia, nhất định sẽ có một ngày như thế.” A Phủ nhỏ giọng nói.



Tiểu Cao Tử nghe tin mà thị vệ bẩm báo, hoài nghi đi ra ngoài, liếc mắt nhìn vị thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp trước mắt.

“Cô nương là?”

Hạng Thanh Trần lấy ra một con dao nhỏ sắc nhọn đưa cho Tiểu Cao Tử: “Ta tin rằng Vô Ưu công chúa nhìn thấy vật này chắc chắn sẽ muốn gặp ta.”

Tiểu Cao Tử ngây người, cẩn thận đánh giá người trước mắt, sau đó mới ra hiệu cho tiểu thái giám sau lưng nhận lấy chiếc dao bén nhọn kia.

“Xin cô nương đợi một lát.”

Sau khi nghe Tiểu Cao Tử bẩm báo, tầm mắt Nguyên Vô Ưu rơi trên chiếc khay mà Tiểu Cao Tử đang bưng. Ánh mắt nàng hơi dao động, khóe môi chậm rãi nhếch nên một nụ cười thích thú. Nàng đưa tay về phía con dao trên khay.

“Công chúa.”

Ngọc Châu, Ngọc Thúy không hẹn mà cùng lên tiếng. Con dao này có vẻ vô cùng sắc bén.

Nguyên Vô Ưu mỉm cười, cẩn thận cầm con dao bén nhọn trông giống như dao phẫu thuật lên, ngón tay khẽ vuốt ve lưỡi dao sắc bén, sự hứng thú bên khóe môi ngày càng đậm thêm.

“Mời nàng ấy đến đại sảnh ngồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.