Phượng Kinh Thiên

Chương 333: Đã hạ quyết tâm (2)



Cửa sổ trong phòng đang mở, gió rét buốt giá thổi vào mặt nhưng Cố Y Y vẫn hoảng hốt thất thần như thể không nhận ra.

Cố An An bước vào, nhìn thấy cảnh tượng1như vậy, hàng lông mày rậm nhíu chặt, trong đôi mắt long lanh cũng ngập tràn lo lắng và giãy dụa. Không biết việc Hoài vương biểu ca có thể sống tốt mấy năm nay8là thật hay giả nữa. Nếu như là thật, nàng nhất định phải nghĩ cách ngăn Y Y tỷ làm thiêu thân bay vào lửa mới được!

Nhưng... nếu là giả thì sao? Vậy há chẳng2phải nàng sẽ hại Y Y tỷ rồi sao?

Cứ đứng tại chỗ giãy dụa suốt một lúc lâu, Cố An An mới bước đến bên cạnh Cố Y Y, nhẹ nhàng giơ tay đặt lên4bờ vai gầy yếu của nàng.

“Thất đường tỷ.”

Cố Y Y hoàn hồn, đưa mắt nhìn theo cánh tay đặt trên vai mình. Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Cố An An, khóe môi nàng hơi mím lại: “An An, sao muội về nhanh thế? Chẳng phải muội đi vấn an đại ca sao?” Khi biết được nàng đi gặp biểu ca một mình, An An liền vội vã muốn tìm đại ca đến ngăn nàng.

“Đại ca rất bận rộn, hoàn toàn không có thời gian để ý đến muội.” Cố An An não nề nói. Đại ca nói, nhìn bề ngoài Y Y tỷ rất dịu dàng yếu đuối nhưng nàng lại là một người có chính kiến, tất cả mọi việc đều để Y Y tỷ tự mình đối mặt và xử lý.

“Vậy Liêu đại ca đâu? Chẳng phải muội nói muốn làm thủ hạ của huynh ấy sao?”

“Hôm nay Liêu đại ca không đến Hình bộ, muội cũng đâu thể một mình chạy đến nhà huynh ấy tìm huynh ấy đúng không?”

Cố Y Y mỉm cười: “Nói cũng phải.” Suy nghĩ một lát, nàng lại nhẹ giọng nói: “Nếu buồn chán quá thì muội xuất phủ đến tìm Đào tiểu thư chơi cho vui được không?”

Cố An An nhẹ than một tiếng: “Vị Đào tiểu thư kia đúng là một người thật thà, đáng tiếc nàng ta lại giao hết tim gan mình cho một kẻ tâm tư thâm sâu như Lâm tiểu thư, trong lòng muội có hơi chán ghét. Tỷ cũng biết con người muội mà, muội rất bằng lòng kết bạn với nàng ấy, nhưng nếu muội thật sự thân thiết với nàng ta rồi thì muội chắc chắn sẽ không thể giương mắt đứng nhìn nàng ta bị người ta lợi dụng như một đứa ngốc được. Nếu muội nhúng tay vào, theo tình thế mà nói, nàng ta chắc chắn sẽ giúp Lâm tiểu thư, xa lánh muội. Đến lúc đó, há chẳng phải muội làm ơn mắc oán mà mình còn ấm ức nữa sao. Tội gì mà phải làm thế? Nghĩ đến đây, muội tình nguyện buồn chán đến ủ rũ trong phủ còn hơn.”

Cố Y Y nhìn dáng vẻ thương tiếc của An An thì mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “An An, trên thế giới này không ai mười phân vẹn mười cả. Muội đấy, tính tình đừng kiêu ngạo quá.”

Cố An An mỉm cười ngồi xuống cạnh nàng, nhẹ nhàng thân thiết ôm lấy nàng: “Việc này không thể trách muội được, ai bảo Thất tỷ tỷ nhà muội là một người hoàn mỹ cơ chứ?”

Cố Y Y không vui liếc nàng: “Con bé ngốc này, không được nói bậy, nếu lời này mà bị truyền ra ngoài, đừng nói là ta, ngay cả muội cũng sẽ bị người khác gièm pha đấy.”

“Ai dám gièm pha chứ? Trong lòng muội, Y Y tỷ chính là cô gái hoàn mỹ nhất. Tỷ chính là tấm gương sáng cho muội noi theo, hừ, ai không phục thì đứng ra đây.” Cố An An cố ý vênh mặt làm như thật nói.

Cố Y Y không nhịn được giơ tay ra chọc nhẹ trán nàng: “Con bé tinh ranh này, nói nhăng nói cuội chẳng qua là muốn chọc ta cười phải không?”

Cố An An đột nhiên nghiêm mặt nhìn nàng chăm chú, nhẹ giọng hỏi: “Vậy tỷ đã cười chưa?”

Nghe thấy lời nói ẩn ý của Cố An An, khuôn mặt bắt đầu trở nên vui vẻ của Cố Y Y lại dần biến mất, sau đó nàng miễn cưỡng mỉm cười: “Sao không cười được chứ? Nhìn này, chẳng phải tỷ đang cười đó ư?”

Cố An An không lên tiếng nhưng ánh mắt nhìn nàng có phần sắc bén.

“Sao lại nhìn tỷ như thế?” Nụ cười trên mặt Cố Y Y càng miễn cưỡng hơn.

Cố An An nhìn nàng chằm chằm, tiếp tục hỏi: “Tỷ, rốt cuộc Hoài vương biểu ca đã nói gì với tỷ vậy? Từ khi đi gặp huynh ấy về, mấy ngày nay tỷ đều hồn bay phách lạc thế này. Muội bắt đầu hoài nghi có phải huynh ấy hạ bùa mê tỷ không rồi đấy.”

“Đừng nói bậy bạ.” Cố Y Y nhíu mày lên tiếng trách mắng.

Cố An An trầm mặc mất một lúc lâu rồi mới nhíu mày nói: “Tỷ, không... không phải tỷ thật sự quyết tâm gả cho Hoài vương biểu ca chứ?” Nàng không hi vọng tỷ tỷ chôn vùi cả đời mình vì gia tộc, nhưng lòng nàng cũng hiểu rằng thật ra tỷ tỷ có tình cảm đặc biệt với Hoài vương biểu ca, đây đều tại tổ phụ tổ mẫu gieo rắc suy nghĩ này vào đầu tỷ tỷ từ khi còn nhỏ.

Cố Y Y hơi ngây người, vô thức buông mắt né tránh ánh mắt sắc bén của Cố An An, thản nhiên nói: “An An, muội không cần quan tâm đến chuyện này, lòng tỷ tự có tính toán.”

“Cái gì mà lòng tỷ tự có tính toán cơ chứ? Muội thấy rõ ràng là ngay từ đầu tỷ đã hạ quyết tâm muốn gả cho Hoài vương, vì vậy ban nãy biết được Hoài vương không muốn cưới tỷ, tỷ mới hồn bay phách lạc như thế.”

Cố Y Y bất lực lên tiếng: “Không phải vậy đâu mà...”

“Không phải vậy? Vậy vì sao tỷ lại khác thường như thế? Hoài vương biểu ca không muốn cưới tỷ, tỷ phải vui mừng mới phải chứ?”

“Tỷ...” Cố Y Y nghẹn lời.

Cố An An nhớ lại Hạng cô nương không biết chui từ đâu ra, mỗi ngày đều viện cớ chữa bệnh cho biểu ca mà chạy qua chạy lại Thần Viện. Nàng nhìn Cố Y Y vẫn luôn hồn siêu phách lạc vì biểu ca, cẩn thận hỏi thăm dò: “Chẳng lẽ biểu ca thích Hạng cô nương kia sao?”

Cố Y Y nhíu mày: “Không đâu.” Biểu ca nói huynh ấy không muốn cưới vợ.

Cố An An nhìn biểu cảm của nàng, trái tim lại chùng xuống nhưng vẫn cố ý nói: “Nhưng nghe nói y thuật của Hạng cô nương siêu phàm, hơn nữa, thành thực mà nói, Hạng cô nương kia rất xinh đẹp, mặt mày kiều diễm, có lẽ đàn ông đều thích kiểu phụ nữ như cô ấy.”

Cố Y Y thong thả đứng dây, quay mặt ra ngoài cửa sổ không lên tiếng.

Thấy nàng im lặng, Cố An An sốt ruột: “Tỷ, bây giờ không phải là do Cố gia chúng ta, mà là do huynh ấy không thích tỷ. Tỷ hoàn toàn không cần chịu tủi thân như thế, càng không cần cảm thấy có lỗi...”

Cố Y Y hờ hững ngắt lời nàng: “An An, Cố gia chúng ta có lỗi với cô mẫu và biểu ca, đây là sự thật không thể chối cãi.”

Cổ họng Cố An An nghẹn lại, nhưng ngay lập tức lại nói: “Nhưng bây giờ là huynh ấy không muốn cưới tỷ.”

“Chính vì huynh ấy không muốn cưới ta, ta mới muốn gả cho huynh ấy.”

“Gì cơ?” Cố An An lên giọng.

Cố Y Y quay đầu nhìn Cố An An đang kinh ngạc, ánh mắt hơi mơ màng, nàng lên tiếng: “Nếu huynh ấy vui vẻ cưới tỷ, tỷ vẫn sẽ gả cho huynh ấy, nhưng tỷ nghĩ trái tim tỷ nhất định sẽ buồn phiền, bởi vì trong cuộc hôn nhân như thế, lợi ích lớn hơn tình yêu.”

Cố An An yên lặng, ánh mắt trở nên phức tạp.

Nhìn biểu cảm của nàng, Cố Y Y mỉm cười: “An An, tỷ không phủ nhận trước khi lên Kinh, trái tim tỷ cũng có dao động, nhưng khi biết huynh ấy không muốn cưới tỷ, ngược lại càng khiến tỷ hạ quyết tâm tôn trọng sự chấp thuận trong lòng tỷ đối với huynh ấy, thay mặt cô mẫu, thay mặt Cố gia chăm sóc huynh ấy thật tốt.”

“Tỷ...” Cố An An không biết nên nói gì mới phải.

“Vì vậy, An An, đừng uất ức thay tỷ, con đường này là do chính tỷ lựa chọn, bất kể tương lai có ra sao, tỷ sẽ không hối hận.”

“Tỷ, tỷ ngốc quá.” Nước mắt đã ngập tràn đôi mắt tinh anh của Cố An An.

Cố Y Y mỉm cười. An An không phải là nàng, vì thế con bé không hiểu. Nếu... con bé cũng bị tổ phụ, tổ mẫu gieo rắc suy nghĩ từ khi còn nhỏ giống như nàng, thì đến hôm nay, con bé cũng sẽ lựa chọn giống như nàng vậy.

Thay vì cả đời không sao buông bỏ nỗi lòng, nàng thà dùng cả đời để trả nợ còn hơn, huống hồ, huynh ấy còn vượt xa cả sự mong đợi của nàng.



Ba mươi dặm ngoại ô Kinh thành.

Trời âm u mịt mù, gió lạnh thấu xương gào rít bên tai, vài chiếc lá khô cuối cùng trên cây cũng bị gió rét lạnh lùng thổi rơi xuống mặt đất, chỉ còn sót lại cành cây khẳng khiu trơ trụi mà thôi.

Một con chim mùa đông dừng chân trên mặt đất nhìn đội quân đi từ xa đến gần phía trước. Khi đoàn quân chuẩn bị đến gần, con chim đơn độc kêu hai tiếng rồi mới vỗ cánh bay đi.

Nhìn bề ngoài, đội quân không quá phô trương nhưng cũng không hề tầm thường. Từ cách ăn mặc của tùy tùng và cảnh xếp hàng của đoàn người thì có thể thấy rằng, đội quân này không phải là thương nhân mà là gia quyến của nhà quan lại nào đó.

Có lẽ vì nghe thấy tiếng kêu hiu quạnh của chú chim, rèm cửa một chiếc xe giữa đoàn người hơi nhấc lên một góc.

“Tiểu thư, bên ngoài gió lớn lạnh lẽo, bệnh phong hàn của người vẫn chưa khỏi, đừng để bị nhiễm khí lạnh nữa.” Bát Kim nhỏ giọng nhắc nhở.

Trong xe ngựa, một thiếu nữ xinh đẹp khác liếc nhìn Bát Kim đang lo lắng khi Bạch Mẫu Đơn nhấc rèm nhìn ra ngoài, môi khẽ cười nhạo một tiếng, càu nhàu: “Bát Kim, ngươi thật sự tin rằng mình đang hầu hạ đại tiểu thư nhà quan lại hay sao? Nâng niu đến thế cơ đấy?”

“Không hề nhé.” Tiểu nha đầu kế bên cũng vội vàng lên tiếng bênh vực tiểu thư nhà mình, còn khó chịu trợn mắt lườm Bát Kim một cái.

Bát Kim thầm cắn môi. Nàng cũng biết tiểu thư nhà mình không còn là tiểu thư của ngày xưa nữa rồi, nhưng trong lòng nàng, tiểu thư vĩnh viễn vẫn là tiểu thư. Nghênh Phúc cô nương đều là thiếp thất giống tiểu thư, nhưng ỷ mình là tiểu thiếp do lão phu nhân ban thưởng cho Tôn thiếu gia nên làm khó tiểu thư khắp nơi, ngay cả nha đầu của nàng ta cũng dám bất kính với tiểu thư chứ đừng nói gì đến bắt nạt nô tì là nàng nữa.

Nghĩ đến việc khó khăn lắm tiểu thư mới thoát khỏi bể khổ, còn chưa đứng vững trong Tôn gia, nàng đành phải nhẫn nhịn mọi chuyện. Nhưng thật không ngờ, nàng càng nhẫn nhịn, hai chủ tớ này lại càng ngông nghênh, ngay cả mấy hạ nhân khác cũng âm thầm hoặc ra mặt xem thường tiểu thư.

Nhớ khi xưa tiểu thư có thân phận như thế nào, bây giờ lại phải làm thiếp, còn chịu ấm ức như vậy nữa, Bát Kim không nhịn được cảm thấy thương xót, nhưng nàng chỉ đành bất lực, âm thầm rơi lệ mà thôi.

Bạch Mẫu Đơn buông rèm xe ngựa xuống, đột nhiên hờ hững nói: “Mặc dù ta mang tội trên mình, nhưng...”

Trước đây, cho dù có bị bọn họ chế giễu như thế nào thì Bạch Mẫu Đơn cũng đều không hé răng, nhưng hôm nay nàng đột nhiên mở miệng nói chuyện làm hai chủ tớ Nghênh Phúc đều kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau.

“Nhưng gì?” Nghênh Phúc cười lạnh hỏi.

Mí mắt đang buông xuống của Bạch Mẫu Đơn từ từ nhướng lên, ánh mắt lạnh lẽo khiến sắc mặt chủ tớ Nghênh Phúc đều ngưng trọng.

“Lão phu nhân và lão gia phu nhân rõ ràng biết thân phận của ta mà vẫn cho ta theo đến Kinh thành, ngươi có biết việc này có nghĩa là gì không?”

“Có... có nghĩa là gì?” Nghênh Phúc lớn tiếng hỏi.

Bạch Mẫu Đơn cười lạnh, trong lòng lại dấy lên cảm giác đau thương. Sử Ngưng Tương nàng sa sút đến độ này, sao mà không cười nhạo cho được?

Thấy nàng chỉ nói nửa câu rồi im lặng như cố ý nhử mồi, Nghênh Phúc giận dữ lên tiếng: “Hừ, không nói nên lời nữa rồi phải không? Ngươi muốn dọa ta, Bạch Mẫu Đơn, ngươi tưởng ngươi vẫn còn là tiểu thư Sử gia à? Ngươi đừng quên, nam nhi Sử gia đều bị giết, cả đời này của ngươi cũng không thể trở mình được. Tên ngươi là Bạch Mẫu Đơn, không phải là Sử Ngưng Tương, ngươi không còn là tài nữ hạng nhất Kinh thành nữa rồi.”

“Nhưng trong Kinh thành, cho dù ta lấy thân phận của Bạch Mẫu Đơn, thì giá trị của ta cũng tuyệt đối lớn hơn ngươi. Nghênh Phúc, nếu ngươi không tin, ngươi cứ việc thử xem, ta muốn đạp đổ ngươi, chẳng qua chỉ cần dùng một câu nói mà thôi.”

“Ngươi... cái đồ kỹ...” Dưới ánh mắt rét lạnh dọa người của Bạch Mẫu Đơn, tiếng mắng chửi sắp vọt ra đến nơi của Nghênh Phúc đành phải nín bặt.

Bạch Mẫu Đơn nhìn nàng ta chằm chằm, lạnh lùng nói: “Lần này ta tha cho ngươi, nếu như còn có lần sau, ngươi đừng trách ta vô tình.”

“Ngươi...” Nghênh Phúc bị dọa ngây người, tiểu nha đầu bên cạnh nàng ta càng không dám lên tiếng.

Bát Kim vừa vui mừng vừa đau lòng nhìn tiểu thư nhà mình.

Thấy đã dọa được Nghênh Phúc, Bạch Mẫu Đơn thu hồi ánh mắt, sau đó vén rèm lên nhìn cảnh vật bên ngoài xe ngựa lần nữa, ánh mắt hơi u ám. Mùa đông ở Kinh thành vẫn tiêu điều như thế, cảnh vẫn còn, mà người thì đã thay đổi rồi. Nàng, Bạch Mẫu Đơn, sẽ bước chân trở lại Kinh thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.