Phượng Kinh Thiên

Chương 338: Thánh chỉ ban hôn (1)



Lúc Thi Tề nghe bẩm báo rằng công chúa Nguyên Vô Ưu đã xuất cung trở về Hoài Vương Phủ, mặt mày ông liền rối rắm, mặt nhăn mày nhó, nhưng có rối rắm đến đâu thì1chuyện này vẫn phải bẩm báo lại với Khánh Đế.

Trong lúc đi từ phía ngoài điện vào đến Ngự thư phòng, Thi Tề phát hiện cả ngày hôm nay chủ tử đã thở dài rất nhiều lần8rồi.

Ví như nửa canh giờ trước chủ tử tức giận phất tay áo rời khỏi cung Vô Ưu, nhưng dường như công chúa Vô Ưu không mấy để tâm, ngược lại lúc này lại xuất cung trở2về phủ Hoài vương, việc... việc này không phải là ngang nhiên làm mất mặt chủ tử sao?

Quả nhiên, sau khi ông đem việc này bẩm báo xong thì cả khuôn mặt Khánh Đế đều trở nên4thâm trầm.

Thi Tề khom lưng, cúi thấp đầu đứng qua một bên, cũng không biết tại sao gần đây ông luôn cảm thấy một luồng áp lực vô hình đang dần dần bủa vây.

Khánh Đế nhìn chằm chằm vào thánh chỉ màu vàng trên ngự án, thậm chí phía trên đã được đóng dấu ngọc ấn, vừa liếc một cái liền thấy đó là thánh chỉ ban hôn cho Hoài vương.

Qua một lúc sau, khóe miệng lạnh lùng của Khánh Đế khẽ cong lên, tiện tay ném cuốn thánh chỉ trên ngự án vào lò đồng.

Lúc gấm lụa thượng hạng xa xỉ tiếp xúc với tia lửa nóng rực, chớp mắt liền co rúm lại, sau đó sinh ra khói, cuối cùng mới cháy bùng lên.

Khóe mắt Thi Tề khẽ liếc qua, sau đó cũng không dám nhìn thêm nữa.

“Truyền chỉ, tiểu thư Lữ gia dung mạo xinh đẹp dịu dàng khéo léo lại thanh tao nhã nhặn, vừa đẹp người lại đẹp nết, trẫm ban hôn cho nàng cùng Bình quốc công. Khâm Thiên Giám chọn ngày lành tháng tốt để thành hôn.”

Thi Tề lại càng cúi đầu thấp hơn, cung kính nói: “Vâng.” Chủ tử đang muốn cảnh cáo hay là dò xét? Hoặc có lẽ là cả hai? Lẽ nào công chúa Vô Ưu đã sớm nhìn thấu điểm này nên mới không lo sợ gì cả?



Nguyên Vô Ưu vừa trở lại phủ Hoài vương, Thi Tề liền dẫn người tới phủ Bình Quốc Công và Lữ Phủ tuyên chỉ.

Chỉ trong chốc lát, đạo thánh chỉ này liền lan truyền khắp toàn bộ Kinh thành. Thế nhưng, phủ Hoài vương không cần phải đợi đến lúc tin tức truyền ra mới biết, mà ngay sau khi Thi công công tuyên xong thánh chỉ, Lữ đại nhân liền phái con trai cả tới phủ Hoài vương đón Lữ Thục Viện hồi phủ xuất giá.

Mà lúc này, Nguyên Vô Ưu mới chỉ nghe Tiểu Hoa Tử bẩm báo về tình hình bên trong vương phủ, ngay cả cung trang vẫn chưa thay, liền nghe được Tiểu Cao Tử nói đại thiếu gia Lữ gia dẫn theo quản gia tới cửa đón người.

“Công chúa?” Chờ hồi lâu cũng không thấy chủ tử ra chỉ thị, Tiểu Cao Tử bèn lên tiếng nhắc nhở.

Đôi mắt xinh đẹp của Nguyên Vô Ưu khẽ giương lên, cánh môi hoàn mỹ mấp máy, khẽ thốt ra hai chữ: “Đuổi đi.”

Tiểu Cao Tử sửng sốt, Ngọc Châu, Ngọc Thúy cùng một đám nô tài trong phòng đều ngây dại.

“Công... công chúa, điều... điều này...” Ngọc Thúy căng thẳng lắp bắp lên tiếng. Có thánh chỉ ban hôn của hoàng thượng, Lữ phủ mới dám đến đón người, nếu công chúa đuổi người ta ra ngoài như thế, há... chẳng phải là không đếm xỉa đến hoàng thượng, công khai kháng chỉ sao? Hoàng thượng cũng bởi vì công chúa cầu xin ân điển cho Hoài vương mà tức giận, lại thêm chuyện này nữa, không chừng sẽ lại bị tránh cứ?

Khóe miệng Ngọc Châu khẽ mấp máy, muốn nói điều gì đó nhưng không biết tại sao lại dừng lại, chỉ là cúi đầu trầm mặt không nói. Mà ngược lại, Tiểu Hoa Tử nãy giờ ngẩn ra lại đang hồi thần, trong lòng dù cũng ngạc nhiên cùng nghi ngờ, nhưng nghĩ kỹ, hắn cảm thấy chủ tử làm như vậy nhất định có lý do của chủ tử, vì vậy hắn chỉ âm thầm đưa tay đẩy Tiểu Cao Tử vẫn đang thừ người ra ở bên cạnh.

Tiểu Cao Tử sực tỉnh, trừng mắt liếc Tiểu Hoa Tử, sau đó lại cung kính nhìn về phía Nguyên Vô Ưu, nuốt nước miếng lắp bắp dò hỏi: “Công chúa bảo nô tài đuổi quản gia cùng đám người Lữ phủ ra ngoài sao?”

“Ừ.” Nguyên Vô Ưu hờ hững lên tiếng, giang tay ra nói với đám Ngọc Châu: “Thay quần áo, bản công chúa muốn đi thăm phụ vương.”

Ngọc Châu trầm mặc tiến lên, trong mắt Ngọc Thúy vẫn còn vẻ kinh hoàng nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cùng Ngọc Châu tiến lên hầu hạ Vô Ưu.

Tiểu Cao Tử có được đáp án chính xác bèn thu hồi vẻ kinh ngạc lại, cung kính lĩnh mệnh đi chấp hành chỉ thị của Vô Ưu.

Sau khi Nguyên Vô Ưu thay thường phục xong, liền đi tới Thần Viện của Hoài vương.

Vừa bước vào phòng ngủ, Nguyên Vô Ưu liền nhìn thấy Cố Y Y đang ngồi yên tĩnh trên giường gấm.

Ngay lúc Nguyên Vô Ưu tiến vào thì Cố Y Y liền đứng dậy hành lễ. Sau đó, nàng cũng không đợi Hoài vương và Nguyên Vô Ưu lên tiếng, rất biết điều mà lui xuống.

Trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người, Nguyên Vô Ưu lười biếng ngồi xuống chiếc xích đu.

Sắc mặt Hoài vương bởi vì Cố Y Y rời đi mà hoàn toàn được thả lỏng, nhưng một lát sau hắn lại nghĩ đến lời bẩm báo vừa rồi của Tiểu Lý Tử nói rằng trong cung truyền chỉ để Lữ gia tới đón người, hắn không khỏi nhíu mày: “Vô Ưu tính làm thế nào?”

Nguyên Vô Ưu nhìn trên bàn trà có thêm mấy cuốn sách, tùy ý cầm lấy một quyển và mở ra, khẽ cười một tiếng: “Chiêu này của Cố Thất tiểu thư quả thật cao tay, nam theo đuổi nữ như cách một ngọn núi, nữ theo đuổi nam như cách một tầng sa mỏng, nói gì đến việc tầng sa mỏng này lại bị chính biểu cô nương chọc thủng. Phụ vương đại nhân, nếu thế thì người cũng đừng kháng cự, ngoan ngoan đầu hàng nàng ta đi!”

Mặt Hoài vương sa sầm, chỉ đành bó tay với nàng, hắn dùng khăn gấm che miệng khẽ ho khan vài tiếng.

“Hoặc là Hạng cô nương cũng rất được, một người cao quý như hoa huệ, thanh khiết như hoa lan, một người xinh đẹp quyến rũ như yêu ma, mặc dù khí chất của hai người hoàn toàn bất đồng, ngay cả khi bỏ đi thân phận của hai người, chỉ đứng từ góc độ người đàn ông mà nói, dù cho người có lấy ai, cũng đều không thiệt thòi.”

Lông mày Hoài vương nhíu chặt. Hắn dùng khăn che đi vành môi, khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc hiện lên vài tia bất đắc dĩ: “Vẫn còn lòng dạ đi trêu ghẹo, chắc hẳn chuyện bên ngoài con đã xử lí ổn thỏa cả rồi, như vậy...”

Hai tay Nguyên Vô Ưu đan vào nhau, khẽ nhếch miệng cười với hắn: “Dừng lại, những mỹ nhân như hoa như ngọc này mời người tự mình xử lý.”

Sự bất đắc dĩ không chỉ hiện hữu trên khuôn mặt mà nó còn hiện hữu trong cả ánh mắt của Hoài vương, hắn chỉ đành nhướng mày nhìn nàng.

Nguyên Vô Ưu khẽ cười: “Phụ vương nên nhân lúc Hạng cô nương rời đi có được chút yên tĩnh mà nghỉ ngơi chút đi. Tám chín phần vị Hạng cô nương kia sẽ còn quay trở lại, đến khi nàng ta quay trở về, chỉ sợ cuộc sống của người sẽ trôi qua không mấy dễ chịu đâu.”

Hoài vương nhíu mày: “Nàng ta là một nữ nhi kiêu ngạo.” Nếu Vô Ưu đã nói không cần hắn hòa giải, như vậy đương nhiên hắn phải dùng biện pháp nhanh nhất, tốt nhất để giải quyết những thứ chuyện phiền toái này, chính là cắt đứt ý đồ của các nàng ta.

Nguyên Vô Ưu âm thầm lắc đầu, liếc mắt nhìn hắn: “Nữ nhi càng kiêu ngạo thì càng không chịu nhận thua, phụ thân đại nhân, người không hiểu phụ nữ.”

Hoài vương không lên tiếng, chỉ hoài nghi nhìn chằm chằm nàng, sau đó như bừng tỉnh trừng mắt, giống như có điều suy nghĩ hỏi: “Vô Ưu không phải đã sớm nghĩ đến ta sẽ dùng phương pháp này, cho nên mới nói không cần hòa giải?”

Nguyên Vô Ưu chỉ cười mà không nói.

“Vô Ưu.” Hoài vương hờn giận lên tiếng.

Nguyên Vô Ưu đứng đậy, tiêu sái phất tay với hắn rồi xoay người lại, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Phụ thân đại nhân, người tự mình giải quyết cho ổn thỏa đi.”

Hoài vương trừng mắt nhìn bóng lưng nàng, âm thầm lắc đầu, nha đầu kia, đâu chỉ là vô tâm? Ngay cả hắn mà cũng lợi dụng.

Sau khi Nguyên Vô Ưu rời đi, Cố Y Y lại tiến vào. Thấy vẻ mặt chăm chú của Hoài vương, bước chân nàng bỗng khựng lại, lẳng lặng nhìn hắn ta.

Những ngày vừa qua nàng ở đây, nàng đã bỏ xuống sự dè dặt của một nữ tử nên có mà liều lĩnh quấn lấy bên cạnh hắn, trong lòng hắn không thích cũng không vui nàng đều thấy hết. Thế nhưng, ngay cả khi nàng làm cho hắn cảm thấy không thoải mái khi bên nàng, thì hắn đối với nàng ngay cả không thích cũng chỉ là lãnh đạm, chưa bao giờ lộ ra quá nhiều tâm tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.