Phượng Kinh Thiên

Chương 353: Đánh cờ như nhân sinh (1)



Lại thêm một trận tuyết lớn che phủ mang theo gió rét như cắt da cắt thịt, tám góc đình nghỉ mát cũng tích tụ dày đặc tuyết, chạc cây bị tuyết đọng đến mức oằn mình, từng đống tuyết cũng bồm bộp rơi xuống.

Tiếng tiêu vang vọng giữa bầu trời tuyết phủ trắng xóa. Một người đàn ông mặc áo khoác lông cáo trắng đang yên lặng đứng trong đình nghỉ mát, mái tóc đen tuyền1nhẹ tung bay, thân thẳng như trúc, tiếng tiêu như tiếng suối, róc rách thanh nhã.

Chiếc áo choàng lông cáo trắng nhẹ tung bay theo gió để lộ ra vạt áo màu tím vừa quý phái vừa thần bí. Một khuôn mặt dịu dàng thản nhiên, không đến mức tuấn mỹ nhưng lại mang khí chất rất riêng biệt.

Lúc này, khí chất của hắn đang được bộc lộ một cách tinh tế qua cách mười đầu ngón8tay thanh nhã ấn xuống cây sáo màu bạc, khiến người ta ngắm nhìn không thể rời mắt.

Khúc nhạc du dương vui tai làm những ai nghe thấy không thể nhịn được mà phải dừng bước.

Bốn phía đều là tuyết trắng rất lạnh lẽo, trong đình nghỉ mát lại không có chiếu chắn gió tránh rét, trên bàn đá cũng không có lò sưởi, thậm chí ngay cả khăn trải bàn cũng không có, nhưng hắn đứng2nơi đó lại khiến người ta có cảm giác yên tĩnh sạch sẽ, tự do mà thoát tục.

Lúc này, một chàng trai ăn mặc như người hầu đang đạp tuyết đi đến. Khuôn mặt người thanh niên bình thường đến nỗi chỉ cần ném hắn vào biển người thì chắc chắn sẽ tìm không ra nữa, gương mặt ấy người ta nhìn một lần mà không muốn nhìn lần thứ hai.Thế nhưng trên mặt tuyết, những nơi4mà hắn dẫm lên lại chỉ in dấu chân mờ nhạt, nếu không nhìn kĩ thì sẽ không thấy, thậm chí còn không nghe thấy tiếng bước chân.

Nếu không phải là người cẩn thận tỉ mỉ thì sẽ không nhận ra được sự bất phàm của hắn.

Đến khi hắn yên lặng đứng sau lưng Bình Duệ rồi, tiếng tiêu dường như cũng có nhân tính, đúng lúc dừng lại.

“Công tử.” Người thanh niên cung kính khom người.

Bình Duệ buông mắt đùa giỡn ống sáo trong tay, giọng nói trong trẻo ôn hòa, từ tốn hỏi: “Thế nào rồi?”

“Vết thương của Đào cô nương không có gì đáng ngại, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, nhưng Sử cô nương lại bị thương đến lục phủ ngũ tạng, sống không bằng chết.”

Khuôn mặt Bình Duệ vẫn thanh nhã ôn hòa như cũ, giờ càng thêm phần yên tĩnh hiền lành. Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, lại mang đến cảm giác xa cách kì lạ, nhất thời không thể nói rõ rốt cuộc không đúng ở đâu?

“Không hổ danh là con nối dõi của Lưu Thị và hoàng thượng, vừa có dã tâm bừng bừng lúc trước của Lưu Thị, vừa máu lạnh vô tình như hoàng thượng. Hừ, học một biết mười, trò giỏi hơn thầy.”

“Công tử, chắc chắn Vô Ưu công chúa đã quyết định ra tay với Bình Quốc Công Phủ rồi.”

“Đúng vậy, nàng muốn diệt sạch Bình Quốc Công Phủ.”

“Vậy... đây là ý của hoàng thượng sao?”

Bình Duệ ngước mắt nhìn chăm chú vào bầu trời mịt mù, khóe môi lại nhếch lên một chút: “Không, đây là ý của Vô Ưu công chúa.”

“Hoàng thượng muốn khoanh tay đứng nhìn?” Người thanh niên lên tiếng.

“Đương nhiên.” Bình Duệ mỉm cười, giọng điệu thản nhiên như thể đang nói chuyện của nhà người ta chứ không hề liên quan đến mình.

“Giết gà dọa khỉ, vừa có thể đánh kẻ đứng đằng sau vừa có thể mượn thời cơ này để nhổ tận gốc đám quan viên có liên quan, muốn nhổ củ cải khó tránh bị nhiễm bùn.”

“Công tử thật sự khoanh tay đứng nhìn sao?” Người thanh niên nhỏ giọng hỏi.

Đôi mắt trong veo của Bình Duệ thản nhiên cụp xuống nhìn ống sáo trong tay rất chăm chú. Hắn chỉ cười mà không nói.

Người thanh niên nghĩ một lát rồi lại nói: “E rằng lão gia sẽ không cam tâm.” Diệt hết mấy người này rồi thì không chỉ là một hai cái ghế để trống thôi đâu. Dưới là địa phương, trên là Kinh thành, có thể nói là một chuỗi mắc xích không thể có lỗ hổng. Cứ chắp tay dâng lên cho Vô Ưu công chúa như vậy ư? Nàng ta không sợ ăn không tiêu hay sao?

Bình Duệ vẫn không lên tiếng nhưng mười đầu ngón tay lại cầm ống sáo đặt lên môi, phút chốc tiếng sáo vang lên, thấm vào lòng người, hệt như âm thanh của tự nhiên.

Người thanh niên thấy chủ tử nhà mình không lên tiếng thì dù còn muốn nói thêm cũng trầm mặc đứng yên lặng nghe tiếng sáo.



Trong sương phòng tại một nơi yên tĩnh ngoại ô Kinh thành, không khí trong phòng vừa bí bách vừa yên tĩnh khiến người ta mới bước vào đã cảm thấy bức bối kì lạ.

Thật ra căn phòng được bày biện không hề xấu xí, mà ngược lại còn rất xa hoa, thanh nhã. Gió rét cắt da cắt thịt bên ngoài lạnh đến mức khiến răng đánh vào nhau lập cập nhưng trong phòng lại ấm áp như mùa xuân, vô cùng thoải mái.

Nơi đây huân hương nhả khói lượn lờ, lò sưởi đỏ rực, trên tường treo mấy bức tranh sơn thủy, cảnh đậm chất thư hương.

Trên chiếc giường khắc hoa sau tấm rèm châu.

Sử Ngưng Tương nằm trên giường, mái tóc đen buông xõa sau lưng khiến người ta không thể nhìn rõ biểu cảm lúc này của nàng ta, chỉ nghe thấy tiếng ho nàng cố kìm nén thỉnh thoảng lại vang lên.

Bát Kim khóc đến mức hai mắt vừa đỏ vừa sưng, sắp mở không lên được nữa.

Nhìn tiểu thư như thế này, lòng nàng ta đau đớn vô cùng, ngoại trừ khóc ra thì không làm được gì khác. Từ khi tiểu thư bị Vô Ưu công chúa hạ lệnh phạt đánh ở Mai Phố Viên, Tôn gia liền đưa chủ tử hai người đến viện này. Nói cho sang là để tiểu thư tĩnh tâm dưỡng thương nhưng thật ra là vì đại phu nói vết thương của tiểu thư quá nặng, từ nay trở đi bệnh tật triền miên không thể khỏe hẳn được nữa. Mặc dù Tôn thiếu gia thật lòng với tiểu thư, nhưng ở nơi Kinh thành này, hắn căn bản không thể thay đổi quyết định của lão gia và phu nhân, chỉ đành lén lút đến thăm tiểu thư mà thôi.

“Tiểu thư, nô tỳ sai nhà bếp hầm canh người thích ăn nhất nhé? Người ăn thêm vài muỗng nữa được không?”

Bạch Mẫu Đơn không lên tiếng. Nàng ta nằm bò nơi mép giường, ho ra một ngụm máu. Bạch Mẫu Đơn gắng gượng ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn màu đỏ chói mắt giữa lòng bàn tay trắng bệch không chút huyết sắc, khóe môi còn vương một tia máu.

“Tiểu thư...” Bát Kim nhìn thấy cảnh này, kinh hãi lấy khăn tay đặt lên môi Bạch Mẫu Đơn.

Bạch Mẫu Đơn chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, rất nhanh, khăn tay trắng muốt lại nhuộm màu đỏ tươi lần nữa, cảm giác đau đớn quằn quại khiến nàng ta không chỗ nào không đau, trên trán toát đầy mồ hôi.

Bát Kim không tài nào nhịn được nữa mà khóc lớn: “Tiểu thư, nô tỳ sai người đi mời đại phu...”

Bạch Mẫu Đơn giữ chặt tay Bạch Kim, nghiêm mặt lắc đầu.

“Tiểu thư...”

Bạch Mẫu Đơn nôn ra một búng máu, mệt mỏi nhắm mắt chôn giấu sự trống rỗng và tuyệt vọng bên trong: “Không cần đâu.” Nàng ta biết cơ thể của mình, những vết thương này đều là nội thương.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc đau đớn không thể kìm nén của Bát Kim.

Bạch Mẫu Đơn nặng nhọc nhếch đôi môi trắng bệch không chút huyết sắc thành nụ cười vô cùng châm biếm. Rơi vào cảnh ngộ hôm nay, nói không hề oán hận Nguyên Vô Ưu một chút nào là điều không thể, nhưng nàng ta còn hận bản thân mình hơn.

Thì ra, con người quả thật không thể không tin vận mệnh, số mệnh đã như vậy rồi, dù nàng ta không chịu thua thì đã làm sao?

Ngay từ hai năm trước, không, ngay từ rất lâu, rất lâu về trước, nàng ta đã thua rồi.

Mà nàng ta cứ luôn tưởng rằng mình không thua, nàng ta còn có cơ hội để trở mình.

“Bát Kim, đỡ ta dậy.” Bạch Mẫu Đơn đột nhiên nói.

Bát Kim kinh hãi đến nỗi quên cả khóc, vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Tiểu thư, không được đâu, cơ thể của người không được động đậy.” Đại phu nói vết thương của tiểu thư quá nghiêm trọng, quãng thời gian này nhất định phải cẩn thận hơn nữa, nếu không... nếu không e rằng sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.”

“Đỡ ta dậy.”

“Tiểu thư, người muốn làm gì, nô tỳ làm giúp người?” Bát Kim “bộp” một tiếng quỳ sụp xuống đất, khổ sở cầu xin.

Bạch Mẫu Đơn im lặng một lát, đôi môi nàng ta hơi mấp máy, giọng nói khàn khàn: “Cũng được. Ngươi giúp ta đưa bút mực lại đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.