Tôi tớ của Đào gia đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ đều có1chút ngạc nhiên cùng nghi ngờ, không biết có nên tiến lên bảo vệ chủ tử không?
Tiểu Cao Tử lạnh lùng mỉm cười, rồi vung cây phất trần trên tay: “Đánh.”
Động tác của kim giáp thị vệ nhanh nhẹn, một người tiến lên bắt Đào Phi Vũ rồi áp nàng8xuống nền tuyết, người còn lại cầm gậy chuẩn bị đánh, gậy vừa giơ lên cao thì...
“Khoan đã.”
Những người vây xem ở xung quanh đều xoay đầu nhìn về phía sau theo tiếng la, sau đó không hẹn mà cùng dạt sang hai bên để nhường ra một lối đi.
Người2đến là mấy vị công tử của Đào gia, còn người hô to lúc nãy chính là Đại công tử.
Tiểu Cao Tử nhìn mấy vị công tử Đào gia, ngoài cười nhưng trong không cười mà chắp tay nói: “Hóa ra là các vị công tử, Đào Đại công tử,4Đào Nhị công tử, Đào Tứ công tử.”
Lần trước, Đào Tứ công tử đã đến tham gia tiệc mừng thọ của Hoài vương cùng Đào Phi Vũ nên cũng từng gặp mặt Tiểu Cao Tử, hắn vội bước lên cầu tình: “Cao công công thủ hạ lưu tình.”
Tiểu Cao Tử hừ lạnh một tiếng, chẳng mảy may để ý đến lời cầu tình của Đào Tứ mà chỉ hé môi, nhẹ thốt lên một từ: “Đánh.”
Đào Nhị tính tình nóng nảy vừa nghe thấy thế, lập tức xắn tay áo ngay tại chỗ rồi nổi giận xông qua, bày ra tư thế chuẩn bị đánh nhau, rống giận với tên thị vệ đang muốn hành hình: “Ai dám ra tay? Hôm nay bản công tử sẽ đánh hắn đến răng rụng đầy đất.”
Tiểu Cao Tử híp mắt, nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng, Tiểu Hoa Tử đứng sau lưng hắn vẫn im lặng nãy giờ bất chợt lên tiếng: “Bắt lại người này cho ta, nếu dám phản kháng, mặc kệ sống chết.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Trong lòng Tiểu Cao Tử cũng cả kinh, nhịn không được mà quay đầu lại nhìn Tiểu Hoa Tử, lại chỉ thấy sắc mặt của hắn rất ung dung, ánh mắt thì bình tĩnh, chẳng hề giống như lời bật thốt nên do xúc động nhất thời.
Tiểu Cao Tử chợt nhớ đến điều gì đó, lập tức phản ứng lại, sắc mặt hắn trở nên uy nghiêm, tỏ vẻ đồng ý với lời của Tiểu Hoa Tử.
Đào Nhị đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đến lại tức giận, liên tục nói mấy lần “được lắm”, rồi phẫn nộ gầm lên một tiếng, sau đó rút bội kiếm bên hông ra đánh nhau với kim giáp thị vệ.
“Tiểu thư.” Nhứ Nhi sợ hãi la lên, vội vã chạy đến bảo vệ Đào Phi Vũ.
Chỉ trong nháy mắt, đám người vây xem đều tản ra rồi ôm đầu chạy trốn khắp nơi. Đao kiếm không có mắt, chỉ cần bất cẩn chút thôi thì mạng nhỏ của mình sẽ để lại nơi đây ngay.
Đào Đại nhìn tình hình vượt khỏi tầm kiểm soát trước mắt, đôi mày nhíu lại thành sợi dây thừng. Trong mắt hắn vừa kinh ngạc, vừa phẫn nộ, vừa sốt ruột, lại vừa âu lo.
“Nhị đệ, không được làm càn.”
Nhưng tính tình nóng nảy của Nhị công tử Đào gia làm sao có thể nghe vào mấy lời này được chứ, dù sao đại bá cũng đã nói rồi, càng náo loạn, càng ầm ĩ càng tốt, nếu đã như vậy thì hắn còn nhẫn nhịn gì nữa?
Tiểu Cao Tử lui sang một bên, phẫn nộ chỉ về phía Đào Đại công tử: “Đào gia các ngươi thật to gan, dám càn rỡ trước cửa vương phủ? Trong mắt các ngươi còn có hoàng thượng, còn có công chúa hay không, chẳng lẽ muốn tạo phản hay sao?”
Đào Đại công tử đanh mặt lại, thầm nghiến răng chịu đựng, sau đó chắp tay nói: “Xin Cao công công bẩm báo với công chúa, có Đào Phong cầu kiến.”
Cao công công hừ lạnh: “Công chúa điện hạ là người ngươi muốn gặp thì có thể gặp sao?”
“Ngươi...”
Một đội thị vệ được huấn luyện nghiêm ngặt xông ra từ trong Hoài Vương Phủ, thoáng chốc đã bao vây mọi người ở đây lại. Lúc này, sắc mặt Đào Đại sa sầm xuống, tay cũng bất giác đặt lên bội kiếm giắt bên hông, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn bọn họ.
Nguyên Vô Ưu thong dong đi xuống bậc thềm, bước chân của nàng không nhanh không chậm như đang dạo chơi trên sân vắng, nhưng thuận theo mỗi nhịp bước đến gần của nàng, làn váy vàng rực chói mắt lại cao quý uốn lượn trên bậc thềm đã đọng một lớp tuyết mỏng manh. Lúc này đây, rõ ràng là nàng đang cười mỉm nhẹ nhàng, nhưng lại toát ra khí thế uy nghiêm vô hình khiến người ta lạnh gáy cùng khiếp sợ.
Kim giáp thị vệ thu tay lại, sau đó đều quỳ xuống đất thỉnh an. Còn Đào Nhị vẫn giữ tư thế chuẩn bị đánh nhau, hắn dõi theo thiếu nữ tôn quý, xinh đẹp vô song đang bước đến gần, trong mắt hiện lên chút sững sờ, nhưng nhanh chóng trở nên cảnh giác. Bây giờ, không một ai trong Kinh thành dám coi thường thủ đoạn của Vô Ưu công chúa này.
Lướt mắt nhìn mọi người xung quanh, Nguyên Vô Ưu cười mà như không cười lên tiếng: “Náo nhiệt thế này à?”
Mọi người kinh hãi, lập tức cúi người hành lễ: “Tham kiến công chúa điện hạ.”
Nguyên Vô Ưu xem nhẹ những người đang nằm rạp xuống, nàng đi thẳng về phía Đào Phi Vũ đang quỳ như một bức tượng đá ở đằng kia, bởi vì trong đôi mắt của bức tượng bị tuyết che phủ này tỏa ra ánh sáng chỉ tiếc sao không thể ăn thịt uống máu nàng.
Nguyên Vô Ưu dừng lại trước mặt Đào Phi Vũ. Nàng nhìn xuống nỗi oán hận trong mắt nàng ta từ trên cao, tầm mắt nhẹ nhàng lướt qua Sử Ngưng Tương đã nhắm chặt mắt, không còn hơi thở từ lâu đang trong lòng nàng ta, sau đó lại nhìn về gương mặt Đào Phi Vũ, khẽ cười nói: “Hình như, lần trước bản công chúa đã phạt ngươi quá nhẹ rồi.”
Đào Phi Vũ nhìn nàng chăm chú bằng ánh mắt đan xen căm thù cùng ân hận: “Tại sao? Tại sao muốn giết Tương Tương, nàng không thù không oán với ngươi mà?”
“Tiểu Thất, không được bất kính với công chúa.” Đào Đại công tử ngẩng đầu quở mắng Đào Phi Vũ, sau đó quay sang cung kính dập đầu hành lễ với Nguyên Vô Ưu: “Tiểu Thất đã tùy hứng, mong công chúa đại nhân rộng lượng, không chấp nhặt với muội ấy...”
Nguyên Vô Ưu giơ tay ra hiệu cho Đào Đại im lặng, những lời sau đó của Đào Đại tức khắc nghẹn lại trong cổ họng.
“Vậy nên ngươi dẫn theo nàng ta quỳ trước phủ của bản công chúa, là muốn làm gì?” Nguyên Vô Ưu nhướng mày.
Đào Phi Vũ cúi đầu nhìn Sử Ngưng Tương trong lòng mình, nàng ta gằn từng câu từng chữ, chậm rãi lên tiếng: “Ta muốn đòi lại công bằng cho Tương Tương.”
Nguyên Vô Ưu gật đầu: “Ngươi muốn bản công chúa trả lại công bằng?”
Đào Phi Vũ ngước lên nhìn nàng chằm chằm, không hề nhượng bộ: “Phải.”
Nguyên Vô Ưu khẽ cười, vị Đào Thất tiểu thư này khiến nàng nhớ đến một câu nổi tiếng nhất trên mạng một năm nào đó trong kiếp trước: Rất ngốc rất thơ ngây. Dùng năm chữ này để miêu tả tiểu cô nương trước mắt đây, đúng là cực kỳ chính xác. Ở thời đại này, đứa trẻ năm tuổi cũng chẳng ngây thơ ngốc nghếch như nàng ta.
Phẩm chất như vậy thực sự là hiếm có khó tìm, bởi vì phẩm chất này đã bị cái hiện thực của thời đại hiện giờ bóp chết từ lâu rồi, thế mà Đào Phi Vũ vẫn còn giữ được, đúng là lạ kỳ.
“Vậy phải chăng bản công chúa có thể nghĩ như thế này? Hôm nay ngươi đến đây, là không tiếc trả giá hết thảy để đòi lại công bằng, biết đâu, kể cả tính mạng của ngươi?”
Đào Phi Vũ hừ lạnh một tiếng: “Ta dám đến, thì không sợ chết.”
Nguyên Vô Ưu cười khẽ: “Ba mươi gậy, đánh thật nặng.”
“Vâng.” Thị vệ nghe lệnh tiến lên.
“Đợi đến khi ngươi chịu phạt xong còn có thể chống đỡ mà đòi công bằng với bản công chúa, thì bản công chúa ắt sẽ giúp ngươi.”
Đào Nhị căm giận trừng mắt, muốn xông lên lại bị Đào Tứ dùng sức kéo lại. Thế nhưng, Đào Tứ làm sao có thể kéo nổi hắn được chứ. Kiếm trên tay Đào Nhị “xoạt” một tiếng, được rút ra khỏi vỏ: “Hôm nay có Đào Nhị ta ở đây, các ngươi đừng hòng làm hại đến một cọng lông của muội muội ta.”
Nguyên Vô Ưu lạnh nhạt xoay người lại: “Bắt hắn, người trái lệnh, giết chết không luận tội.”
“Vâng.” Thị vệ vây quanh Đào Nhị đồng loạt rút kiếm, ra tay không hề nương tình.
Công phu của Đào Nhị khá tốt, nhưng thị vệ người đông thế mạnh, lại thêm chiêu nào chiêu nấy đều tàn nhẫn không nương tay, rất nhanh, trên người của hắn đã bị thương nhiều chỗ.
Mà gậy trên tay của những thị vệ trừng phạt Đào Phi Vũ cũng không chút nể tình mà hạ xuống, chiếc gậy rắn chắc đập xuống cơ thể khiến khớp hàm người ta tê liệt, ớn lạnh từ tận đáy lòng.
“Tiểu thư.” Nhứ Nhi nhìn tiểu thư nhà mình đau đến mức cắn nát môi nhưng vẫn nhẫn nhịn không kêu thành tiếng, nôn nóng muốn xông lên, lại bị Tiểu Hoa Tử đè lại thật chặt.
Đào Đại sốt ruột đến mức trên trán toát cả mồ hôi, nhìn bên trái thì thấy Tiểu Thất đang bị đánh, quay sang bên phải thì chứng kiến Lão Nhị đang bị thị vệ bao vây diệt trừ, hắn nghiến chặt răng đến mức kêu cầm cập.
Sắc mặt Đào Tứ đứng bên cạnh cũng trắng bệch, không biết nên làm thế nào cho phải.
Những người xem cuộc vui còn lại cũng đều ngưng thở, ngay cả há mồm thở dốc cũng không dám, càng miễn bàn có bất cứ hành động gì.
Keng! Kiếm của Đào Nhị bị chém gãy, mà kiếm của các thị vệ đều gác lên cổ của hắn.
Giữa tuyết trời trắng xóa, mái tóc của Đào Phi Vũ đang chịu hình phạt đã ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt nàng ta trắng bệch, không tốt hơn sắc mặt của Sử Ngưng Tương bên cạnh là bao, nhưng Tiểu Hoa Tử vẫn tiếp tục hô lớn: “Mười tám, mười chín,...”
Đào Đại thấy Tiểu Thất bị đánh mạnh liền không thể nhẫn nhịn được nữa, hắn xông lên trước rồi giơ chân đạp bay tên thị vệ đang thi hành hình phạt. Mà Đào Tứ nhìn thấy đại ca như vậy thì chán nản cúi đầu, đúng là càng lúc càng ầm ĩ thật rồi.
Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, toàn bộ đều nhìn về Vô Ưu công chúa đang không nhanh không chậm bước lên thềm, bỗng nhiên cảm thấy hàm răng đều lạnh đến tê dại, cuộc vui này đúng là chẳng dễ xem chút nào, quá nguy hiểm rồi, dễ rước họa vào thân lắm.
Nguyên Vô Ưu dừng bước, sau đó chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía Đào Đại đứng ở nơi đó. Đôi tay buông thõng xuống bên người của Đào Đại nắm chặt thành đấm, hắn nói với nàng: “Cớ sao công chúa lại ức hiếp người quá đáng như vậy?”
Tay trái của Nguyên Vô Ưu thanh nhã sửa sang lại tay áo, hôm nay nàng không muốn giết người, nhưng hình như có một số người không giết không được.
“Giết.”
Dư âm của chữ “giết” vẫn còn vang vọng, hai tên thị vệ vẫn luôn đứng sau Nguyên Vô Ưu lập tức nhanh như chớp đánh về phía Đào Đại công tử.
Cảm nhận được hai luồng sát khí sắc bén nhào về phía mình, trong lòng Đào Đại công tử bỗng cả kinh, hắn vội vã né tránh, nhưng chỉ có thể né được một người, còn chiêu thức của người thứ hai thì chỉ có thể tránh được chỗ hiểm, một kiếm kia vẫn đâm trúng vào bả vai cách tim hắn một chút.
Mà tên thị vệ bị hắn né tránh lại xoay người, kiếm trên tay mang theo khí thế lấy mạng đâm về phía Đào Đại.
Đôi mắt của Đào Nhị trừng lớn đến cực hạn. Hắn cũng bất chấp đao kiếm đang gác trên cổ mình mà bật người nhào về trước, khàn giọng la to: “Đại ca, cẩn...”
Chữ “thận” còn chưa kịp thốt lên, mũi kiếm lạnh lẽo ấy đã đâm vào người Đào Nhị. Hắn chỉ có thể trừng to mắt mà nói không thành lời.
“Nhị đệ...” Đôi mắt Đào Đại trừng lớn đến muốn toạc cả ra.
Máu tươi trên người Đào Nhị tuôn chảy xuống đất, khiến người ta khiếp sợ hãi hùng.
Nguyên Vô Ưu hơi nhướng mày, người của Đào gia cũng rất đồng tâm đấy chứ. Hơn nữa, hai người này chỉ là đường huynh đệ thôi, mà lại có thể lấy mệnh cứu giúp, Đào gia có căn cơ hơn Sử gia rất nhiều, sự đồng lòng này đối với một gia tộc lớn mà nói là ngàn vàng cũng chẳng mua được.
“Thánh chỉ đến, Vô Ưu công chúa tiếp chỉ.”
Tiếng la khó nén sự nôn nóng truyền đến từ nơi xa, còn có tiếng vó ngựa. Đây không phải giọng nói mà thái giám vốn có, mà càng giống giọng nói của một nam tử trung niên hơn.
Trong lòng Nguyên Vô Ưu khẽ rung động, nàng hơi nâng tay, hai tên thị vệ lập tức cung kính lùi về sau lưng nàng.
Đào Đại chẳng đoái hoài đến vết thương trên người mình, hắn sải bước dài đến đỡ Đào Nhị đang loạng choạng sắp ngã, vội la lên: “Nhị đệ, Nhị đệ, đệ thế nào rồi?”
Hai tay Đào Nhị đè chặt vết thương, khó nhọc lắc đầu: “Không... không sao.”
“Mau, truyền thái y, truyền thái y...” Đào Đại cuống cuồng đến mất hết cả phương hướng, lớn tiếng gào thét.
“Phong... Tiếu Nhi?” Người vội vàng chạy đến chính là Đào Tứ gia, con ngươi ông hơi co rút lại khi nhìn thấy thảm cảnh trước mắt. Ông ghìm cương dừng ngựa, rồi lật đật nhảy xuống, chạy nhanh về phía trước: “Tại sao lại thành ra như vậy? Tiếu Nhi...”
Thi Tề vẫn đang cưỡi trên một con ngựa khác chứng kiến cảnh tượng trước mắt, cũng thầm kinh ngạc.
“Thi công công?” Nguyên Vô Ưu lạnh nhạt nhướng mày, vẫn vô cùng thản nhiên, không một chút bối rối hoảng sợ trước cảnh tượng mà nàng gây ra.
Thi Tề ổn định lại suy nghĩ, sau đó hắng giọng hô to: “Thánh chỉ của hoàng thượng, Vô Ưu công chúa tiếp chỉ.”