Không gian trong phòng được bố trí khá thanh nhã, tiếng đàn reo vang réo rắt, tuy rằng du dương trầm bổng êm tai, nhưng khi lắng nghe kĩ hơn lại không khó để phát hiện ra con tim đang chơi vơi, ngẩn ngơ của người đánh đàn.
Lâm phu nhân dừng bước ở bên ngoài, yên lặng lắng nghe một lúc.
“Phu nhân, bên ngoài rét vô cùng, xin người đừng để bị nhiễm lạnh.” Thị nữ thân cận nhất của Lâm1phu nhân nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở bà.
Lâm phu nhân khi ấy mới chợt hồi thần, bà nhận lấy cặp lồng đựng thức ăn mà nữ tì dâng lên, sau đó tiến vào bên trong.
“Phu nhân.” Lâm Doanh Doanh đứng dậy nghênh tiếp.
Lâm phu nhân đích thân múc ra một bát canh nhân sâm, dịu dàng nói: “Nương đã dặn má Trần nấu canh sâm, nhân lúc hẵng còn nóng con mau ăn một chút đi.”
“Cảm ơn nương.” Lâm Doanh8Doanh nhận lấy bát canh sâm rồi húp một ngụm, mỉm cười đáp: “Canh má Trần làm lúc nào cũng rất vừa miệng.”
“Con thích như vậy, ngày nào nương cũng sẽ bảo má Trần nấu cho con ăn.”
“Nha đầu ngốc.” Lâm phu nhân đi đến đỡ nàng đến ngồi bên cạnh bà, nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay của nàng: “Con chính là con gái của ta.”
“Nữ nhi biết nương rất yêu2thương nữ nhi, chỉ là...” Ánh mắt Lâm Doanh Doanh chợt u tối: “Nữ nhi bất tài.”
Lâm phu nhân nhìn nàng, than thở nói: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, con đã cố gắng hết sức rồi.” Hoàn cảnh sống từ bé đến giờ đã gò bó, trói buộc con bé, bây giờ qua chuyện của Sử Ngưng Tương cũng sẽ khiến nó hiểu ra, âu cũng là chuyện tốt.
Nhưng mà, ngày hôm nay bà đến đây, không phải vì chuyện của4Sử Ngưng Tương hay Đào Phi Vũ, mà là vì...
“Doanh Doanh, ngày mai, sẽ là ngày Hoài vương nạp thiếp.”
Đôi mắt Lâm Doanh Doanh khẽ động, mỉm cười đáp: “Nương, con biết mà.”
Lâm phu nhân thầm thở dài, Doanh Doanh nếu thật sự biết, khi nãy đánh đàn cũng sẽ không đến mức thất thần như thế rồi, cũng may mắn là Doanh Doanh còn rất bình tĩnh, nó biết được bản thân mình đang mong muốn điều gì?
…
Tử thời* vừa trôi qua, trời đã rất khuya, vạn vật vô cùng tĩnh lặng. Thế nhưng vào thời điểm ấy, tại đại sảnh ở một nơi nào đó, hương rượu phảng phất lan tỏa khắp không khí, trên bàn đặt một chiếc lò để hầm rượu cùng vài ba dĩa đồ nhắm, dường như chưa từng đụng đến, duy chỉ có xung quanh, không ít vò rượu bị quăng lung tung khắp nơi, chứng tỏ hai kẻ đang say sưa uống rượu đêm nay có tửu lượng vô cùng tốt.
(*) Tử thời: khoảng thời gian từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng.
Hạng Thanh Trần cầm rượu giơ về phía Nguyên Lạc nói: “Cạn.”
“Đủ lắm rồi, ta không uống nổi nữa, nếu còn uống tiếp, ngày mai sẽ không có sức.”
Tửu lượng của Thanh Trần phải được gọi ngàn chén không say, Nguyên Lạc lướt mắt qua bình rượu đã sớm bị nàng ta uống cạn, khoé miệng giật giật. Quả thực nàng rất thán phục nàng ta, đây sao có thể gọi là ngàn chén không say được chứ, rõ ràng chính là trăm hũ không say, trước giờ nàng chưa từng thấy Thanh Trần say một lần nào cả.
Hạng Thanh Trần uống hết toàn bộ rượu trong vò, sảng khoái chùi đi vết rượu dính lại trên miệng mình, có chút xem thường liếc người đối diện mình: “Mất hết cả hứng, là ai đã nói không say không về chứ?”
Nguyên Lạc cau mày: “Ngày mai chính là ngày ngươi xuất giá, ngươi quên rồi sao?”
Động tác uống rượu của Hạng Thanh Trần chợt khựng lại, làm như không có chuyện gì mà cầm lấy bình rượu, sau đó uống cạn đến giọt cuối cùng trong bình rồi mới hững hờ đáp lời: “Không quên.”
Nguyên Lạc rũ mi, bản tính của nàng cùng Hạng Thanh Trần trước đến nay luôn tâm đầu ý hợp, nói là tri kỷ cũng tuyệt đối không phải nói quá. Vì hiểu tính cách của nàng ta, nên khi biết nàng ta lựa chọn con đường này, bản thân nàng tuy rằng khá bất ngờ, nhưng vẫn hoàn toàn không có bất cứ ý kiến gì, hệt như lần đầu tiên nàng được gả đi vậy... Một khuôn mặt chợt vụt qua trong tâm trí, nhưng rất nhanh liền bị nàng áp chế, trong chớp mắt liền tiêu tan mất.
“Nào, đây là lần cuối cùng chúng ta được uống chung đấy.” Ngừng một lát, nàng cười nhạt nói: “Chúc ngươi được toại nguyện như ý, cầu gì được nấy.” Chúc xong, nàng lấy rượu rót vào hai chiếc bát to bị hai người vứt lăn lóc trên bàn.
Hạng Thanh Trần nghe xong, nở nụ cười không nói gì, chỉ vươn tay đón lấy bát rượu người kia đưa cho.
Hai chiếc bát khẽ cụng vào nhau.
“Một hơi uống cạn chứ?”
“Đương nhiên rồi.”
Hai người nhìn nhau cười sảng khoái, nhanh chóng giải quyết hết vò rượu cuối cùng.
Sau khi lau đi khóe môi một cách thanh nhã, Nguyên Lạc không kìm nén được cảm giác tiếc nuối: “Tuy ta vô cùng tôn trọng quyết định và lựa chọn của ngươi, nhưng mà, ta không thể không nhiều lời mà nói với ngươi câu này, tấm lòng của đại ca ta dành cho ngươi, tuyệt đối không ai có thể sánh bằng, thật tiếc làm sao... thật tiếc làm sao, ngươi lại chẳng yêu huynh ấy.”
Hạng Thanh Trần cúi đầu, chơi đùa với chén rượu trong tay, mỉm cười nói: “Thế nhưng ta một chút cũng không hề cảm thấy hối tiếc.”
Nguyên Lạc lặng lẽ nhìn nàng thật lâu, sau đó ha ha cười đáp: “Cũng đúng, giữa chúng ta hoàn toàn tin tưởng nhau mà không hề tồn tại bí mật nào, chính là bởi vì chúng ta đều cùng là một loại người, quyết định và lựa chọn như thế của ngươi, ta cũng đã từng có.”
“A Lạc này.”
“Sao?”
“Ngươi... có hối hận không?” Người người đều cho rằng, Nguyên Lạc là vì quặng vàng ấy mà nguyện hy sinh hết thảy, nhưng chỉ có một mình nàng biết hoàn toàn không phải như vậy, và cũng chỉ có nàng biết được ngọn nguồn mọi chuyện giữa A Lạc và tên Dương Phong kia.
Nguyên Lạc bị câu hỏi đó làm cho sững sờ, một tia mơ hồ chợt lướt qua con ngươi trong suốt của nàng, nhưng chỉ trong nháy mắt nàng đã khôi phục trạng thái bình thường. Nàng tỏ ra vô cùng điềm tĩnh, tỉnh táo lắc đầu: “Những chuyện ta đã làm, ta không bao giờ hối hận.”
“Rời xa hắn cũng không hối hận?” Hạng Thanh Trần híp mắt nói. Nàng biết, A Lạc thật sự đã động lòng với hắn, mà khi tâm đã động, dù cho có một ngày nào đó, không còn tình yêu nữa, liệu trái tim ấy có còn chút vết tích cũ nào của một tình yêu đã qua không? Chỉ là, A Lạc thật sự đã hết yêu rồi sao?
Nguyên Lạc trầm mặc một lúc, gật đầu: “Không hối hận.”
“Sao thế, ngươi lưỡng lự rồi sao? Vậy nên muốn học hỏi kinh nghiệm từ ta à?” Nguyên Lạc cười nhạt nhìn người đối diện.
Hạng Thanh Trần lắc đầu: “Không phải, ta chỉ nghĩ rằng, cái thứ được gọi là cảm giác ấy, quả thực rất kì diệu.”
Nụ cười trên môi Nguyên Lạc đã dần nhạt đi, nhưng giây tiếp theo lại liền nở rộ, nàng nhẹ nhàng đáp: “Đúng đấy, cảm giác đúng là thứ rất vi diệu.” Không có đáng hay không đáng, không có đúng hay sai, càng không có nên hay không nên, khi nó đã nảy sinh, sẽ không dễ phủi bỏ, không dễ tránh né.
Hạng Thanh Trần đứng thẳng người, đi đến bên ô cửa sổ rộng mở nhìn ngắm cảnh đêm nồng đậm hàn khí mùa đông, y phục đơn bạc trên người bị gió lạnh thổi bay nhè nhẹ.
Nàng quay đầu nhìn Nguyên Lạc, có chút tự chế giễu nói: “Có cảm thấy ta không còn là ta nữa hay không?”
Ánh mắt Nguyên Lạc không chút lay động, dịu dàng nhìn nàng: “Không hề, đây mới chính là ngươi.” Thanh Trần chốn khuôn phép thế tục, đối với bản thân nàng hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì lớn lao. Bọn họ hoàn toàn chẳng phải kiểu con gái khuê các chính trực, những thứ mà bọn họ đã chứng kiến bằng chính đôi mắt mình, cũng không phải những thứ mà những cô gái kia có thể trải nghiệm được.
Hạng Thanh Trần lặng im không nói gì, sau đó từ từ nở nụ cười: “Ngươi nói đúng, đây mới chính là ta.”
Nguyên Lạc đi đến bên cạnh nàng, vai kề vai, cùng nhau nhìn ngắm cảnh sắc đêm khuya bên ngoài ô cửa sổ: “Ích kỷ cũng tốt thôi, cứ điên cuồng cũng được, thế gian này chỉ có thứ chúng ta không muốn, không có thứ muốn mà không được, thủ đoạn không quan trọng, kết quả cũng không quan trọng, quá trình mới là thứ quan trọng. Chỉ cần đã đoạt được, mới không phải canh cánh trong lòng, nhớ mãi không quên. Ban đầu, những lời này chính ngươi đã nói với ta, ta không bao giờ quên, cho nên, ta sẽ không để bản thân phải ân hận, mà ngươi cũng vậy.”
Hạng Thanh Trần quay đầu nhìn nàng, cười nói: “Ngươi vẫn còn nhớ.”
Nguyên Lạc nhăn mày: “Không lẽ ngươi quên rồi hay sao?”
Hạng Thanh Trần cũng cau mày: “Ngày mai phải đi làm thiếp rồi, ngươi nghĩ ta sẽ quên sao?”
Khóe miệng Nguyên Lạc cong lên: “Cũng đúng, ngươi không thích đại ca của ta, lại thích Hoài vương - kẻ có mối liên hệ với ta, ta thực không thể chờ được đến khi trời sáng. Ta vô cùng muốn xem thử, vị Hoài vương thúc ta chưa từng gặp mặt ấy rốt cuộc có tướng mạo ra sao, mà lại có thể tùy ý trêu chọc khiến con tim ngươi rung động. Mị lực cũng không nhỏ nha.”
Hạng Thanh Trần nghe xong liền bật cười: “E rằng trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, ngươi sẽ khó nhìn được hắn, bởi vì ta đã sớm dự đoán rằng cho dù ta có vào được phủ Hoài Vương, ta cũng sẽ khó mà thấy được hắn.”
Nguyên Lạc híp mắt, phủ Hoài Vương có bậc đại cao thủ nào chăng?
Hạng Thanh Trần thấu hiểu nàng ta đang suy nghĩ điều gì, nhưng lại chẳng chút quan tâm, chỉ đơn giản hỏi rằng: “Những chuyện gần đây trong Kinh thành, ngươi thấy thế nào?”
Nguyên Lạc khẽ nhíu mày: “Nguyên Hạo Thiên lấy phủ Bình Quốc Công ra để Nguyên Vô Ưu lập uy rồi nâng đỡ Cố gia tiến vào Kinh thành, đợi đến khi tranh chấp nổ ra rồi thì dù cho những thị tộc khác có tham gia hoặc là có động thủ hay không đi chăng nữa thì quân cờ Cố gia này cũng tất có chỗ dụng. Suy tính của ông ta quả là khôn khéo, tỉ mỉ, Nguyên Vô Ưu mượn đài dựng thế lực, thời thế cũng đã chín muồi, nhưng mà...”
Hạng Thanh Trần sáng tỏ đáp: “Ngươi lo sợ tương kế tựu kế, Khánh Đế đang dẫn dắt quân địch vào trận chiến này? Thế nên, ngươi sai A Mộ dẫn người rút lui. Nói theo lối hoa mỹ thì chính là đến tiễn ta xuất giá, trên thực tế lại muốn sắm vai thành nô tì của ta, theo ta đến phủ Hoài Vương, thăm dò kết quả à?”
Nguyên Lạc cười lạnh: “Ta muốn thử xông vào đầm rồng hang cọp chốn Kinh thành này ấy mà.”
Hạng Thanh Trần chau mày: “A Lạc...”
Nhìn thần sắc của nàng ta, Nguyên Lạc cười dịu dàng: “Yên tâm đi, ta chưa từng bị vạch trần.”
“Nguyên Vô Ưu biết rõ nội tình của ngươi.” Hạng Thanh Trần nhắc nhở, Nguyên Vô Ưu rốt cuộc làm sao có thể phát hiện được sơ hở? Không phải nàng đang tự trách, kỹ thuật hóa trang của nàng đến nay duy chỉ có Nguyên Vô Ưu là có thể nhìn ra được kẽ hở.
“Ta trốn chạy khỏi nàng ta để đến đây.” Bất kể Nguyên Vô Ưu có dốc sức cho Nguyên Hạo Thiên hay bày mưu tính kế cho Hoài vương đi chăng nữa, nàng ta, chính là con cờ trọng yếu nhất của phía họ, tiến được lùi được, chỉ cần biết dùng thật tốt là đã góp một phần công sức cho đại nghiệp của phụ vương rồi.
“Đúng rồi? Ngươi thấy nàng ta thế nào?” Thần sắc Nguyên Lạc trở nên nghiêm túc.
Hạng Thanh Trần nghĩ cũng không cần nghĩ, buột miệng thốt lên: “Mâu thuẫn.”
Nguyên Lạc kinh ngạc nhìn nàng.
Hạng Thanh Trần híp mắt, chậm rãi đáp: “Không phải chính cũng chẳng phải tà, cũng vừa là chính vừa là tà, thâm sâu khó lường.”
“Ngươi có phải rất sợ nàng ta hay không?” Nguyên Lạc bất ngờ hỏi.
Hạng Thanh Trần ở trước mặt nàng, cũng không hề che giấu mà trả lời: “Phủ Hoài Vương, dưới sự kiểm soát của nàng ta, ta muốn khống chế Hoài vương, trước nhất cần phải bước qua được cửa ải của ả.” Thế nên bước tiếp theo, nàng cần làm rõ rốt cuộc giữa ả và Hoài vương tồn tại mối quan hệ như thế nào?
Sắc mặt Nguyên Lạc có chút thận trọng: “Ngươi nói, Nguyên Vô Ưu hoàn toàn đã khống chế phủ Hoài Vương rồi sao?”
Hạng Thanh Trần gật đầu: “Ít nhất theo ta thấy thì chính là như vậy.” Kì thực, quan sát cử chỉ giữa Nguyên Vô Ưu và Hoài vương, quả thực Hoài vương không có vẻ như là kẻ bị quản thúc, ngược lại còn nhìn giống như cha con thâm tình ấy chứ?
“Không lẽ...” Hoài vương phải chăng đã quy hàng trước Nguyên Hạo Thiên? Cuối cùng Nguyên Hạo Thiên cũng khống chế được mẫu thân của hắn rồi ư? Nếu như đúng là thế, Nguyên Vô Ưu cùng Hoài vương chính là con mồi mà Nguyên Hạo Thiên đưa ra để dẫn dụ bọn họ rơi vào bẫy, nàng bị Nguyên Vô Ưu lừa rồi sao? Thủ đoạn của Nguyên Hạo Thiên, hắn tỉ mỉ bày bố tất cả đại cục này cũng không hề kỳ lạ chút nào? Chỉ là... nàng không tin!
Nàng biết Nguyên Vô Ưu tuyệt đối sẽ không lừa nàng, bởi nàng sở hữu chút khả năng quan sát này. Nếu đã như vậy, bí mật chốn phủ Hoài Vương, nàng chỉ còn mỗi cách cùng Hạng Thanh Trần vào phủ, rồi sau đó nghiên cứu xem rằng rốt cuộc chỗ nào đã nảy sinh ra vấn đề.
“A Lạc.”
Nguyên Lạc nhìn qua Hạng Thanh Trần, thấy nàng ta chăm chú nhìn mình: “Chuyện gì?”
Ánh mắt Hạng Thanh Trần xuất hiện vài tia phức tạp, lại nghiêm túc bảo: “Ta bất chấp Hoài vương cuối cùng có bị Khánh Đế khống chế hay là hắn đang mang oán báo thù, nhưng căn bệnh chí mạng của hắn lại là sự thật. Về điểm này, các ngươi không được phép lơ là, cho nên, bất kì ai trong các ngươi cũng không được phép động thủ.”
Nguyên Lạc và nàng ta cùng nhìn nhau. Một khắc sau, nàng nở nụ cười lạnh lùng, chấp thuận đáp rằng: “Với vấn đề này bọn ta nhất định sẽ chú trọng.”
Hạng Thanh Trần gật đầu: “Khuya rồi, ta về phòng trước đây.”
Nguyên Lạc cũng gật đầu. Nhìn theo bóng dáng Hạng Thanh Trần rời đi, nàng lại quay đầu nhìn cảnh đêm bên ngoài, hai tay nàng tự ôm lấy chính mình, ngón trỏ gõ nhẹ lên bờ vai. Nàng thực sự không thể chờ đến khi vào được phủ Hoài Vương nữa, lòng hiếu kỳ cùng nghi hoặc của nàng thật sự đã bén rễ quá sâu. Hơn nữa, nàng đang cực kỳ hoài nghi, chỉ khi nghiên cứu sâu hơn nàng mới có thể tìm được lời giải đáp, hoặc là? Nàng buộc phải kiếm được cơ hội chính thức đối mặt trò chuyện cùng với Hoài vương và cả Nguyên Vô Ưu chăng?