Ngày Hoài vương nạp thiếp đã thu hút rất nhiều ánh mắt của các nhà quyền quý trong Kinh thành, cũng hết cách rồi, từ sau tiệc mừng thọ của Hoài vương thì dù họ muốn không quan tâm đến Hoài Vương Phủ cũng khó.
Mới sáng sớm, các thế1lực ở khắp nơi đã sai người dò la tin tức. Vì thế trên con đường nhất định phải đi qua để đến Hoài Vương Phủ có không ít ánh mắt hết sức cảnh giác dõi theo những người qua lại, bọn họ đang muốn xem xem có những8ai đã tặng quà mừng, đặng còn bẩm báo với chủ tử nhà mình trước tiên.
Nhưng điều khiến người ta há hốc mồm là, từ lúc trời hửng sáng cho đến khi mặt trời lên cao, trên con đường nhất định phải đi ngang để đến Hoài Vương Phủ2lại không thấy một bóng người nào, ngay cả Liêu công tử bình thường hay đến phủ thăm viếng cũng không xuất hiện.
Mà Hoài Vương Phủ lại càng bình thường đến mức khiến người ta nhịn không được mà nghi ngờ rằng, phải chăng mình đã nhớ nhầm ngày?4Hôm nay không phải là ngày Hoài vương nạp thiếp?
Những ai nhận được tin tức đều ngớ người ra, nhưng tin tức là từ trong cung truyền ra mà, hôm qua Nội Vụ Phủ còn phụng mệnh hoàng thượng tặng quà mừng nữa, làm sao có thể nhầm được?
Một vài người vẫn còn sợ mình nhớ nhầm, đặc biệt chạy đến Nội Vụ Phủ chứng thực một phen.
Nội Vụ Phủ cũng đã xác thực hôm nay là ngày Hoài Vương Phủ nạp thiếp.
Được thôi, nghĩ kỹ lại thì, không nhìn thấy sự xuất hiện của Cố đại nhân và Liêu công tử, thực ra cũng không kỳ lạ lắm.
Tuy không chỉ mình bọn họ, chỉ sợ là người của cả Kinh thành đều không thể hiểu nổi, tại sao Hoài vương không lấy Thất tiểu thư của Cố gia làm vương phi mà chỉ nạp nàng làm thiếp? Đây quả thực không hợp lẽ phải mà!
Nhưng nghĩ lại thì, đến cả hoàng thượng cũng không hỏi han hay ngó ngàng gì tới, thế nên bọn họ chỉ có thể tò mò như bị mèo cào trong lòng mà thôi, chứ đâu thể xông lên hỏi thẳng đúng không?
Dù sao cũng chẳng thấy Cố gia không đồng ý, cũng chẳng thấy Cố đại nhân bất mãn. Và cứ như vậy, chuyện này đã là chuyện riêng giữa Hoài vương và Cố gia rồi, người ngoài không tiện nhúng tay, càng không thể hỏi han được.
Cố gia ở Viễn Tây xa xôi ngàn dặm, nhưng Cố đại nhân đã được hoàng thượng ban thưởng phủ đệ ở Kinh thành, cũng xem như đã có nhà ở Kinh thành, Cố Thất tiểu thư do đường huynh Cố Lăng thu xếp xuất giá cũng không gì đáng trách.
Vừa nghĩ như vậy, hôm nay Cố đại nhân tất nhiên không thể xuất hiện ở Hoài Vương Phủ được, bởi hắn phải ở nhà đợi kiệu của Hoài Vương Phủ đến phủ đệ của hắn đón Cố Thất tiểu thư xuất giá chứ?
Nhưng Cố đại nhân không xuất hiện thì không có gì lạ, điều lạ là tại sao Liêu công tử cũng không sai người tặng quà mừng nhỉ?
Cho dù ngẫm lại thì, Nhị công tử của Liêu gia không hiểu lễ nghĩa, chỉ thích làm bạn với xác chết, hắn không nghĩ đến những chuyện này, nhưng không có khả năng Liêu phu nhân cũng không nghĩ đến chứ?
Tuy Hoài Vương Phủ không đưa thiệp mời, bọn họ cũng còn e ngại uy lực của Vô Ưu công chúa, nên không ai dám không mời mà tự đến chúc mừng, thế nhưng, việc sai quản gia hay người hầu tặng quà là chuyện tất nhiên, cũng là nhất định phải làm mà!
Nhưng kết quả vẫn chẳng có ai xuất hiện, thật lạ thay!
Lẽ nào suy nghĩ của mọi người cũng giống như nhau? Đều muốn quan sát trước, chứ không muốn làm người đầu tiên tặng quà?
Vừa nghĩ vậy, nội tâm của không ít người lại bắt đầu hoạt động.
Hôm nay đúng là ngày Hoài vương nạp tiếp, phần quà này chắc chắn cũng phải tặng.
Ví dụ đến tặng quà thì rất có thể sẽ bị sập cửa vào mặt rồi mất hết thể diện, thế nhưng, chuyện này cũng có thể nói là “phúc và họa cùng dựa vào nhau”, bởi nếu làm tốt, chính là được dịp thể hiện trước mặt Hoài vương và Vô Ưu công chúa... Thực ra nghĩ lại thì chuyện Hoài vương không muốn phô trương cũng là chuyện có thể hiểu được, suy cho cùng chỉ là nạp thiếp mà không phải cưới vương phi!
Nhưng khoan nhắc đến Hạng cô nương còn lại rốt cuộc có phải là tiểu thư của Hạng gia ở Ký Đông hay không, chỉ riêng chuyện với danh tiếng của Cố gia thôi thì phần quà này cũng nhất định phải tặng.
Vừa nghĩ như vậy, một số người vốn muốn quan sát một phen chợt nghĩ đến câu nói “cầu phú quý trong hiểm nguy” đầy chí lí, nên đều cắn răng mà sai người tặng quà.
Chẳng qua, điều khiến mấy người này hộc máu là, bọn họ đã đến trễ một bước.
Khi người của bọn họ đưa quà đến, thì Hoài Vương Phủ vẫn bình thường như cũ, không nhận ra sắp tổ chức việc vui nhưng đã nghênh đón vị khách đầu tiên đến tặng quà mừng, hơn nữa còn là đích thân đến tặng.
Trong phòng khách của Hoài Vương Phủ, Tiểu Cao Tử âm thầm đánh giá Bình Tam công tử, không đúng, là Bình tướng quân đang bưng tách trà tỉ mỉ thưởng thức.
Người đang ngồi ở đây lúc này không đến với thân phận Tam công tử của Bình quốc công, bởi vì người cầm quà sau lưng hắn là quản gia của Tướng Quân Phủ chứ không phải quản gia của Bình Quốc Công Phủ. Tiểu Cao Tử không thể không hiểu được sự khác biệt trong này.
Cẩm bào màu lam sẫm, áo choàng bằng lông đỏ thẫm, có nhìn thế nào thì hắn cũng cảm thấy vị Bình Tam công tử này không giống như võ tướng, bảo hắn là một quý công tử anh tuấn có khi càng dễ làm người ta tin hơn.
Bình Duệ nhẹ nhàng đặt tách trà trên tay xuống, quản gia đứng sau lưng hắn lập tức đưa quà lên rồi nói: “Cao công công, đây là quà tướng quân của chúng ta mừng ngày vui vương gia nạp thiếp.”
Tiểu Cao Tử ra hiệu cho tiểu thái giám phía sau bước lên nhận lấy, còn mình thì chắp tay nói với Bình Duệ: “Bình tướng quân khách sáo rồi, chúng ta nhất định sẽ truyền đạt tâm ý của tướng quân cho vương gia.”
Bình Duệ ưu nhã đứng dậy, khẽ sửa sang lại nếp nhăn trên cổ tay áo, sau đó nhận lấy hộp gấm quản gia sau lưng đưa lên, rồi ôn hòa cất tiếng: “Đây là món quà Bình mỗ tình cờ có được, muốn tặng cho công chúa điện hạ, xin Cao công công chuyển giao cho công chúa, mong công chúa đừng chê.”
Tiểu Cao Tử ngẩn ra, nhưng lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh mà hắn nên có. Hắn hơi suy nghĩ một chút, sau đó mỉm cười bước lên tự mình nhận lấy chiếc hộp gấm: “Bình tướng quân thật có lòng, ta nhất định sẽ chuyển cho công chúa điện hạ.”
Bình Duệ cũng mỉm cười rồi gật đầu cảm ơn với Tiểu Cao Tử: “Làm phiền Cao công công rồi, Bình mỗ xin cáo từ.”
“Để ta tiễn Bình tướng quân, mời!”
Xe ngựa của Bình Duệ vẫn còn đang đợi trước cửa phủ, Tiểu Cao Tử dõi theo Bình Duệ bước lên xe ngựa rời đi, sau đó cúi đầu liếc nhìn chiếc hộp gấm trên tay, sắc mặt hắn bỗng hơi nghiêm lại, dặn dò người hầu một tiếng rồi quay lưng đi bẩm báo cho Nguyên Vô Ưu.
Mà trên xe ngựa, Bình Duệ khẽ khép hờ đôi mắt, hắn hờ hững nói: “Đến Vọng Giang Các.”
…
Thần Viện.
Tiểu Lý Tử có chút buồn rầu nhìn về phía vương gia đang ngồi thảnh thơi chơi cờ một mình trên giường. Hôm nay là ngày vui của vương gia, thế mà thái độ của vương gia lại như một chậu nước lạnh hất thẳng xuống đầu hắn.
“Vương gia?”
“Ừ.” Hoài vương không thèm ngẩng đầu mà chỉ ừ một tiếng.
Tiểu Lý Tử muốn nói là, vương gia à, tuy rằng bình thường nạp thiếp không phải chuyện vui gì lớn lao, nhưng đối với vương phủ và vương gia mà nói, cũng đủ để xưng là chuyện vui lớn rồi đúng không?
Nhưng Tiểu Lý Tử phát hiện khi đối diện với vương gia bình thản như vậy, thờ ơ như vậy, hắn quả thực không thể nói ra những lời này.
Tiểu Lý Tử bĩu môi, từ lúc vương gia đồng ý nạp thiếp, tính cả vị Hạng cô nương kia luôn, thì trong lòng hắn vẫn luôn cảm thấy bất ổn, cũng không biết rốt cuộc hắn nên vui mừng hay là nên đau buồn nữa. Sau này nghĩ lại, hắn cảm thấy nên vui mừng cho vương gia, nên cũng dứt bỏ những ý nghĩ khác, một lòng một dạ lo liệu chuyện mà chỉ mình hắn cho là chuyện vui cùng Tiểu Cao Tử.
Ôi, thực ra hắn nên sớm hiểu rõ, chỉ có mình hắn vui mừng mà thôi, chứ vương gia hoàn toàn không quan tâm, Vô Ưu công chúa cũng hoàn toàn không quan tâm.
“Vương gia, hôm nay là ngày người nạp thiếp phu nhân đấy.” Cuối cùng, Tiểu Lý Tử cũng đã bật ra được một câu.
Chờ hồi lâu nhưng vẫn chưa có lời đáp lại, nhưng Tiểu Lý Tử biết vương gia đã nghe thấy rồi.
Hoài vương đặt quân cờ giữa ngón tay xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiểu Lý Tử, ánh mắt hắn rất bình thản, nhưng lại khiến Tiểu Lý Tử run lên, sau lưng chảy xuống mồ hôi lạnh.
Tiểu Lý Tử lập tức cúi đầu xuống, ủ rủ nói: “Nô tài biết sai.”
Hoài vương nghe thế mới dời tầm mắt, lại tiếp tục cúi đầu nhìn chăm chú vào bàn cờ.
Nguyên Vô Ưu bước vào, trên tay Ngọc Châu phía sau nàng còn cầm theo một chiếc hộp gấm.
Tiểu Lý Tử nhìn thấy Nguyên Vô Ưu như nhìn thấy Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, ánh mắt sáng rực lên. Hắn vừa định lên tiếng nhưng sau khi thoáng thấy vẻ mặt của công chúa thì lập tức im bặt, nghiêm mặt lại, sau đó hành lễ vái chào, rồi dẫn người lui xuống hết.
Nguyên Vô Ưu ngồi xuống trước giường. Hoài vương ngước lên nhìn nàng: “Bình Duệ đến đây không có ý tốt?” Hắn và Bình Duệ vốn chẳng có thân quen gì, thế mà Bình Duệ lại là người đầu tiên đến tặng quà.
“Đúng vậy.” Nguyên Vô Ưu nhận lấy chiếc hộp trên tay Ngọc Châu. Ngọc Châu nhún gối hành lễ, rồi cũng lặng lẽ lui xuống.
Tầm mắt của Hoài vương dừng trên chiếc hộp trong tay Nguyên Vô Ưu, sau đó nhìn về phía nàng, tỏ ý hỏi bằng ánh mắt.
Khóe môi Nguyên Vô Ưu hơi cong lên, rồi từ tốn mở chiếc hộp ra. Hoài vương vừa nhìn, ánh mắt hắn chợt lóe lên, đôi con ngươi trong suốt trở nên lạnh buốt thấu xương ngay tức thì.
Trong hộp là một tấm thẻ bài bằng gỗ được khắc hoa văn đặc biệt, là thẻ bài của U Ảnh.
Nguyên Vô Ưu đóng hộp lại: “Đây là quà hắn tặng chúc mừng người nạp thiếp. Không chỉ như vậy, hắn còn tặng một phần quà cho con nữa.”
Hoài vương nhíu mày nhìn nàng: “Con thấy sao?”
Nguyên Vô Ưu thở dài một tiếng: “Có lẽ hắn đã nhận ra điều gì đó, nhưng không có chứng cứ, thế nên chỉ có thể đánh rắn động cỏ, dụ rắn ra khỏi hang như thế này, nếu không thì sẽ không đợi đến bây giờ mới đưa ra tấm lệnh bài này đâu. Con tin tưởng người mà Tiểu Đào Tử huấn luyện, cho dù thủ đoạn của Bình Duệ này rất cao.”
Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Nguyên Vô Ưu còn chưa kịp nói xong, Đào Dao đã quỳ dưới đất, sắc mặt ngưng trọng cùng nghiêm túc trước đây chưa từng có: “Thuộc hạ từng có một chuyện chưa bẩm báo rõ với vương gia, xin vương gia trách tội.”
Hoài vương khẽ chau mày.
Đào Dao nằm rạp xuống đất: “Năm xưa vương gia nản lòng thoái chí, thuộc hạ chỉ có thể tự mình điều động U Ảnh thu thập tình báo để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.”
Lưu Thị độc tài, nắm giữ quyền thế cao hơn cả vua, có thể nói là một tay che cả thiên hạ. Ông đã phái một U Ảnh lẻn vào Lưu Thị để thu thập hướng đi và chứng cứ phạm tội của gia tộc này. Chỉ là không đợi bọn họ gặt hái được gì, thì Lưu Thị đã bị nhổ cỏ tận gốc.
Mà từ khi Lưu Thị diệt tộc, tên U Ảnh mà ông phái đi cũng mất tích. Ông vốn tưởng rằng là trong lúc chém giết tàn dư của Lưu Thị, hoàng đế thà giết nhầm ngàn người còn hơn bỏ sót một người, nên tên U Ảnh kia không thể thoát thân.
Sau này, đợi đến khi thế cuộc hỗn loạn đẫm máu hơi lắng xuống, ông lại sai người điều tra chuyện này, nhưng không có bất cứ kết quả nào. Lúc đó, ông đã có dự cảm rằng có lẽ tấm lệnh bài này đã rơi vào tay của Bình quốc công.
Ông cho người giám sát toàn bộ Bình Quốc Công Phủ gần một năm cũng không phát hiện điểm khả nghi nào, nên chuyện này cứ thế mà bị bỏ quên.
“Bây giờ nghĩ lại, thuộc hạ mới biết được, hóa ra không phải rơi vào tay Bình quốc công, mà là rơi vào tay của Bình Duệ. Sau khi Lưu Thị... diệt tộc, Bình Tam công tử rời khỏi Kinh thành, chuyện đã qua bảy năm mới gặp lại Bình Tam công tử, hắn một bước trở thành thống lĩnh của cấm vệ quân, thuộc hạ mới cảm thấy không thích hợp, lại sai người đi điều tra chuyện của hắn một lần nữa, phát hiện năm năm đầu tiên hắn hầu như không có một chút tung tích, cho đến hai năm trước mới từng lộ mặt ở Ký Đông.”
Đôi mắt Nguyên Vô Ưu hiện lên tia sáng khác thường: “Nói như vậy... Lưu Thị diệt tộc năm ấy, là hắn giúp đỡ Bình quốc công hoàn thành mệnh lệnh của hoàng thượng?” Nếu không thì hắn cũng sẽ không được Nguyên Hạo Thiên nhìn trúng, trở thành thân tín đứng đầu được coi trọng nhất.
Sóng mắt của Hoài vương khẽ rung động, có chút lo lắng nhìn về phía nàng, thấy nàng cũng không quá mức đau thương nên mới yên lòng.
Đào Dao lấy ra một quyển sổ từ trong ngực: “Đây là một vài chuyện Bình Duệ đã tham dự ở Ký Đông trong hai năm nay.”
Hoài vương nhận lấy rồi giở xem thật kỹ lưỡng, sau khi xem xong, trong mắt hắn cũng hiện lên vẻ khác thường: “Vô Ưu nói đúng, người thao túng trợ giúp Nguyên Hạo Thiên diệt trừ Lưu Thị thực sự không phải là Bình quốc công Bình Hữu Trị, mà là con trai thứ ba của ông ta Bình Duệ. Bảy năm trước là năm Lưu Thị diệt tộc, mà Nguyên Hạo Thiên đã trù tính diệt trừ Lưu Thị gần mười năm. Nói cách khác, với tuổi tác của Bình Duệ, rất có khả năng hắn đã tham dự vào chuyện này, nếu không thì Nguyên Hạo Thiên cũng sẽ không giao chuyện này cho Bình quốc công toàn quyền xử lý.”
Nguyên Vô Ưu nhận lấy quyển sổ Hoài vương đưa cho nàng, không nhanh không chậm lật xem, cho đến khi xem xong, nàng đều không lên tiếng.
Hoài vương nhíu mày: “Nếu quả thật như thế, vậy thì Bình Duệ này... vô cùng thông minh, thủ đoạn càng phi phàm, cũng khó trách hắn là thân tín đứng đầu mà Nguyên Hạo Thiên coi trọng nhất.” Tuy Hoài vương chưa từng gặp Bình Duệ, nhưng từ tư liệu mà Tiểu Đào Tử dâng lên, người này, không dễ đối phó.