Phượng Kinh Thiên

Chương 37: Cùng một chí hướng (1)



“ Vậy... Cố Lăng quấy rầy rồi.”

***

Hậu uyển, hình bộ thượng thư Liêu phủ.

Bên cái hồ vô cùng rộng lớn, bạch mai thanh tùng đứng lặng im. Bên hồ có một dãy phòng ốc dài liên miên không dứt.

Đáng ra đây nên là một cảnh tượng đẹp đẽ tịch mịch nhưng lại vì tuyết đọng phủ kín mà dường như trời đất đều cùng một màu duy nhất.

Mặt hồ nổi một lớp băng tuyết dày khiến cho hồ nước vốn xanh biếc như gương nay lại bớt chút trong suốt, hình ảnh phản chiếu của phong cảnh xuống hồ cũng trở nên mơ hồ.

Dọc hành lang dài màu đỏ thắm ven hồ, Liêu đại nhân dẫn chủ tớ ba người Cố Lăng đi qua hành lang, rồi dừng lại trước một tòa nhà đứng độc lập.

Những cột băng trong suốt do tuyết đọng dày trên mái nhà rơi xuống treo trên mái hiên dài, dưới ánh nắng ban mai, chúng như những viên pha lê phản xạ ra ánh sáng.

“Tòa tiểu lâu này cách Tàng Thư Các của lão phu không xa, bất kể là tra cứu sách vở hay là tìm tư liệu lịch sử gì cũng đều vô cùng tiện lợi, hơn nữa từ viện này ra vào tiền đình hay hậu viện đều thuận tiện lại không bị làm phiền. Không biết Cố công tử có vừa ý hay không?”

Cố Lăng chắp tay: “Cố Lăng rất hài lòng. Vậy phải làm phiền ngài rồi.”

“Cố công tử khách khí rồi, là lão phu hổ thẹn mới đúng. Ba người lão phu hợp sức điều tra mấy ngày rồi nhưng không hề tra ra được bất kì chút manh mối nào. Hoàng thượng thất vọng vô cùng nên mới ra lệnh cho Cố công tử toàn quyền điều tra án này, lệnh cho ba người chúng ta hiệp lực điều tra. Không sợ công tử cười chê, công tử tiếp nhận vụ án, lão phu quả thật đã thở phào một hơi nhẹ nhõm.”

Cố Lăng mỉm cười: “Đại nhân đánh giá cao Cố Lăng rồi.”

“Cố công tử không cần phải khiêm tốn. Đúng rồi, Bán Pha Viên phía trước chính là nơi ở của tiểu nhi (*) nhà ta.” Liêu đại nhân chỉ một nơi cao trong vườn uyển phía trước nói.

(*) tiểu nhi: con trai

Cố Lăng ngước mắt nhìn qua, ý cười lan ra: “Bán Pha Viên, cái tên và cảnh rất hợp với viện này. Liêu công tử là một người tao nhã.”

“Ha ha ha, người tao nhã sao? Dùng từ này để hình dung về nó quả thực không phù hợp. Tuy nhiên...”

Sắc mặt Liêu đại nhân lại trở nên nghiêm túc. Ông mân mê chòm râu ngắn của mình nói: “Không phải lão phu khoe khoang, nói không chừng tiểu nhi có lẽ có thể giúp được công tử đấy.”

Chân mày Cố Lăng hơi rung động: “Ồ? Lệnh công tử...”

Khuôn mặt Liêu đại nhân có chút bất lực lại có như chút tự hào: “Nói ra thì đứa con này quả thật cũng khiến lão phu đau đầu. Không hứng thú với thi từ ca phú, chỉ có hứng thú duy nhất với việc nghiên cứu người chết. Nó có những kiến giải nhất định về các vụ án. Nếu không ngại thì Cố công tử thảo luận trao đổi với nó xem xem nên bắt tay làm từ đâu.”

“Tấm lòng của đại nhân, Cố Lăng cảm kích vạn phần.”

Hai người đi về phía Bán Pha Viên, cách một đoạn xa xa, Cố Thu và quản gia của Liêu phủ đi theo sau. Liêu đại nhân nhẹ nhàng than một tiếng, nhỏ giọng nói: “Người cũng không cần phải khách khí. Năm đó, lão hầu gia cũng đã từng có ơn với ta, ta vẫn mãi chưa thể báo đáp, ân tình này ta vẫn luôn nhớ mãi trong tim. Nay Cố công tử lên Kinh tiếp nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này, lão phu hi vọng Cố công tử có thể hoàn thành thánh mệnh một cách tốt đẹp, sớm ngày quay về nơi Viễn Tây mới gọi là an toàn được.”

Cố Lăng cụp mắt: “Cố Lăng cảm tạ đại nhân đã chỉ dạy, ta đương nhiên sẽ tận tâm tận lực hoàn thành hoàng mệnh.”

Rất nhanh đã đến Bán Pha viên, trong viện không hề có người canh gác, cửa lớn đang mở rộng. Liêu đại nhân nhìn thấy như vậy thì bất lực lắc đầu: “Cố công tử cười chê rồi. Mời!”

Liêu đại nhân bước lên bậc thềm, Cố Lăng cũng giẫm chân lên theo. Trong phòng khách không có điểm nào đặc biệt, cũng không có bóng người, hiện lên vẻ rộng rãi, thoáng đãng.

Liêu đại nhân cười áy náy: “Chắc nó đang bận rộn phía sau hậu đường rồi. Hay là trước tiên công tử cứ ở đại sảnh chờ nó làm việc xong đã? Tính cách đứa con này của lão phu có... có chút kì lạ. Nó không thích người khác quấy rầy lúc nó đang bận rộn, ngay cả ta là cha nó, làm phiền nhiễu cũng sẽ bị nó đuổi ra ngoài không khách khí chút nào.”

Cố Lăng thản nhiên hít hít mũi. Hắn cứ luôn cảm thấy có một mùi hương bay từ hậu đường truyền tới. Mùi hương này khiến hắn không hình dung ra nổi đây là mùi gì, không rõ ràng nhưng cũng khiến người khác không thể xem nhẹ được.

Nghe ẩn ý trong câu nói của Liêu đại nhân Cố Lăng mỉm cười nói: “Cố Lăng sẽ không cắt ngang huynh ấy. Nếu có thể, ta muốn đến hậu đường.”

Liêu đại nhân hơi chần chừ: “Cố công tử, người chắc chứ?”

Không đợi Cố Lăng lên tiếng, trong hậu đường đã vang lên một giọng nói không lên không xuống, quá mức khô khan nên đã vùi lấp mất sự êm tai nên có: “Cho hắn ta vào.”

Cố Lăng gật đầu với Liêu đại nhân biểu thị ý không có vấn đề gì. Khóe môi Liêu đại nhân khẽ mím lại. Mặc dù Cố Lăng này xem ra là một người ung dung, lãnh đạm, bình tĩnh, nhưng những việc phía sau hậu đường không phải cứ bình tĩnh thông thường là có thể chịu được. Hi vọng hắn ta không bị hoảng sợ.

“Vậy... Cố công tử, mời!”

Cố Lăng sải bước tiến vào. Càng đến gần hậu đường, dường như mùi hương kia càng rõ ràng hơn. Tiền sảnh và hậu đường chỉ cách nhau có một bức tường nhưng...

Nơi này được gọi là hậu đường nhưng lại to lớn và rộng rãi hơn cả tiền sảnh. Chỉ là nơi này không hề mang lại cảm giác vắng vẻ, trống trải cho người khác. Bốn phía đều bày biện rất nhiều những bộ hài cốt cũ kĩ không còn nguyên vẹn và nhiều loại án đài án trác (*) khác nhau.

(*) án đài, án trác: bàn đọc sách thời xưa.

Bên trong, trên một cái bàn dài có bày đầy các loại dụng cụ khác nhau, đều là những vật trước nay chưa từng thấy qua, nổi bật là các loại dao, ước tính có tới hơn mười mấy loại, cưa, xà beng, gậy sắt... rất nhiều thứ hắn không gọi tên được. Nổi bật hơn cả là một hàng những cây ngân châm mỏng, dài ngắn khác nhau được bọc trong vải khiến người ta nổi hết cả da gà da vịt.

Người quay lưng về phía bọn họ đang chuyên tâm phủ phục dưới đất.

Sắc mặt Liêu đại nhân đen đi, từ chối giúp đỡ: “Liêu Trung đâu?”

“Con giao việc khác cho hắn đi làm rồi, chắc cũng sắp về rồi đấy.”

Cố Lăng liếc mắt nhìn Cố Thu, Cố Thu liền vội vàng cười cười tiến lên phía trước: “Nô tài có thể giúp, không biết...”

“Được, giúp ta giữ nhẹ cái đầu của hắn ta, ta phải khâu đầu và cơ thể của hắn ta lại với nhau.”

Thật tình không cần hắn ta lên tiếng nói rõ ra, Cố Thu bước lên trước đã nhìn thấy rõ trên bàn là thứ gì, thì cũng đã biết bản thân phải giúp việc gì rồi. Khuôn mặt hắn lập tức trắng bệch, chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, tởm lợm buồn nôn.

Lúc này, Cố Lăng rốt cuộc cũng biết được cái mùi quái lạ cứ luôn chui vào trong mũi hắn này có nguồn gốc từ nơi nào rồi.

Đợi đến khi Liêu Thanh Vân xử lý ổn thỏa mọi chuyện trong tay, lúc này mọi người mới ngồi xuống sảnh trước, Liêu Thanh Vân quay về phòng thay quần áo rồi mới bước ra.

Tuổi hắn cũng ngang ngang với Cố Lăng, trường bào bằng gấm màu xanh đen, gương mặt và thân hình của hắn nhìn đều có vẻ thon gầy, ngũ quan nhã nhặn thanh tú, đặc biệt nhất chính là đôi mắt của hắn, ánh mắt lạnh lùng có thần, kết hợp với cả người hắn tạo nên một loại cảm giác không nói nên lời.

Cố Thu nhìn Liêu Thanh Vân, không tự chủ được mà rùng mình một cái. Hắn rất khó có thể tưởng tượng thiếu niên nhã nhặn thanh tú trước mặt lại chính là thiếu niên không sợ hãi khi nhìn thấy xác chết lúc nãy. Tốt xấu gì hắn cũng được coi là kẻ gặp nhiều biết nhiều, nhưng cảnh lúc nãy ở sảnh sau, quả thực vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Liêu đại nhân đứng dậy, giới thiệu cho hai người: “Cố công tử, đây là con trai ta - Liêu Thanh Vân, tuổi tác hai ngươi tương đồng, có lẽ cũng có thể trở thành bằng hữu của nhau được.”

“Thanh Vân, đây là Cố công tử Cố Lăng, chúng ta...”

“Con biết, vì vụ án cháy Nguyệt Thanh Cung mà đến. Chỉ là không phải cha không cho con nhúng tay vào vụ án này sao, sao lại dẫn Cố công tử đến đây?”

Nụ cười trên mặt Liêu đại nhân nhạt đi vài phần, nhẹ giọng than: “Hoàng thượng vốn giao vụ án này cho Triệu đại nhân điều tra chính, ta và Dư đại nhân chỉ là trợ giúp điều tra mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.