Phượng Kinh Thiên

Chương 371: Người đến là khách (2)



Thấy Nguyên Vô Ưu nở nụ cười mang ý vị sâu xa, ấn đường của Hoài vương hơi nhíu lại: “Con nghĩ rằng các nàng...”

Hoài vương còn chưa kịp nói xong thì giọng nói vui mừng của Tiểu Lý Tử đã truyền đến từ xa: “Khởi bẩm vương gia, hai vị thiếp phu nhân đã vào phủ, Cố Thị ở tại Thanh Tâm Tiểu Trúc, Hạng Thị ở tại1Tĩnh Tâm Tiểu Trúc.”

Hoài vương chau mày, còn Nguyên Vô Ưu lại khẽ cười: “Phụ vương đại nhân à, người quá ngây thơ trong phương diện thấu hiểu đàn bà rồi.”

Hoài vương nghe thế thì nghẹn lời, rồi khẽ thở dài một tiếng, mà thôi, cũng như lời của Vô Ưu đã từng nói, đường đi là do tự các nàng chọn, hắn không hề mắc nợ các nàng,8chẳng qua là nuôi thêm vài người nữa mà thôi.



Nửa khắc trước, trước cửa Hoài Vương Phủ.

Khi cỗ kiệu ngừng lại, hai tiểu thái giám lập tức bước đến vén rèm kiệu. Nương theo rèm kiệu được vén lên, dung nhan của hai vị nữ tử xinh đẹp đang ngồi ngay ngắn bên trong lộ ra, làn da trắng nõn nà tựa ánh trăng sáng tỏa ra hào quang2động lòng người, cả hai đều mặc áo cưới lộng lẫy giống nhau như đúc.

Áo cưới là do xưởng may của Hoài Vương Phủ gấp gáp tạo thành theo quy định nạp thiếp của hoàng tộc, cung trang rườm rà theo quy củ. Tuy màu sắc không phải màu đỏ tươi thường mặc trong ngày vui, mà nhạt hơn màu đỏ rất nhiều, nhưng sự lộng lẫy, tinh xảo,4cao quý của nó lại không phải thứ mà áo cưới của nữ tử dân gian có thể so sánh được.

Bởi vì các nàng chỉ là thiếp nên không cần che khăn voan. Khi nhìn thấy cánh cửa đóng chặt của Hoài Vương Phủ, cùng với tiểu thái giám cầm một chiếc đèn lồng đứng nghênh đón họ trên bậc thềm, thì bất luận là Cố Y Y hay là Hạng Thanh Trần, ánh mắt vốn chất chứa mong chờ và e lệ của hai người đều trở nên phức tạp.

Thái giám chủ quản dường như cho các nàng thời gian suy nghĩ, không hề vội vã xướng lễ để các nàng xuống kiệu.

Cố Y Y rủ mi để che giấu vẻ buồn bã trong mắt mình. Thực ra nàng không hề bất ngờ trước cảnh tượng như vậy, nhưng trước khi chưa thực sự nhìn thấy, thì trong lòng nàng vẫn không kiềm được mà ảo tưởng, mà chờ mong.

Sắc mặt của bốn thị nữ được gả theo Cố Y Y sau lưng nàng sớm đã trắng bệch như sương, nước mắt lưng tròng, nhưng bọn họ cũng biết tiểu thư nhà mình sẽ không biết khó mà lui.

Mà Hạng Thanh Trần bên cạnh lại chỉ dẫn theo một nha hoàn, người đó còn là Nguyên Lạc đóng giả. Lúc đã bình tĩnh trở lại sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Hạng Thanh Trần bỗng chậm rãi mỉm cười, đây mới là Hoài vương mà nàng nhìn trúng.

Nguyên Lạc thầm thở dài một tiếng, tuy hợp lẽ phải, nhưng lại ngoài dự đoán. Mặc kệ thế nào, chung quy đây cũng là con đường mà Thanh Trần muốn đi, nếu không để nàng đi một chuyến, thì cả đời này nàng cũng sẽ không buông được.

Vừa nghĩ như vậy, Nguyên Lạc lại yên lòng. Thanh Trần không phải tiểu thư khuê các bị vây hãm bởi thế tục, nếu có một ngày nàng không còn cam tâm tình nguyện nữa, nàng muốn rời đi thì không ai có thể ngăn được.

Thấy hai vị thiếp phu nhân không hề có ý định biết khó mà lui, hai thái giám chủ quản đưa mắt nhìn nhau, xem ra mong muốn của vương gia thất bại rồi, vậy bọn họ chỉ có thể gật đầu xướng lễ: “Thiếp phu nhân Cố Thị vào phủ.”

“Thiếp phu nhân Hạng Thị vào phủ.”

Cố Y Y bước ra khỏi kiệu dưới sự dìu đỡ của thị nữ Tri Thư và Tri Lễ, ánh mắt tự nhiên mà dừng trên Hạng Thanh Trần chỉ có một thị nữ đỡ xuống.

Tầm mắt của Hạng Thanh Trần cũng đúng lúc thản nhiên lướt qua nàng.

Hai người vốn không thân quen, nhưng dường như vận mệnh lại trêu đùa với họ, bởi vì Hoài vương mà có qua lại, đã cùng tranh đoạt một người đàn ông thì khó tránh khỏi sẽ có đấu tranh. Ngay từ ban đầu, các nàng đã định sẵn không thể trở thành bạn bè, sau này cũng sẽ không!

Cố Y Y khẽ gật đầu với Hạng Thanh Trần xem như là chào hỏi. Hạng Thanh Trần híp mắt, cũng nhẹ nhàng gật lại, sau đó ánh mắt của hai người không hẹn mà cùng nhìn về hai cánh cửa nhỏ bên hông cửa lớn đang đóng chặt.

Các nàng đều xuất thân từ thị tộc danh giá, thế nên tất nhiên biết rằng, cho dù là cùng lúc làm thiếp, thì vẫn sẽ phân ra nặng nhẹ như thường, mà sự phân biệt này sẽ bắt đầu từ lúc các nàng bước vào hai cánh cửa bên hông.

Ai cũng biết, trái là nặng, phải là nhẹ.

Nếu dựa theo vị trí các nàng xuống kiệu bây giờ và vị trí đứng lúc này, thì Cố Y Y sẽ vào bên trái, còn Hạng Thanh Trần là bên phải.

Nguyên Lạc thầm nhéo cánh tay của Hạng Thanh Trần một cái thật mạnh, chỉ cảm thấy lồng ngực mình bức bối khó chịu, nàng không phản đối Thanh Trần tự ý làm bậy, nhưng không thể cứ trơ mắt nhìn nàng chịu nhục mà không lên tiếng.

Hạng Thanh Trần thầm hít một hơi, ánh mắt như dao bắn về phía Nguyên Lạc đang sa sầm mặt mày, nhưng chỉ đổi lấy vẻ bực tức càng nghiêm trọng hơn của Nguyên Lạc.

“Mời hai vị thiếp phu nhân bước qua cửa.”

Tiểu Cao Tử và Tiểu Hoa Tử kính cẩn lui sang một bên để chỉ đường.

Bậc cửa ấy chỉ ngay dưới mí mắt, chỉ cần bước qua nơi này, không, đối với các nàng mà nói, bậc cửa này cũng giống như điểm mấu chốt, chỉ cần bước qua nó, thì mặc kệ tương lai ra sao, cuối cùng cũng sẽ để lại dấu vết khó phai trong sinh mệnh.

Trong lòng hai người đều nảy sinh một chút phức tạp, nhưng không phải chần chừ cũng chẳng phải do dự, thế nên đôi chân của hai người cũng đã nhanh hơn mà mang theo tâm trạng ấy bước vào một cuộc đời khác.

Lúc này đây, các nàng không biết rằng, dấu vết mà ngưỡng cửa này để lại trong sinh mệnh của các nàng còn sâu sắc hơn những gì các nàng đã đoán trước. Vào hôm nay của nhiều năm sau, khi các nàng lại quay về nơi đây, ngắm nhìn ngưỡng cửa này, nỗi đau đớn mơ hồ như tơ vò khắc trong tim lại như bóng với hình.



Tĩnh Tâm Tiểu Trúc.

Sau khi Hạng Thanh Trần rửa mặt chải đầu xong, lại truyền người đem bữa tối lên, thì sắc trời cũng đã trở nên u ám.

Đợi đến lúc nàng cho thái giám tỳ nữ do vương phủ sắp xếp hầu hạ lui xuống, trong căn phòng rộng lớn lập tức yên lặng đến trống trải. Nguyên Lạc nhíu chặt mày, tầm mắt lướt nhìn bốn phía, rồi lại quay sang nhìn người đang cởi áo, khóe môi nàng không nhịn được mà co rút.

“Ngươi muốn đi ngủ à?”

Hạng Thanh Trần ngồi xuống giường, đá rơi giày thêu tinh xảo trên chân xuống, rồi kéo chăn lên, sau khi nằm ổn định trên gường mới nhìn về người đang khoanh tay dõi theo nàng bằng ánh mắt nguy hiểm, nàng cười khẽ: “Không ngủ thì làm gì, lẽ nào ngươi nghĩ rằng Hoài vương sẽ đến đây?”

Nguyên Lạc nhắm mắt lại, cắn răng cố gắng nhẫn nhịn: “Có đi thì cũng sẽ đi chỗ Cố Thị, bởi Cố gia là họ hàng bên mẹ của hắn.”

Hạng Thanh Trần cười lạnh: “Nếu hắn đến chỗ Cố Thị, thì sáng sớm mai, ta sẽ đốt cả vương phủ này, sau đó ngao du đất trời.”

“Ngươi... Bỏ đi, những việc này vốn chẳng cần ta bận lòng, ngươi đi ngủ đi, ta đi dò xét Hoài Vương Phủ.”

“Ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng đi, trở về phòng ngủ một giấc yên ổn đi.”

Nguyên Lạc xoay người lại nhìn nàng: “Cho dù không dò la được kết quả gì, ta cũng phải đi xem thử, được không?”

“Được thôi, ngươi cứ đi để thỏa mãn lòng tò mò của mình đi, ta tính ngủ một giấc no say, mấy ngày nay ta không ngủ được gì cả.”

Ngụ ý là, tốt nhất ngươi cứ làm theo khả năng của mình, đừng gây họa gì rồi bắt ta phải thu dọn, quấy rối ta say giấc.

Nguyên Lạc biết Hạng Thanh Trần đang nhắc nhở nàng phải cẩn thận, nhưng vẫn lý sự: “Thôi ngươi đi ngủ đi.”

Sau khi Hạng Thanh Trần nhắc nhở xong, liền an tâm nhắm mắt lại.

Còn Nguyên Lạc thì xoay người, ánh mắt sa sầm xuống, nàng ngược lại muốn thử xem rốt cuộc Hoài Vương Phủ phòng thủ kiên cố như thế nào.

Một lát sau.

Trừ Thần Viện, toàn bộ Hoài Vương Phủ đều suôn sẻ như chốn không người đối với Nguyên Lạc. Đây chính là cảm giác trong lòng nàng sau khi dạo một vòng quanh Hoài Vương Phủ, nhưng nàng không thể nào nhẹ nhõm được, càng không dám lơ là.

Suôn sẻ không bị ngăn trở, lại không có nghĩa rằng không ai phát hiện nàng, nhưng nàng lại không phát hiện bất cứ hơi thở nào, điều này mới là lý do khiến nàng thận trọng và kiêng dè.

Nguyên Lạc vừa định đi đến Thần Viện thì thân hình nàng chợt có phản ứng, rồi nhanh chóng nấp vào một bên trong đêm tối. Chỉ một lúc sau, trong không khí bỗng có một luồng gió mạnh ập đến, xuất hiện hai bóng đen đang hối hả hướng về phía Thần Viện nơi Hoài vương ở.

Còn có người dò xét Hoài vương phủ trong đêm giống nàng?

Nhưng không biết người đến hôm nay là ai, là người của hoàng đế hay là... không đúng, không thể nào là người của hoàng đế, vậy... trong đầu nàng hiện lên một bóng người.

Thân hình của Nguyên Lạc phóng lên cao, nhanh chóng đuổi theo sau hai người kia, trong lòng thì âm thầm mắng chửi, tốt nhất đừng là bọn họ.

Đúng như Nguyên Lạc dự đoán, người đến không phải ai khác, mà chính là chủ tớ Nguyên Mộ.

Nguyên Mộ đến đây không phải để ám sát Hoài vương, hắn chỉ muốn xem xem rốt cuộc là một người đàn ông như thế nào lại khiến Thanh Trần buông bỏ kiêu ngạo mà cam nguyện chịu nhục.

Hôm Nguyên Lạc vào Kinh, bởi vì nản lòng thoái chí mà hắn uống rượu li bì, nên mới bị Nguyên Lạc tính kế, sau đó bất tỉnh nhân sự bị A Phủ đưa ra khỏi Kinh thành. Đợi đến khi hắn tỉnh lại, dù gấp rút chạy về Kinh thì cũng trễ một bước rồi, Thanh Trần đã vào Hoài Vương Phủ.

Tất nhiên, hắn cũng đã nghe nói về những tủi nhục và khinh thị mà Thanh Trần phải chịu trong hôm nay, chuyện này đã ồn ào huyên náo khắp cả phố, ai ai đều lấy làm kỳ lạ.

Nguyên Mộ không dám tin tưởng đây là Thanh Trần mà mình biết, thế nên mới có chuyện hắn dò xét Hoài Vương Phủ vào lúc này.

Chỉ là hắn chưa kịp đến gần Thần Viện nơi Hoài vương ở thì đã bị một thân ảnh ngăn lại giữa đường.

Nguyên Lạc nghiến răng nghiến lợi: “A Phủ, chẳng phải ta bảo ngươi đưa công tử trở về sao?”

Bóng lưng gù của A Phủ cúi thấp xuống: “Lạc chủ, thiếu chủ ngài ấy... cố chấp muốn quay lại, thuộc hạ không thể ngăn cản.”

“A Lạc, tránh ra.” Nguyên Mộ thấp giọng lạnh lùng nói.

“Muội mà tránh ra mới lạ đó, đại ca à, chúng ta rời khỏi đây rồi hẵng nói chuyện.” Nguyên Lạc cũng gầm nhẹ.

“Tránh ra.” Nguyên Mộ vừa nghĩ đến những gì hắn nghe thấy liền không đợi nổi đến trời sáng, hắn nhất định phải gặp Hoài vương ngay lập tức.

“Nếu phụ vương biết được huynh làm vậy, nhất định sẽ trách móc huynh đấy.”

“Tránh ra.” Cánh tay của Nguyên Mộ chợt nhúc nhích, phóng ra nhuyễn kiếm như rắn độc phun lưỡi khiến người ta sởn cả gai ốc.

Nguyên Lạc tức giận đến mức trên trán nổi cả gân xanh. Nguyên Mộ mất lý trí nhưng nàng thì không. Nàng tỉnh táo biết rằng nơi đây là Hoài Vương Phủ, là Kinh thành, là nơi Nguyên Hạo Thiên nắm giữ trong lòng bàn tay.

“Tuy không được mời, nhưng dù sao người đến cũng là khách, thế nên vương gia cho mời các vị.”

Một giọng nói trầm thấp có chút chói tai truyền đến từ nơi xa khiến Nguyên Lạc khẽ giật mình, bởi vì nàng không hề phát hiện sự tồn tại của người này.

Còn Nguyên Mộ đã sớm bất chấp tất cả mà phóng người đi mất, tất nhiên A Phủ cũng theo sát phía sau.

Nguyên Lạc thầm mắng một tiếng, rồi cũng đuổi theo.

Ở cửa lớn của Thần Viện, Đào Dao mặc áo đen khiến người ta không nhìn ra tuổi tác cụ thể đang đứng cầm đèn lồng, dõi theo những vị khách không mời mà đến. Ánh mắt của ông bình tĩnh như họ thực sự là khách đã hẹn trước, chứ không phải những người tự ý xông vào vương phủ.

“Mời.”

Trải qua hành lang gấp khúc thật dài, hết rẽ trái rồi đến rẽ phải, cuối cùng mới đến được lầu các. Gần như trong nháy mắt, gió mạnh rít gào bỗng đến từ bốn phương tám hướng, không khí rét lạnh nương theo sát khí tỏa ra mà cơ hồ đông lại thành băng.

Không chỉ trong lòng Nguyên Lạc khiếp sợ, mà đến cả Nguyên Mộ cũng thoáng chốc bình tĩnh trở lại. A Phủ càng trở nên đề phòng hơn, hắn thấp giọng nói: “Thiếu chủ, Lạc chủ, cẩn thận.”

Ở nơi này có ít nhất không dưới hai mươi hộ vệ là cao thủ đứng đầu. Nếu không phải bọn họ cố ý thả ra khí thế để hù dọa ba người, mà ra sức ẩn núp hơi thở, thì e rằng ba người cũng không tài nào phát hiện được sự tồn tại của họ.

Đào Dao làm như không thấy sự đề phòng của ba người, bước chân lặng lẽ di chuyển về phía trước.

Tầm mắt của Nguyên Lạc không ngừng dò xét nơi cao thủ ẩn nấp, nhưng nàng chỉ tra được chỗ của bốn năm người, hoàn toàn không thể phát hiện được những người còn lại đang ở đâu. Thảo nào Thanh Trần bảo nàng cẩn thận, nhất định Thanh Trần cũng đã từng âm thầm tra xét Hoài Vương Phủ.

Nhưng Thanh Trần cũng có nói, Hoài Vương Phủ đã bị Nguyên Vô Ưu nắm giữ rồi?

“Xin mời hai vị!” Đào Dao lạnh nhạt lên tiếng.

A Phủ có chút lo lắng: “Thiếu chủ.”

Nguyên Mộ lạnh lùng đáp: “Ngươi ở lại bên ngoài đi.”

Dù A Phủ có lo lắng thế nào, cũng biết rằng bản thân không thể ngăn cản quyết tâm đi vào của thiếu chủ, hắn đành phải cung kính chấp hành mệnh lệnh: “Vâng.”

Nguyên Lạc trái lại bỗng khôi phục bình tĩnh, nàng khép hờ đôi mắt, càng lúc càng tò mò về vị tiểu thúc phụ Hoài vương này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.