Phượng Kinh Thiên

Chương 376: Linh chi quận chúa (2)



Lúc này, trên lầu hai lại vang lên âm thanh khẽ cất cao giọng, không giống như giọng nói trong trẻo lại mang theo chút kiêu ngạo như vừa nãy, trong sự êm tai còn lộ ra dịu dàng: “Bản công chúa vốn muốn cùng các vị ở đây thử tài, thưởng thức tài hoa, nhưng Linh Chi quận chúa cùng đến đây ngắm cảnh với bản công chúa có chút tán thưởng với chủ1nhân của Vọng Giang Các. Vừa nãy bản công chúa hỏi qua Linh Chi quận chúa, nàng rất vui vẻ tham gia với mọi người, trong cuộc thi tài tiếp theo đây... sẽ tranh tài cùng các tiểu thư và công tử.”

Lúc này, mọi người đã nhận ra được phương hướng, tiếng nói vang lên từ nhã phòng thứ hai phía đông, hơn nữa điều khiến mọi người khẽ bất ngờ là người lên tiếng8thế mà lại là Tam công chúa và... Linh Chi quận chúa?

“Là Tam công chúa.” Cố An An thấp giọng, nhưng khoảnh khắc tiếp theo lại có chút nghi ngờ hỏi: “Linh Chi quận chúa? Ca, Linh Chi quận chúa này là ai?”

Cố Lăng lắc đầu, nhìn về phía Liêu Thanh Vân: “Ta chưa từng nghe qua tên của Linh Chi quận chúa.”

Liêu Thanh Vân suy nghĩ một chút, mới nhớ ra vị Linh Chi2quận chúa này là ai.

Hắn nhìn về phía Nguyên Vô Ưu trả lời: “Linh Chi quận chúa là thứ nữ của Cẩm vương gia, Cẩm lão vương gia và Tiên Đế là huynh đệ cùng cha khác mẹ.”

Nguyên Vô Ưu khe khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu, Cố Lăng cũng hiểu mà gật nhẹ đầu.

Cố An An liền như bừng tỉnh ra: “Hóa ra là như vậy. Chỉ là, Cẩm vương gia là phái4Nhàn Tông đi?”

“Lúc Cẩm lão vương gia còn sống, Cẩm Vương Phủ chính là phái Nhàn Tông, có điều...” Ánh mắt Liêu Thanh Vân có chút xúc động nhìn về phía Nguyên Vô Ưu: “Cái tên Linh Chi quận chúa là do hoàng hậu ban cho.”

Nguyên Vô Ưu thờ ơ nhướng mày: “Vậy sao?”

Liêu Thanh Vân gật đầu: “Nghe nói vào ngày Linh Chi quận chúa ra đời, chính là ngày hoàng hậu được thái y chẩn đoán ra hỷ mạch, chính là lúc mang thai công chúa, sau này hoàng hậu biết được chuyện này, cảm thấy rất trùng hợp, liền ban cho cái tên này. Bởi vì được hoàng hậu yêu thương, Nguyên Linh Chi được hoàng thượng sắc phong làm quận chúa.”

Sắc mặt Cố An An lạnh nhạt đi, quận chúa của Nhàn Tông Vương Phủ, vậy mà lại dám to gan cuồng vọng như thế, bất kể là có tài hay không có tài, nàng ta cũng không phải là người thông minh thật sự.

Người thông minh thật sự, nên giống như người trước mặt này, lúc tra hỏi tranh giành quyền thế, đều thong thả ngồi ở phía sau tấm màn, bàn tay nhỏ thay đổi càn khôn, trong nụ cười nhàn nhạt vô hình lại có thể giết người.

“Linh Chi quận chúa này là người nào?”

“Cái này ngươi cũng không biết sao? Là vị ở Cẩm Vương Phủ đó!”

“Cẩm Vương Phủ? Ngươi nói là Linh Chi quận chúa của Cẩm Vương Phủ?”

“Đúng vậy.”

“Ta nghe nói, cái tên Linh Chi này, là...”

“Xuỵt, đừng nhắc đến.”

“Cũng đúng, cũng đúng.”

Dưới lầu mọi người bàn tán nhộn nhịp, hứng thú với Linh Chi quận chúa này còn hơn là Tam công chúa.

Dù sao thì Tam công chúa tuy là hành sự an phận, nhưng cũng không phải là chưa từng đi lại trong Kinh thành, người ngồi ở dưới không ít người cũng thường được nhìn thấy dung nhan của Tam công chúa, không còn mới lạ gì nữa.

Ngược lại đối với một câu nói làm người khác kinh ngạc của Linh Chi quận chúa, tất cả đều vô cùng hứng thú, xôn xao không ngừng.

Mà trong nhã gian mà Tam công chúa đang ngồi ở tầng hai, tất cả mọi người đều là sắc mặt bất ngờ nhìn thiếu nữ mặc một bộ y phục hoa lệ dịu dàng uyển chuyển lay động lòng người đang ngồi ở phía tay trái của Nguyên Tích Trân.

Nguyên Tích Trân nhìn về phía thiếu nữ hoa lệ bên cạnh nàng, ý tứ sâu xa nói: “Linh Chi thật khí phách, lại dám nói ra lời kinh động mọi người đến vậy, khi xưa là bản công chúa đã xem thường ngươi.”

Câu nói cuối cùng, Nguyên Tích Trân nói dường như có chút sâu xa khó hiểu.

Thiếu nữ trên người mặc một bộ y phục đỏ thẫm thêu hoa không có phát giác gì trong lời nói ý tứ sâu xa của Nguyên Tích Trân, khóe miệng nhếch lên cười nói: “Có lẽ Tam công chúa hành sự an phận, nhưng theo như Linh Chi thấy, Tam công chúa rõ ràng là tài hoa hơn người, không thua kém ai, sao lại phải như thế...”

Nàng khẽ cúi người dựa gần vào bên tai Nguyên Tích Trân thấp giọng nói: “Giấu tài sao?”

Nguyên Tích Trân mạnh mẽ nhìn về phía nàng ta, lại nhận được ánh mắt không chút tránh né của Nguyên Linh Chi.

Các thiếu nữ đang ngồi ở vị trí thứ bốn năm, cỡ mười sáu mười bảy tuổi đang cúi thấp đầu. Bọn họ cũng xuất thân từ Nguyên Thị, là quý nữ, nhưng nếu như thật sự suy xét lại, huynh trưởng của bọn họ tám chín phần đều là những quý tộc nhàn tản ngồi không nhận bổng lộc mà không có thực quyền. Cho dù bọn họ là con dòng chính, mà Nguyên Tích Trân là con dòng thứ, nhưng bất kể là suy xét từ phương diện nào, đều không thể so sánh với Nguyên Tích Trân, càng không thể hơn được Nguyên Tích Trân.

Mà lúc đầu năm trong vườn hoa của nhà mình, Linh Chi đã không cẩn thận bị ngã đập đầu xuống đất hôn mê hai ba ngày sau mới tỉnh lại. Nàng từ một người đoan trang sống ẩn dật trước đây lại âm thầm biến thành vô cùng kiêu ngạo. Hôm nay, lại dám xuất dầu lộ diện như thế, còn đè Tam công chúa xuống, tuy rằng việc này không phải là nàng ta cố tình làm như vậy, nhưng Tam công chúa dường như không cho là như vậy.

Cùng lúc đó, Lâm Doanh Doanh ở trong một sương phòng khác cũng âm thầm nắm chặt tay lại, dùng ánh mắt liếc nhìn tỳ nữ ở phía sau lưng một cái, tỳ nữ khẽ gật đầu, lui xuống đi nghe ngóng người vừa lên tiếng là ai.

“Tiểu Thất, muội không cảm thấy rất thú vị sao?” Hóa ra, quý nữ trong Kinh thành cũng có người có cùng chí hướng với nàng. Chẳng qua, chỉ dựa vào việc giành được khí thế cũng chỉ là nhất thời, rạng danh thật sự thì phải dựa vào bản lĩnh, không biết vị quý nữ muốn giành khí thế này là loại người nào nhỉ?

Son phấn trên mặt Đào Phi Vũ hơi đậm, nhưng vẫn khó che giấu được sự tiều tụy ốm yếu. Đối với lời nói của Lâm Doanh Doanh, nàng lãnh đạm liếc nhìn về phía đại sảnh một cái: “Vậy sao? Có lẽ vậy.”

“Muội... Tiểu Thất, tỷ biết muội vẫn không thể dứt được Tương Tương, nhưng mà chuyện bây giờ đều đã trôi qua lâu như vậy, cho dù muội không vì mình, thì muội cũng phải từ bỏ vì Đào phu nhân luôn lo lắng cho muội chứ. Muội như vậy, mọi người cũng đều khó chịu.” Nếu không có Đào Phi Vũ, với thân phận của nàng, nàng chỉ có thể ngồi ở đại sảnh, làm sao lại có thể có được nhã gian ở lầu hai chứ?

“Buông bỏ?” Ánh mắt Đào Phi Vũ trở nên thê lương, chua xót nói: “Doanh tỷ tỷ, muội cũng muốn buông bỏ, cũng muốn quên, nhưng muội không có cách nào buông bỏ được, càng không có cách nào quên được.” Tương Tương là do nàng hại chết, nếu như không phải nàng quá tự tin, quá tự phụ, làm sao có thể hại Tương Tương bị liên lụy theo chứ?

Ánh mắt Lâm Doanh Doanh khẽ lướt qua một tia không kiên nhẫn khiến người khác khó nắm bắt được. Nếu như không phải muốn mượn thân phận của Đào Phi Vũ, nàng sẽ không phải lần nào cũng nghe tâm tình ngàn lần như một của nàng ta, còn phải cố gắng giải tỏa tâm trạng giúp nàng ta.

Nếu như không phải số nàng ta tốt, có Đào gia làm hậu thuẫn, có phụ thân, có huynh trưởng làm chỗ dựa, nàng ta sớm đã nhận ra được hiện thực rồi, lại làm sao có thể ngây thơ ngu ngốc đến vậy?

Sử Ngưng Tương rất hiểu nàng, cho nên nàng ta mới ỷ vào sự bảo vệ của Đào Phi Vũ mà muốn đứng vững ở Kinh thành một lần nữa, chỉ là, vận may của nàng ta không tốt, sớm không chọn, muộn cũng không chọn, lại chọn đúng ngày Nguyên Vô Ưu có mặt.

Cũng khó trách Tương Tương lại không bỏ được một cơ hội tốt được trời ban cho như thế. Nếu như ngày hôm đó, Nguyên Vô Ưu tha cho nàng ta một cơ hội sống, cũng đồng nghĩa với việc, thừa nhận sự trở về của nàng ta, vậy thì, trong Kinh thành này, không ai dám gây chuyện với nàng ta nữa rồi.

Nhưng mà, Nguyên Vô Ưu lại là một người... thủ đoạn ngoan độc!

Lâm Doanh Doanh khẽ híp mắt, nàng cuối cùng cũng có chút hiểu được, vì sao huynh trưởng kì lạ khó hiểu, siêu phàm thoát tục của nàng lại rung động trước nàng ấy, không chỉ vì nhan sắc của nàng ấy, mà có lẽ là vì tài năng của nàng ấy nhiều hơn.

“Doanh tỷ tỷ, có phải muội rất ngốc không?”

Lâm Doanh Doanh sắc mặt thản nhiên mỉm cười: “Vì sao Tiểu Thất lại nói như vậy?”

Đào Phi Vũ rũ mắt xuống, vô ý thức vuốt vuốt chơi đùa chén trà trong tay, khẽ lẩm bẩm nói: “Hai ngày trước cô cô gọi muội vào cung, người nói muội rất ngốc, cho nên mới bị người khác nắm trong lòng bàn tay mà đùa giỡn.”

Đôi mắt Lâm Doanh Doanh khẽ híp lại: “Mai phi nương nương?”

“Ừ.” Đào Phi Vũ ngẩng đầu lên, có chút kích động nắm chặt tay của Lâm Doanh Doanh, đau khổ nói: “Người không hiểu, không hiểu tình nghĩa giữa muội và Tương Tương. Phải, muội biết, Tương Tương là có ý muốn muội bảo vệ nàng ấy, như vậy thì những người dùng mắt chó để xem thường người khác kia mới không xem thường, ức hiếp muội ấy. Nhưng Tương Tương cuối cùng muội ấy... cuối cùng lại nói xin lỗi với muội, nhưng mà muội lại không có cơ hội nói với Tương Tương, muội không cho rằng như vậy là muội ấy đang lợi dụng muội, bởi vì đây vốn dĩ là chuyện mà muội nên làm.”

Sắc mặt Lâm Doanh Doanh có chút không tự nhiên, nhưng đó chỉ là thoáng qua, Đào Phi Vũ đang kích động nên vốn không phát hiện ra điều gì.

“Tiểu Thất, Tương Tương dưới suối vàng biết được, nàng ấy sẽ hiểu cho tấm lòng của muội. Giữa muội và Tương Tương có tình nghĩa, người bên cạnh không hiểu nên mới dễ gây ra hiểu lầm.”

“Thật sao?” Lời khẳng định của Lâm Doanh Doanh đối với Đào Phi Vũ mà nói, giống như là tâm tình của người đang trôi nổi trên mặt nước ôm được vào một khúc gỗ vậy, rất quan trọng. Lâm Doanh Doanh trịnh trọng gật đầu: “Đương nhiên, tỷ vẫn luôn ngưỡng mộ Tương Tương, nàng ấy có thể có một bằng hữu như muội vậy.”

Câu nói này, Lâm Doanh Doanh nói có bảy phần thật lòng.

Sắc mặt của Đào Phi Vũ lúc này mới dần dần dịu xuống, buông bàn tay đang nắm chặt tay của Lâm Doanh Doanh ra, bất ngờ phát hiện sức lực của bản thân quá mạnh, nắm chặt đến mức để lại một dấu đỏ hồng.

“Doanh tỷ tỷ, xin lỗi, muội...”

“Tiểu Thất ngốc, nói xin lỗi với ta gì chứ? Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa.”

Đào Phi Vũ gật gật đầu.

Lâm Doanh Doanh nghiêng tai nghe động tĩnh phía dưới lầu, khẽ mỉm cười, giọng nói rất tùy ý: “Như vậy đi, nếu như chủ nhân của Vọng Giang Các này đã hào phóng như vậy, ta liền thử xem, xem xem có thể thắng được xe hoa không. Sau đó cho xe hoa kia kéo Tiểu Thất muội muội đi dạo chơi, như vậy cũng có thể khiến cho Tiểu Thất muội muội tạm thời quên đi những chuyện không vui này rồi.”

Đào Phi Vũ cảm động không biết nói gì hơn: “Doanh tỷ tỷ...”

Lâm Doanh Doanh hơi giận: “Không được nói những lời khách sáo nữa, nếu không tỷ cũng sẽ không vui đó.”

Đào Phi Vũ bật khóc mà cười, vội vàng nâng chén trà trong tay lên nói: “Vậy Tiểu Thất lấy trà thay rượu, mong Doanh tỷ tỷ có thể thể hiện tài năng vượt trội hơn mọi người ở đây.”

Lâm Doanh Doanh mím môi khẽ cười, nửa thật nửa đùa liếc nàng ta một cái: “Muội lại chọc ta rồi, tham dự ở nơi này, những người ngồi ở đây đều có thân phận, có năng lực hơn ta nhiều, lý nào lại đến lượt ta, vừa nãy ta chỉ là đùa muội cho muội vui thôi.”

Nếu như là trước đây, Đào Phi Vũ nhất định sẽ nói: trong lòng muội không ai có thể sánh được với Doanh tỷ tỷ, nhưng trải qua chuyện của Tương Tương, nàng cũng biết là trên thế giới này có rất nhiều chuyện đều sẽ có những bất ngờ không thể lường trước được.

Vậy nên lời nói tiếp theo của nàng ta không phải không lưu lại chút đường lui: “Trong lòng muội, Doanh tỷ tỷ là người xuất sắc nhất.”

Trong lòng Lâm Doanh Doanh có chút bất ngờ, chẳng qua, nàng cũng không quan tâm, chỉ cười nói: “Vậy chúng ta đợi lát nữa xem xem họ ra đề thi gì.”

Mà lúc này, tỳ nữ lúc nãy đi nghe ngóng xem người nói ra lời nói kinh động người khác như vậy là ai vừa quay trở về, thấp giọng bẩm báo sau lưng Lâm Doanh Doanh.

“Linh Chi quận chúa?”

Lâm Doanh Doanh có chút bất ngờ nhìn về phía Đào Phi Vũ: “Tiểu Thất, nàng ấy là ai?”

Đào Phi Vũ suy nghĩ một lát, mới nghĩ đến Linh Chi quận chúa này.

Bên một hướng khác, trong sương phòng duy nhất đóng chặt cửa và cửa sổ lại, hai vị thiếu niên dáng vẻ tuấn tú mặc quần áo hoa mỹ cung kính bẩm báo lại những động tĩnh vừa rồi với bóng lưng đang quay lưng lại với họ mà ngắm cảnh đêm trên sông.

Dáng người người đàn ông cao ốm, mũ quan được thắt cao cao, mái tóc dài như nước chảy suôn theo tấm lưng dài tuyệt đẹp. Gió đêm trên sông khẽ lướt đến, thổi vào mái tóc đen nhánh như ngọc của hắn và bộ quần áo gấm vóc hoa lệ cùng ống tay áo rộng bay bay, dưới ánh đèn và ánh trăng, thể hiện ra một sự chói lóa nhàn nhạt, bay bổng phi phàm, cũng nhàn tản như tiên nhân vậy.

Tuy nhìn không rõ gương mặt hắn, nhưng lại cảm nhận được sự trầm tĩnh của hắn. Sự trầm tĩnh này dường như hòa tan vào trong không khí, xâm nhập vào bóng đêm, có một sức hút nói không nên lời.

Người đàn ông tuy quay lưng lại nhưng vẫn không ngẩng đầu lên, cũng không lên tiếng, chỉ thấy bàn tay hoàn mĩ của hắn khẽ giương ra độ cong xinh đẹp.

“Vâng, công tử.” Hai thiếu niên trẻ tuổi cung kính lui ra ngoài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.