Phượng Kinh Thiên

Chương 377: Thi thố kì nghệ (1)



Tiền chưởng quỹ nhận được sự nhiệt liệt hoan nghênh khi quay lại trung tâm đại sảnh lần nữa. Sau khi ông công bố phương thức thi đấu, tất cả mọi người đều xoa xoa tay nóng lòng muốn thử.

Cuộc thi bao gồm ba vòng, chủ đề thi đấu hai vòng sau không được công bố, chỉ có đề bài vòng thứ nhất được đưa ra.

Cũng tức là, những người vượt qua được vòng thứ nhất mới đủ tư cách bước vào hai vòng thi1tiếp theo.

Người xem không còn thắc mắc gì nữa, Tiền chưởng quỹ vỗ tay, ba cậu thanh niên ăn mặc sang trọng liền xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Sau khi cung kính hành lễ, bọn họ ngồi xuống trước ba bàn cờ đặt giữa đại sảnh theo số thứ tự, trên bàn cờ đều có đặt thế cờ của mỗi người.

Tiền chưởng quỹ cũng lệnh cho hạ nhân đưa hình vẽ các thế cờ lên các nhã gian trên lầu hai trước,8rồi mới phân phát cho mọi người ở lầu một.

Đến khi tất cả mọi người đều đã cầm trong tay bức vẽ thế cờ rồi, Tiền chưởng quỹ mới lên tiếng: “Chư vị đều đã trông thấy các thế cờ trước mặt ba vị kỳ thủ này rồi. Kỳ thủ áo xanh lam chủ trì thế cờ thứ nhất, kỳ thủ áo tím chủ trì thế cờ thứ hai, kỳ thủ áo đen chủ trì thế cờ thứ ba. Mặc dù ba thế cờ này2khác nhau nhưng độ khó lại như nhau, thời gian quy định là một nén hương. Trong vòng một nén hương, chỉ cần các quý khách ở đây giải được bất kì thế cờ nào cũng có thể vào vòng thi thứ hai. Bây giờ bắt đầu, đốt hương.”

Sau khi nghe vậy, mọi người đồng loạt nhíu mày. Lúc này, không ai còn quan tâm đến những chuyện khác nữa, tất cả đều tập trung tinh thần nghiên cứu hình vẽ thế cờ trong tay4mình, vắt óc suy nghĩ phương pháp giải thế cờ.

Vọng Giang Các lúc này hoàn toàn yên tĩnh.

Giải nhất giá trị liên thành như thế, đương nhiên không thể đưa ra câu đố đơn giản được rồi, vì vậy, đứng trước ba thế cờ nan giải trong tay, sắc mặt của mọi người đều trở nên u ám.

Các sương phòng trên lầu hai cũng yên tĩnh như dưới đại sảnh. Cho dù là người muốn tham gia thi đấu hay không đều cảm thấy hứng thú với đề thi của Vọng Giang Các.

Khi nhận được bức vẽ thế cờ, Nguyên Vô Ưu nghiêm túc nhìn một lát, khóe môi khẽ cong lên rồi chẳng quan tâm đến nó nữa mà thoải mái gác tay lên bàn, ngón tay dài xinh đẹp gõ nhẹ lên trang giấy, khóe môi cong cong nửa cười nửa không, trong đôi mắt ánh lên sự thích thú.

Liêu Thanh Vân ngạc nhiên nhìn tờ giấy trong tay, không nhịn được đưa mắt nhìn Cố Lăng.

Cố Lăng cũng đang ngẩng đầu nhìn hắn. Hai người đều vô cùng bất ngờ, không nhịn được mà bật cười.

“Thật là trùng hợp.” Cố Lăng nói.

Một trong ba thế cờ trùng hợp giống với thế cờ chết mà bọn họ từng ngẫu nhiên đọc được.

Cố Lăng nhìn người vẫn còn đang vắt óc suy nghĩ là Cố An An, dịu dàng hỏi: “An An có cách giải thế cờ này rồi sao?”

“Ca, huynh đừng làm phiền muội, muội sắp nghĩ ra rồi.” Cố An An mất kiên nhẫn phất tay.

Cố Lăng nhún vai, nhấc tách trà bên tay lên, nhàn nhã thưởng thức.

Ở một gian phòng khác.

Đào Phi Vũ nhìn kĩ bức hình trong tay. Nàng là người biết mình biết ta, thế cờ khó thế này, nàng không thể giải ra nổi.

Nàng nhìn Lâm Doanh Doanh đang nghiêm mặt suy nghĩ, mấp máy môi định nói gì đó, nhưng nghĩ lại thì bây giờ không được quấy nhiễu Doanh tỷ tỷ suy nghĩ cách giải thế cờ, nàng đành im lặng ngồi quan sát bốn phía xung quanh.

Đột nhiên, ánh mắt Đào Phi Vũ dừng lại ở một chỗ, sự thù hận dâng trào trong đôi mắt. Nơi đó chính là sương phòng Nguyên Vô Ưu đang ngồi. Mặc dù chỗ đó cách khá xa, mặc dù Nguyên Vô Ưu không muốn người khác nhận ra nàng dẫn đến cảnh hỗn loạn, vì vậy nàng ngồi quay lưng ra phía ngoài.

Đào Phi Vũ buông mắt. Nếu là trước đây, nàng cũng sẽ không dám chắc chắn như vậy, nhưng bây giờ, Nguyên Vô Ưu là sự vướng mắc lớn nhất, sâu nhất trong tim nàng, nàng có thể nhận nhầm người khác nhưng tuyệt đối không thể nhận nhầm Nguyên Vô Ưu. Đó chính là Nguyên Vô Ưu.

Lúc này, Lâm Doanh Doanh đang tập trung suy nghĩ cách giải thế cờ nên không có tâm tình nào mà để ý đến Đào Phi Vũ.

Trong một gian sương phòng khác kế bên Nguyên Vô Ưu.

Nguyên Tích Trân nhìn chằm chằm vào thế cờ trong tay nhưng ánh mắt lại lặng lẽ liếc sang Nguyên Linh Chi đang ngồi kế bên, thấy nàng ta cũng đang vắt óc suy nghĩ như những người khác thì nàng mới cảm thấy yên tâm, lại tập trung vào nghĩ cách giải thế cờ.

Nguyên Linh Chi vô thức nhấc tách trà bên tay lên nhấp một ngụm, mặc dù sắc mặt không có gì khác thường nhưng trong lòng lại có chút đắc ý. Mặc dù đề mục này rất khó nhưng đối với nàng mà nói thì nó cũng không phải là không thể giải được.

Tuy nhiên, nàng muốn vang danh Kinh thành cơ mà, nàng còn chần chờ gì nữa. Buông chén trà trong tay xuống, khi nàng chuẩn bị lên tiếng thì lại bị giọng nói trong trẻo ôn hòa giành trước một bước.

“Rõ ràng biết trong núi có cọp mà vẫn đi vào núi. Thế cờ thứ ba, ngang bảy dọc chín. Bình mỗ lấy nhỏ ăn lớn, lấy đen ăn trắng.”

Sau khi trầm tư suy nghĩ, tất cả mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ.

Thiếu niên áo đen di chuyển quân cờ rồi gật đầu với Tiền chưởng quỹ. Tiền chưởng quỹ cất giọng nói lớn: “Bình Duệ tướng quân đạt.”

Thấy danh tiếng nổi trội nhất đã bị người ta cướp mất rồi, Nguyên Linh Chi không dám đợi thêm nữa, lập tức cất giọng theo: “Thế cờ thứ ba, dọc bảy ngang sáu, bản quận chúa vây vào chỗ chết để sống, lấy lớn ép nhỏ, lấy trắng ép đen.”

Ánh mắt thiếu niên áo đen hơi thay đổi nhưng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường. Hắn giơ tay di chuyển con cờ rồi gật đầu với Tiền chưởng quỹ.

Tiền chưởng quỹ cung kính cúi người cất giọng tuyên bố: “Nguyên Linh Chi quận chúa đạt.”

Ồ! Bầu không khí yên tĩnh đã bị phá vỡ, mà lúc này mới hết có phân nửa thời gian.

Nguyên Tích Trân híp mắt nhìn Nguyên Linh Chi, đáy mắt thoáng qua ánh sáng lạnh lẽo rồi biến mất, nhanh đến mức khiến người ta tưởng mình bị hoa mắt. Ngay sau đó, nàng hơi nhếch môi nói: “Thế cờ thứ nhất, ngang năm dọc bốn, bản công chúa lấy đen đánh trắng, bảo vệ tướng đi quân chốt, ngọc nát đá tan.”

Mọi người hơi nhíu mày rồi mới chợt hiểu ra. Dùng cách ngọc nát đá tan này không khỏi có hơi hướng đầu cơ trục lợi, tuy nhiên đây không phải là cách hai bên đang đánh cờ mà chỉ là phương pháp đột phá mà thôi. Mặc dù có chút bẩn thỉu nhưng cũng không phải là không có được lợi lộc gì.

Đáng tiếc cách này đã bị Tam công chúa dùng trước mất rồi, người khác không thể dùng được nữa.

Người thiếu niên áo lam thản nhiên di chuyển con cờ rồi gật đầu ra hiệu với Tiền chưởng quỹ.

Tiền chưởng quỹ tuyên bố: “Tam công chúa đạt.”

Như thể nói chậm chút là sẽ bị thua mất, lời Tiền chưởng quỹ vừa dứt, trên lầu lại vang lên giọng nói mềm mại của một cô gái: “Thế cờ thứ hai, ngang ba dọc bốn, Lâm Thị A Doanh lấy đen đón trắng, lấy mạnh phòng yếu, cưỡng chế cướp lấy.”

Thiếu niên áo tím di chuyển con cờ, gật nhẹ đầu.

Tiền chưởng quỹ tuyên bố: “Lâm Doanh Doanh, Lâm cô nương đạt.”

Cố Lăng liếc mắt nhìn Cố An An, mỉm cười: “Sao rồi?”

Cố An An cười lạnh một tiếng. Ngoại trừ người thứ nhất và thứ hai đưa ra nước cờ có thể có cơ hội thắng ra thì hai người còn lại, mặc dù phá được thế cờ chết nhưng cũng chỉ đi thêm được một bước là hết đường, chẳng có gì đáng để tán thưởng cả.

“Thế cờ thứ nhất, ngang bốn dọc bốn, Cố Thị An An lấy trắng đánh đen, một phân thành hai, xưng bá nửa giang sơn.”

Sau khi im lặng một khoảng ngắn, dưới lầu vang lên từng đợt reo hò, cũng vì chiêu thức đánh bất ngờ này của Cố An An. Mặc dù chỉ xưng bá nửa thiên hạ nhưng ít nhất cũng mạnh hơn “ngọc nát đá tan” và “cưỡng chế cướp lấy” trước đó rất nhiều. Hai người kia chỉ có thể đi được thêm một bước là cụt đường rồi, vẫn bị vây khốn trong thế cờ chết như cũ, nhưng Cố tiểu thư lại dùng một bước mà chiếm được cả nửa giang sơn, quả thật không thể nói là không cao minh được!

“Cố An An, Cố tiểu thư đạt.” Giọng nói của Tiền chưởng quỹ vang lên.

Cố Lăng mỉm cười, khuôn mặt mang niềm kiêu hãnh, không nhịn được giơ tay xoa đầu Cố An An khen ngợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.