Phượng Kinh Thiên

Chương 381: Khúc bách linh lung (1)



Tính ra thì không cần nói cũng biết tâm thuật rất khó đối với nữ giới, vì vậy sau khi Cố An An và Lâm Doanh Doanh bị rớt đài, người1duy nhất thông qua vòng thứ hai là Nguyên Linh Chi nhận được sự quan tâm đặc biệt.

Sau khi Cổ An An thua cuộc, tiếp sau đó, Cố Lăng cũng bị8đánh rớt. Hẳn không may mắn lắm, câu hỏi hẳn rút ra được là sở trường của Thanh Vân, vì vậy hắn không giải ra được đáp án trong khoảng thời2gian quy định. Cố An An chẳng hề bất ngờ khi mình bị thất bại, bởi câu hỏi đó quả thực đã vượt qua mức độ nàng có thể giải được.4Thế nhưng, khi huynh trưởng cũng bị rớt đài trở về, hai hàng lông mày nàng nhíu chặt, ánh mắt nhìn Cố Lăng rất áy náy. Nếu không phải nàng ép huynh trưởng phải tham gia thì cũng sẽ không hại huynh ấy mất mặt giữa công chúng như thế. Thấy nàng nhăn mặt, Cố Lăng liền biết ngay nàng đang nghĩ điều gì. Hắn mỉm cười, cố ý hỏi: “Chẳng lẽ trong lòng tiểu muội, huynh trưởng là người không thể chịu đựng nổi chút thất bại này hay sao?”

“Đương nhiên không phải rồi. Trong lòng muội, ca ca là người thông minh nhất, khiến muội kính phục nhất. Muội thề đấy.” Sợ hắn không tin, Cố An An liền giơ ngón tay thề thốt. Cố Lăng phì cười, dáng vẻ bất lực với nàng nhưng đáy mắt lại có sự cưng chiều dịu dàng.

Lúc này, dưới lầu lại vang lên tiếng nói: “Bình tướng quân đạt.” Cố An An mím môi, khóe mắt liếc qua nhìn Liệu Thanh Vân vẫn đang im lặng, ánh mắt nàng lóe sáng, nịnh nọt chạy lại rót trà cho hắn, chỉ thiếu điều đấm vai bóp chân cho hắn nữa thôi. “Liêu đại ca, đừng căng thẳng, có thua cũng không mất mặt đâu, huynh muội cũng bị loại rồi kìa?”

Cổ Lũng nhướng mày nhìn muội muội vừa mới áy náy đã lôi mình ra để đùa giỡn an ủi Liệu Thanh Vân, tuy nhiên, hắn không hề lo lắng về Thanh Vân chút nào. Trong lòng Thanh Vân, hai chữ “căng thẳng” hẳn là không hề tồn tại, người thậm chí còn không hề biến sắc khi giải phẫu thi thể mà căng thẳng sao? Nói ra cũng chẳng ai tin nổi, ít nhất là hắn không tin.

Nguyên Vô Ưu không hề phát biểu ý kiến gì, ánh mắt nàng thản nhiên liếc nhìn mấy câu hỏi mà mọi người rút ra được của vòng thi thứ hai. Dựa vào nơi rút được những câu hỏi này, nàng đoán có ít nhất ba mươi phần trăm các câu hỏi loại thứ ba là sở trường của Liệu Thanh Vân, thế là nàng thản nhiên nói: “Thanh Vân, rút câu hỏi ở loại thứ ba.”

Cố An An ngạc nhiên nhìn Nguyên Vô Ưu, Cố Lăng lại chẳng hề bất ngờ. Nếu nàng đã giúp Liêu Thanh Vân, khả năng Thanh Vân có thể thông qua sẽ tăng lên ít nhất là bảy phần. Sắc mặt Liệu Thanh Vân bình tĩnh. Hắn nhẹ gật đầu với nàng rồi mới đi ra.

“Công chúa? Vì... vì sao người lại muốn Liêu đại ca chọn loại thứ ba?” Cố An An không nhịn được tò mò hỏi.

Nguyên Vô Ưu hờ hững nhìn nàng, đôi mắt đen sâu không thấy đáy. Tim Cổ An An thắt lại, nàng có cảm giác đang bị hụt chân rơi xuống miệng giếng, đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo và sợ hãi theo bản năng. Liêu Thanh Vân đi xuống thì vừa đúng lúc Bình Duệ đi lên. Hai người đứng trên bậc thang bằng gỗ chào hỏi nhau, giọng điệu cũng không quá xa lạ.

“Thanh Vân, đã lâu không gặp.”

“Ừ, đúng là đã lâu không gặp.”

Rõ ràng giọng điệu rất thân thuộc với nhau nhưng lại mang một loại cảm giác tương phản vô hình.

Cố Lặng hơi ngạc nhiên. Thanh Vân rất thân quen với Bình Duệ sao? Sao không nghe Thanh Vân nói đến chuyện này nhỉ? Hai người lướt qua nhau. Bình Duệ đi lên lầu hai, ánh mắt hắn bắt gặp ánh mắt của Cố Lăng. Hắn gật nhẹ đầu với Cố Lăng, sau đó ánh mắt như vô tình lướt qua nhìn Nguyên Vô Ưu đang ngồi quay lưng ra bên ngoài.

Bình Duệ quay về sương phòng của mình, trong sương phòng chỉ có một tên tùy tùng đứng đợi trong đó nên rất yên tĩnh.

“Cố Lăng có suy nghĩ như thế nào về người này?”

Ngữ khí hờ hững của Nguyên Vô Ưu khiến Cố Lăng không thể đoán ra được ý của nàng khi đưa ra câu hỏi. Mặc dù không biết nàng nghĩ gì, nhưng hắn biết, lúc đối mặt với nàng, tốt nhất là nói lời thành thật, vì vậy hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng, từ tốn nói: “Tài khí tung hoành.“.

Ánh mắt Cố An An liếc về phía Bình Duệ vừa mới rời đi, trong lòng thầm kinh ngạc. Đây là lần thứ hai nàng nghe thấy ca ca nói bốn chữ này. Cách đây không lâu, nàng quấn lấy ca ca hỏi huynh ấy có suy nghĩ như thế nào về Vô Ưu công chúa, huynh ấy cũng trả lời giống như vậy.

Nguyên Vô Ưu đùa giỡn chén trà trong tay, miệng hơi mỉm cười nhưng không tiếp tục nói chủ đề này nữa.

Cố Lặng nghĩ ngợi một lát. Hắn cũng muốn hỏi thêm những khóe mắt liếc nhìn bốn phía xung quanh rồi cũng chỉ mỉm cười, nhưng trong lòng lại không giữ nổi bình tĩnh. Với sự hiểu biết của hắn về nàng, nàng nhắc đến Bình Duệ, nhất định phải có ý nghĩ sâu xa nào đó.

“Ca, huynh nói xem Liêu đại ca có thông qua được không?” Cố An An nhỏ giọng nói. Cố Lăng thản nhiên bình tĩnh, rất thoải mái nói: “Tin Liêu đại ca của muội đi, huynh ấy nhất định sẽ thông qua.”

Trong căn sương phòng mà Nguyên Tích Trân ngồi, bầu không khí có chút dị thường nhưng Nguyên Linh Chi lại không hề quan tâm. Sau hai vòng thi, nàng phát hiện ra trí tuệ của người xưa quả thật rất xuất sắc. Nàng đang nghĩ ở vòng thi thứ ba, Đông Thiếu của Vọng Giang Các này sẽ đưa ra câu hỏi như thế nào?

Trong sương phòng phía đối diện, Đào Phi Vũ đang an ủi Lâm Doanh Doanh bị thua cuộc trở về. “Doanh tỷ tỷ, tỷ xem, Cố An An và Cố Lăng đại nhân cũng không vào được vòng trong mà, tỷ cũng đừng để ý quá.” Lâm Doanh Doanh ngẩng đầu cười nói: “Tiểu Thất ngốc, tỷ không bận tâm, tỷ đang nghĩ làm sao để giải những câu đố này đây?”

Nghe thấy nàng nói như vậy, lại thấy vẻ mặt nàng quả thật không có gì khác thường, Đào Phi Vũ mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Lúc này, Doanh tỷ tỷ vẫn luôn cúi đầu, nàng còn tưởng tỷ ấy đang đau lòng cơ đấy.

“Những câu hỏi này quá xảo quyệt đánh đố người khác rồi, mà đây mới là vòng thứ hai thôi, không biết vòng thứ ba sẽ đưa ra câu hỏi như thế nào nữa.”

Trong đại sảnh lầu một, Liệu Thanh Vân viết đáp án đưa cho thiếu niên áo đen.

Thiếu niên áo đen liếc mắt nhìn một lượt rồi cung kính tuyên bố: “Liệu công tử đạt.”

Sau khi vòng hai khép lại, những người có thể lọt vào vòng ba chỉ có bốn người: Vũ Văn Tranh, Nguyên Linh Chi, Bình Duệ, Liêu Thanh Vân.

Kết quả như thế này có thể nói là vừa nằm trong dự đoán, lại vừa nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Khi Tiền chưởng quỹ tuyên bố vòng hai kết thúc, vòng ba lập tức bắt đầu, bầu không khí cũng trở nên căng thẳng dồn nén trở lại. Triệu thiếu gia mở sòng đặt cược làm nóng bầu không khí, thu hút sự chú ý của mọi người. Sau khi chiến thắng trở về, Liêu Thanh Vân nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của Cố An An. “Liêu đại ca, khi huynh thắng được giải Nhất, có thể chia có muội chút đỉnh được không? Muội tuyệt đối không đòi nhiều đầu, chỉ chút chút thôi.”

Cố Lăng khẽ mím môi, có chút bất lực nhìn Cố An An. Mãi đến hôm nay, hắn mới phát hiện muội muội mình là một tên hám tiền.

Đứng trước sự kì vọng của Cố An An, khuôn mặt vô cảm của Liêu Thanh Vân cũng bất giác lộ ra ý cười. Tuy nhiên, bây giờ vội nói đến giải Nhất có phải là có chút kì quặc không? Bọn họ còn chưa biết hắn có vượt qua được ải thứ ba hay không mà.

“Bát muội, bây giờ còn chưa qua vòng thứ ba nữa, còn một vòng nữa cơ mà?”

“Nhưng muội tin Liêu ca ca nhất định có thể thành công.” Cố An An nói.

“An An.” Khuôn mặt Cố Lăng nghiêm nghị.

Cố An An buông cánh tay đang kéo ống áo Liêu Thanh Vân ra. Nàng nháy mắt với Liêu Thanh Vân, khuôn mặt nghiêm túc nói: “Liêu đại ca, lát nữa nói tiếp nhé.”

Liêu Thanh Vân đến gần Nguyên Vô Ưu – người đang ngồi giữa phòng ngắm trăng treo trên bầu trời. Nhìn khuôn mặt nghiêng của nàng, đáy mắt hắn dâng trào sự dịu dàng yêu thương nhưng lập tức thu hết lại ngay khi nàng quay đầu qua, hắn chắp tay nói với nàng: “Nếu không nhờ công chúa nhắc nhở, có lẽ Thanh Vân sẽ không qua được ải này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.