Phượng Kinh Thiên

Chương 382: Khúc bách linh lung (2)



Nguyên Vô Ưu mỉm cười: “Thanh Vân không cần khiêm tốn, ta vốn chưa làm gì cả.” Thanh Vân rũ mắt, không phản bác lại câu nào, không, nàng đã làm rồi đấy.

Lúc này, trăng đã treo trên đỉnh đầu, tỏa ra ánh sáng bàng bạc, ấy thế mà trên đường lớn du khách tấp nập vui chơi thâu đêm. Hôm nay ở Kinh thành là một ngày không ngủ, nào là cảnh phố phường, nào là hoa đăng, dân chúng, cảnh sông nước, đến cả khung cảnh ánh trăng...1nhiều không đếm xuể.

Liệu Thanh Vân lặng lẽ đứng sau lưng nàng. Nàng ngắm cảnh vật xung quanh, nhưng nàng nào có hay, vì khung cảnh này có nàng mới khiến hắn bịn rịn, lưu luyến không thôi.

“Liêu đại ca, hồi thứ ba bắt đầu rồi kìa.” Giọng nói đầy kích động của Cố An An truyền đến. Nguyên Vô Ưu khẽ cười: “Đi, chúng ta tới đó đi.”

Liệu Thanh khẽ cúi đầu: “Rõ.”

Đương lúc nghe rõ lượt thi đấu thứ ba là gì, thì toàn bộ Vọng Giang Các8bỗng nhốn nháo cả lên, một số người cầm lòng không đặng bèn bắt đầu hò hét.

“Phá giải khác Linh Lung Bách?”

“Hai trăm năm trở lại đây, khúc nhạc này chưa từng có ai giải được. Nếu đã so tài bằng cách phá giải khúc nhạc này thì thiếu chủ của Vọng Giang Các rốt cuộc có chủ ý gì đây?” “Đây không phải muốn gây khó dễ à?”

“Làm khó người ta cũng đành thôi, nhưng đây chẳng phải đùa giỡn với mọi người hay sao?” “Làm gì có cái2đạo lí này.” “Chư vị, chư vị...” Tiền chưởng quỹ cất cao giọng lên thêm mấy phần, ấy thế mà không thể trấn áp nổi tình cảnh nhốn nháo ở đây.

Thậm chí có không ít người uất giận vỗ tay đôm đốp rồi đứng dậy chỉ thẳng vào Tiền chưởng quỹ. Tiền chưởng quỹ toát hết mồ hôi hột, nhưng ánh mắt vẫn liếc nhìn hướng trên lầu, vẫn còn may là những vị khách quý khác trên lầu hai không có bất kì động tĩnh gì. “Thưa chư vị,4chư vị, xin hãy nghe lời của kẻ hèn này...” Những lời giải thích vẫn chưa được Tiền chưởng quỹ thốt ra, thì người ngồi ở vị trí hướng đông, cũng chính là tiểu công tử tính khí vô cùng nóng nảy, khiến người ta đau đầu của phủ Trịnh Quốc Công đã mất hết kiên nhẫn mà cầm lấy chung trà trên bàn hùng hăng ném vào người Tiền chưởng quỹ. Tiền chưởng quỹ sững sờ, nhưng ông lại không dám né tránh. Tiền chưởng quỹ lặng người đứng nhìn trân trân vào chung trà đang phi thẳng đến trước trán mình. Ngay lúc chén trà chỉ còn cách đầu của Tiền chưởng quỹ một tấc, thì bỗng chốc một lực đạo không rõ xuất phát từ đầu ập đến, đánh bay chung trà.

Một tiếng “choáng” vang lên, chén trà chạm ngọc đóa hoa sen xa xỉ rơi vỡ tan tành dưới sàn. Khắp Vọng Giang Các im phăng phắc như tờ.

Một vài vị khách ngồi cùng bàn với Trịnh công tử lập tức bật dậy, sắc mặt nghiêm trọng vừa mang chút kiêng dè ngước mắt nhìn lên lầu hai.

Mặc dù lực đạo ấy nhanh đến mức khó có thể phát hiện nhưng cũng chẳng phải không ai phát giác ra được, vừa nãy lực đạo kia xuất phát từ phía trên lầu hai.

“Vị tiểu công tử này hà cớ gấp gáp như vậy? Chư vị tại sao cũng nóng vội thế?” Một giọng nam trầm thấp vang lên, giọng nói ấy giống như vọng lại từ nơi xa xôi, lại vừa giống như quẩn quanh ngay vành tai, xa xăm tựa mây trời, kì ảo tựa cơn gió, phiêu diêu tựa như sương mù. Rõ ràng là ngân nga ngay bên tai, ấy thế mà giống như truyền đến từ nơi không tên nào đó, khiến ai ai cũng đều cầm lòng không đặng, ý nghĩ muốn đắm chìm trong giọng nói ấy.

Đại sảnh vắng lặng không tiếng động, không ai nói câu nào, nhưng cũng không ít người cảm thấy có chút xấu hổ, quả thật họ đã giận quá mất khôn rồi. Tiền chưởng quỹ cùng ba vị thiếu niên và đám người làm đều đồng loạt cúi thấp đầu. Thái độ của bọn họ khiến mọi người hiểu ra, người vừa lên tiếng là chủ nhân của Vọng Giang Các.

Trịnh công tử - người ném chung trà đang mang gương mặt giận dữ, đương lúc hắn muốn hắng giọng phát tiết thì liền bị người đàn ông bên cạnh cũng chính là huynh trưởng hắn lên tiếng ngăn cản: “A Hỉ, không được tùy tiện.” Trịnh Hỉ tiểu công tử khá kiêng nể vị huynh trưởng này nên hắn liền hừ lạnh một cái, sau đó ngồi phịch xuống ghế.

Trịnh công tử chắp tay cáo lỗi với mọi người: “Tiểu đệ không phải, đã quấy rầy đến nhã hứng của các vị rồi, mong các vị hãy lượng thứ.” Sau khi mọi người yên lặng thì dần dần có người lên tiếng bày tỏ những câu như không tính toán chuyện này, Trịnh công tử không cần khách khí làm gì. Trịnh công tử lại chắp tay với Tiền chưởng quỹ: “Tiểu đệ không phải, khiến Tiền chưởng quỹ hoảng hốt, Trịnh mỗ thay mặt nó xin lỗi ông.” Tiền chưởng quỹ liên tục nói không dám. m thanh xa xăm kì ảo lại tiếp tục truyền tới: “Tiền chưởng quỹ sẽ giải thích rõ ràng cho chư vị.”

“Dạ, công tử.” Tiền chưởng quỹ cung kính đáp. Đợi đến khi Tiền chưởng quỹ giải quyết mọi chuyện đầu ra đấy xong, đám đông hiểu ra đồng thời cũng chấn kinh.

Thiếu chủ của Vọng Giang Các không phải muốn mọi người phá giải khác Linh Lung Bách, mà là hồi thứ ba sẽ là do thiếu chủ của Vọng Giang Các đàn khác Linh Lung Bách, sau đó ai có thể giải được những ý cảnh trong khúc đàn của hắn thì người đó sẽ chiến thắng.

Nói thì rất dễ nhưng lại không hề đơn giản như thế, bởi vì khúc đàn của ông chủ Vọng Giang Các chính là khúc Linh Lung Bách hai trăm năm qua chưa có ai hóa giải được, mà những người tại đây không ai có thể hiểu tường tận. “Là khúc Linh Lung Bách sao? Nếu nói như vậy thì thiếu chủ của Vọng Giang Các đã phá giải được khúc nhạc này rồi ư?” Cố An An rất đỗi kinh ngạc nói.

Cố Lăng khẽ nhíu mày, khẽ trao đổi ánh mắt với Liêu Thanh Vân một cái.

Nguyên Vô Ưu khẽ nheo mắt, khúc Linh Lung Bách, vậy mà lại là Linh Lung Bách Tâm Khúc sao? Những người tại sương phòng lầu hai tuy rằng không huyên náo giống như đại sảnh lầu một khi nãy, nhưng dường như họ cũng vô cùng kinh ngạc trước cái tình cái lí trong phương thức thi tài của người ra đề.

Duy chỉ có một người vẫn an tĩnh ngồi thưởng thức trà - Bình Duệ, đáy mắt hắn xẹt qua một nét khác thường, là Linh Lung Bách Tâm Khúc? Có lẽ nào thật sự có người phá giải được khúc nhạc này?

“Công tử, thuộc hạ sẽ đi điều tra rõ ràng?” A Tinh đứng sau lưng Bình Duệ thấp giọng hỏi.

Bình Duệ khoát tay: “Không cần thiết.” Vị công tử thần bí kia nếu đã dám nói ra những lời ấy thì ắt có thể tin tưởng. Vừa nãy khi công tử thần bí kia đánh rơi chén trà, chính là cách bày tỏ thái độ của hắn rồi, trò chơi này e rằng bắt buộc phải tiếp tục chơi theo quy tắc thôi. “Lặng lẽ quan sát những thay đổi.” Hắn thực là tò mò, một lát nữa sẽ nghe thấy Bách Tâm Khúc như thế nào. “Rõ.” A Tinh trầm mặc lùi về hai bước.

Lâm Doanh Doanh thầm ngẫm nghĩ, vị thiếu chủ của Vọng Giang Các rốt cuộc có lại lịch ra sao? Lẽ nào hắn thực sự đã phá giải Bách Tâm Khúc rồi? Đào Phi Vũ ngược lại không hề tỏ ra ngạc nhiên, theo nàng thấy thì, ngẩng cao đầu như thế này, ắt không thể xem thường được.

Trong sương phòng Nguyên Tích Trân, nàng gạt đi tầng mây mù bao phủ lấy thâm tâm nàng, cười rạng rỡ với Nguyên Linh Chi: “Bản công chúa rửa mắt đợi Linh Chi phá giải Linh Lung Bách Tâm Khúc. Dựa vào tài hoa của Linh Chi, muốn phá giải Bách Tâm Khúc của thiếu công tử Vọng Giang Các vốn chẳng phải chuyện khó!”

“Ta...” Nguyên Linh Chi nghẹn họng. Nàng nghĩ cửa ải thứ ba này không dễ dàng gì bước qua được, dẫu sao trị giá cũng cao ngất ngưởng thế kia mà. Vừa nãy, nàng đã vắt óc suy nghĩ vô số thứ, nhưng dù có nằm mơ cũng không ngờ rằng sẽ thi thố khúc Linh Lung Bách Tâm này?

Nguyên Linh Chi vốn không thành thạo kĩ thuật cổ cầm, kiếp trước chẳng qua có thể đàn vài khúc đơn giản mà thôi, ngay đến piano cũng không biết chơi, nói gì đến nhạc cổ. Nếu như không phải nàng được thừa hưởng toàn bộ kí ức của cơ thể này thì ngay cả đến Linh Lung Bách Tâm Khúc là gì nàng còn chẳng biết nữa là.

Nhưng bây giờ có biết cũng không có tác dụng gì? Nàng vẫn là mù tịt. “Công chúa nói đùa rồi, được thì là phúc của ta, mất thì cũng là cái số rồi. Kết quả vốn dĩ không hề quan trọng, cũng chẳng phải một câu nói là được, quan trọng là quá trình? Linh chi nghĩ như vậy đó.” “Ngươi... thật không? Quan trọng là quá trình? Bản công chúa hôm nay mới biết Linh Chi vốn lặng lẽ thường ngày lại là người giấu tài, không biết rằng Linh Chi còn có thứ giấu chúng ta cơ đấy?” Ánh mắt Nguyên Tích Trân mờ mịt không nhìn thấu.

Nguyên Linh Chi lạnh sống lưng, mấy ngày nay tiếp xúc, nàng hiểu mình không thể khinh thường chỉ số thông minh của người thời phong kiến.

Có điều, nàng không sợ. Nàng thừa hưởng toàn bộ kí ức của Nguyên Linh Chi, cứ cho rằng khác với thường ngày thì nhiều lắm chỉ là sự thay đổi trong tính cách mà thôi, ai có thể nghĩ rằng nàng không phải là Nguyên Linh Chi?

Hơn nữa, nàng có thể sống lại một cuộc đời khác ở thời đại này, điều này đã chứng minh đây là sự sắp đặt của ông trời. Nàng chính là nữ chủ nhân của thời đại này, nữ chủ nhân không phải đều là gặp dữ hóa lành, được tạo ra chính là để hậu thế sùng kính, để trở thành truyền thuyết hay sao?

“Hiệp thứ ba, bắt đầu.” Tiền chưởng quỹ nói. Đám đông hết sức ngạc nhiên, bắt đầu thế này sao? Bọn họ còn chưa kịp đặt nghi vấn, thì tiếng đàn réo rắt đã nhẹ nhàng len lỏi khắp nơi.

Tiếng đàn giống như giọng nói khi nãy vậy, rõ ràng lảnh lót ngay bên tai, nhưng không rõ là từ đầu truyền đến?

Dường như toàn bộ Vọng Giang Các đều bị tiếng đàn ôm trọn, ngay cả đến không khí dường như cũng không thể lọt vào, cũng chẳng thể thoát ra.

Tiếng đàn nhẹ nhàng giống như đang thì thầm bên tai, lại giống như quẩn quanh trong tâm trí, sau đó phát ra, chậm rãi, có vẻ như hít thở cũng bắt đầu trở nên khó chịu, không thông suốt.

Giờ phút này, tiếng đàn dường như đột ngột dừng lại, nhưng cảm giác hít thở khó khăn vẫn chưa biến mất, ngược lại còn trở nên rõ nhận biết hơn.

Bốn phương tám hướng giống như có một lực vô hình nào đó bức ép bọn họ.

Lắng tai nghe kĩ, lại phát hiện tiếng đàn vốn chưa từng dừng lại, mà âm thanh vô cùng thấp, vô cùng nhẹ khiến người ta hình như không thể tra ra được. Cùng với âm thanh ngày một lớn dần, khi đám đông không lơ là nữa, thâm tâm bỗng xuất hiện cảm giác hoảng loạn chưa từng có trước đó.

Bởi vì, bọn họ hít thở càng lúc càng khó khăn.

Đột ngột, phật! Một âm thanh lảnh lót dội lại, mang đến một cảm giác đau khổ thê lương, du dương trầm bổng, khiến người ta bất giác rơi lệ, đứt từng khúc ruột, khơi dậy trong thâm tâm mỗi người nỗi đau khổ thầm kín nhất, sâu xa của con người, cảm thấy bị thương vô hạn, sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa, hận không thể lập tức kết liễu sinh mạng khi chẳng còn hy vọng, ước mơ hay lí tưởng... Ngay khi dùng lực bóp chặt lấy cổ họng của những người đau khổ, ý chí đã dần suy yếu, chỉ còn là sự mong manh, thì ngay lúc này tiếng đàn lại trở nên trong trẻo, du dương khiến cho tinh thần theo đó mà bỗng phấn chấn trở lại. Khiến cho những kẻ đau khổ tột cùng trong chốc lát lại nhìn thấy được một tia hi vọng, chậm rãi thả lỏng bàn tay đang bóp nghẹt cổ họng. Tiếp theo đó, giống như có người đang giằng co bọn họ giữa sự bế tắc và hi vọng.

Có một số người chìm đắm trong cảm giác biến hoá khôn lường, không cảm nhận thấy bên tai có hai tiếng đàn, nhưng cũng có người nghe được.

Vũ Văn Tịnh trong lòng kinh hãi, nếu như người gảy đàn có ý muốn giết chết bọn họ, thì hắn tin rằng cứ mười người tại đây thì tám chín người không thể chạy thoát.

Linh Lung Bách Tâm Khúc, quả nhiên thâm sâu khó dò.

Hắn vận công khắc chế hai luồng tiếng đàn lọt vào tai, mặc dù vẫn bị chút ảnh hưởng nhưng ít nhất không mất đi ý thức giống như những người tại đây, đều bị tiếng đàn khống chế.

Lâm Doanh Doanh đổ gục dưới đất bắt đầu thở hổn hển. Đào Phi Vũ thì vô thức khóc, nàng đã rơi xuống nỗi bi ai của chính mình mà không có sức lực vùng vẫy thoát ra.

Những người như Nguyên Tích Trân, Nguyên Linh chi cảm thấy cổ họng chốc chốc được thả lỏng, chốc chốc lại thít chặt. Cố Lăng, Cố An An, Liêu Thanh Vân đều toát hết mồ hôi hột, hơi thở hỗn loạn, nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo.

Bọn họ nhìn Nguyên Vô Ưu đang gảy đàn, cùng với động tác gảy đàn như mây trôi nước chảy thì cảm giác nghẹt thở ban đầu dần dần được thả lỏng hơn, hít thở cũng đã dễ dàng hơn không ít. Nhưng trong lúc này, ba người họ đều rất đỗi kinh ngạc.

Bởi vì Bình Duệ đang bước tới gần, đường nét trên gương mặt hắn căng thẳng, cau có, nhưng có thể thấy nội công của hắn thâm hậu đến mức có thể trấn áp tiếng đàn câu hồn đoạt phách này.

Nguyên Vô Ưu hiển nhiên cũng nhìn Bình Duệ bước gần tới, động tác tay ngừng lại đôi chút, nhưng dường như cũng trong thời gian đó, tiếng đàn vốn trầm thấp, mỏng manh đột ngột mang theo sát khí ập đến sương phòng nơi Nguyên Vô Ưu ở.

Bình Duệ vốn đang từng bước từng bước bước về phía này bỗng nhiên cơ thể trở nên xiêu vẹo, một tay chống mạnh xuống dưới đất.

Sắc mặt Nguyên Vô Ưu khẽ biến động, cổ họng trào dâng một mùi vị vừa tanh vừa ngọt, nhưng liền bị nàng ép xuống, mười ngón tay nhanh nhẹn lướt đi, chuyên chú tập trung. Phật! Tiếng đàn của đối phương cuối cùng cũng ngừng lại.

Nguyên Vô Ưu nhịn không được, nghiêng người một cái, cảm giác tình tanh ngọt ngọt trong cổ họng trào dâng, phụt ra trên tấm sàn gỗ một đóa hoa màu đỏ đến nhức mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.