Phượng Kinh Thiên

Chương 387: Sau này sẽ còn gặp lại (2)



Сhu Thanh sắc nhướng mày, đáy mắt hắn hiện lên mấy phần kỳ lạ, bàn tay lại thảnh thơi khẽ phe phẩy nắp trà, nói: “Không cách nào bắt tay vào làm?”

Nguyên Vô Ưu mỉm cười, hắn không chỉ là Ninh Thanh, mà còn là người cầm1quyền của nước Chu, nàng không cho phép bất cứ ai nhúng tay vào chuyện của nước Đại Nguyên, kể cả hắn, mặc kệ là bởi vì hắn muốn giúp nàng hay là có ý đồ nào khác.

“Ninh đại ca đến nước Đại Nguyên lần này là8vì Không Vô Hồn sao?”

Dường như không nhận ra nàng đang đổi đề tài, Chu Thanh Sắc khẽ híp mắt lại: “Không Vô Hồn? Ý nói cho muội biết, y gọi là Không Vô Hồn?”

Nhắc đến Không Vô Hồn, sắc mặt Chu Thanh Sắc bỗng trở nên2ngưng trọng hiếm thấy, điều này khiến Nguyên Vô Ưu cũng không khỏi có chút tò mò, nàng hỏi: “Y có liên quan gì với Ninh đại ca thế?”

Chu Thanh Sắc hơi nhíu mày: “Nhắc đến người này, thì ta cũng là mới biết y cách đây4không lâu, chứ không biết tên của y.” Chu Thanh Sắc chậm rãi lên tiếng.

Nguyên Vô Ưu nghe thế, ánh mắt của nàng hiện lên chút kinh ngạc, tên Không Vô Hồn ấy đúng là có chút khó giải quyết.

Chu Thanh Sắc từ từ kế về lai lịch của Không Vô Hồn... “Hóa ra là như vậy.” Nguyên Vô Ưu thản nhiên nói.

Chu Thanh Sắc có hơi bất ngờ khi thấy sắc mặt của nàng, hắn hỏi: “Vô Ưu thấy thế nào?”

Trong lòng Nguyên Vô Ưu chợt run lên, sau đó lập tức mỉm cười nói: “Khoan bàn đến rốt cuộc những gì Không Vô Hồn nói có phải là thật hay không, sư tôn đại nhân đã sớm về cõi tiên, có thể nói là chết không đối chứng. Chỉ có điều, thật ra ta tin tám chín trên mười phần rằng lời của y là thật.”

“Hửm?”

“Nếu sư phụ đã vì mẫu thân mà tìm được cửa vào núi, chắc hẳn cũng tận mắt thấy được câu châm ngôn trong hang chứa sách kia?” Chu Thanh Sắc gật đầu: “Thuộc về người có duyên, quả thật như vậy.“.

“Vậy y cũng giống với Vô Ưu, cũng xem như là nửa đệ tử của phái Hư Vô rồi. Dĩ nhiên, người Không Vô Hồn bái làm thầy là sự tổ, nếu dựa theo thân phận, thì y cùng lứa với sự tôn, thế nên theo quy định của Hư Vô, ngay cả sư phụ huynh cũng phải gọi y một tiếng sư thúc.”

Chu Thanh Sắc nhíu mày, nhưng không có phản bác lại. Nguyên Vô Ưu cũng biết hắn đang nghĩ gì: “Sở dĩ sư phụ không chịu thừa nhận y, thậm chí muốn thanh lý môn hộ vì sư môn, chắc hẳn là bởi vì y luyện Đoạn Hồn Khúc.”

Sắc mặt của Chu Thanh Sắc dịu xuống: “Đoạn Hồn Khúc không phải là võ học tông phái truyền xuống, mà là bí thuật võ học do tông chủ đời thứ tư bởi vì tẩu hỏa nhập ma khi luyện Linh Lung Bách Tâm Khúc sáng tạo nên nhờ duyên số. Khúc nhạc này mang tà khí quá nặng, thế nên mới có tên Đoạn Hồn. Tông chủ đời thứ tư lo sợ võ học này sẽ rơi vào thế gian, làm hại người dân, vì thế mới ghi lại tâm pháp và chỉ pháp, sau đó giấu vào tủ âm tường trong hang để sách. Trong hang để sách có vô số tủ âm tường. Ngoài người ra, không một ai biết được vị trí ẩn giấu của tâm pháp này, đến cả khi tông chủ đã qua đời, cũng chưa từng nói lại vị trí cho tông chủ đời thứ năm, nhưng thật không ngờ...” Có vô số sách vở trong hang chứa sách, y lại nhất định lấy được quyển sách này.

Nguyên Vô Ưu trái lại cho rằng, đây chính là thứ gọi là duyên phận.

“Vô Ưu, không lo lắng chút nào sao?” Nguyên Vô Ưu hơi nhíu mày: “Xem ra sư phụ và ta nghĩ đến cùng một chỗ rồi.”

Khóe môi Chu Thanh Sắc nhẹ nhàng cong lên. Nghe nói đỉnh núi Phiêu Miễu Hư Vô tọa lạc ở vị trí giao nhau của ba nước, Không Vô Hồn lại trực tiếp đi thẳng vào nước Đại Nguyên, ắt hẳn có bí ẩn gì đó.

Nguyên Vô Ưu suy nghĩ một lúc rồi bất chợt nâng mắt nhìn chằm chằm Chu Thanh Sắc, sau đó chậm rãi nói: “Ta sẽ để ý đến y.” Nàng đang đuổi hắn đi sao?

“Muội không phải đối thủ của hắn.” Không Vô Hồn luyện công trên núi Phiêu Miễu đã hai mươi năm, nội công thâm hậu, đến cả hắn cũng chỉ có thể gắng gượng không phân thắng bại. Tuy nàng đã luyện Linh Lung Bách Tâm Khúc, cho dù có thể phá giải Đoạn Hồn Khúc, nhưng vẫn không thể chống lại nội lực của Không Vô Hồn.

“Chưa chắc y sẽ trở thành kẻ địch.” Nguyên Vô Ưu nói ra tính toán của mình.

Trong mắt của Chu Thanh Sắc hiện lên tia sáng khác thường, ánh mắt sắc bén mà tinh nhuệ, hắn khẳng định nói: “Muội muốn dùng y.” Nguyên Vô Ưu lặng im trong phút chốc, nàng đón lấy ánh mắt của hắn, sau đó thẳng thắn trả lời: “Có ý định này.”

“Muội chắc chắn mình có thể khiến y để muội sử dụng như vậy sao?”

“Có chắc chắn hay không, không thử làm sao biết được?”

Nguyên Vô Ưu vừa nói ra câu này, bầu không khí dường như trở nên ngưng trọng. Chu Thanh Sắc dõi theo nàng với ánh mắt u tối khó hiểu, còn sắc mặt Nguyên Vô Ưu thì thành khẩn, và vô cùng bình tĩnh. Một lát sau, sắc mặc của Chu Thanh Sắc cũng dịu xuống, hắn thở dài một tiếng: “Vô Ưu à, muội không tín nhiệm ta.”

“Ninh đại ca, có hay không có tóc thì đều là ta, thế nhưng, ta không chỉ là Lam Vân.” Nguyên Vô Ưu rất thẳng thắn nói lên sự thật.

Chu Thanh Sắc trầm mặc một lúc lâu, nhưng hắn cũng không hề tức giận, trái lại còn có chút ý cười: “Nếu đã như vậy, ta giao Không Vô Hồn cho muội đấy.”

Bây giờ ngược lại là Nguyên Vô Ưu có chút kinh ngạc, nàng không ngờ hắn sẽ sảng khoái tặng cho nàng một ân tình lớn như vậy, nàng tưởng rằng phải tiến hành một cuộc đàm phán chứ?

Thấy nàng chợt ngây ra, ý cười nơi đáy mắt của Chu Thanh Sắc càng sâu hơn, hắn đứng dậy nói: “Đã được gặp người Vô Ưu tôn trọng nhất, ta tin rằng Vô Ưu nhất định có thể xử lý tốt chuyện trên tay. Đợi sau khi chuyện mà Vô Ưu mong muốn thành công, vi sư lại tự mình đến nhà chúc mừng.” “Gấp thế sao?” Tuy nàng quả thực mong hắn có thể nhanh chóng rời đi, nhưng hắn phối hợp như vậy, trái lại khiến nàng không khỏi có chút áy náy rồi.

Không bỏ qua một chút áy náy hiện lên trong mắt Nguyên Vô Ưu, đôi mắt rũ xuống của Chu Thanh Sắc lại nâng lên, rồi dịu dàng nhìn chăm chú vào nàng: “Trong nhà của vị sư cũng còn có chút chuyện cần xử lý nên không tiện ở lâu, vì thế cáo từ ở đây vậy.”

Nguyên Vô Ưu đứng dậy: “Vậy Vô Ưu tiên Ninh đại ca.”

Ngoài cửa lớn của Hoài Vương Phủ, lại là một màn tiễn biệt. Cảnh tượng quen thuộc như vậy khiến Nguyên Vô Ưu nhớ đến hôm nàng và hắn chia tay ở trà lâu Tín Dương tại nước Sở. Khi gặp lại nhau lần này, hắn chữa thương cho nàng, còn đồng ý che giấu thân phận của mình, thậm chí hắn còn mơ hồ để lộ ra ý nguyện muốn giúp đỡ nàng, mà nàng... dường như có chút không hợp tình người? Tuy nàng đã bẩm báo thân phận của hắn với Nguyên Hạo Thiên, nhưng Nguyên Hạo Thiên nhất định sẽ nửa tin nửa ngờ. Chắc chắn ông ta sẽ sai người lén lút theo dõi khi hắn rời Kinh.

Tất nhiên nàng tin rằng với bản lĩnh của Chu Thanh Sắc, người của Nguyên Hạo Thiên tuyệt đối sẽ không tra được bất cứ dấu vết nào trên người hắn, nhưng chung quy vẫn là gây thêm phiền phức cho hắn.

Thế mà hắn chẳng để lộ ra nửa phần không vui, tựa như thực sự có lòng bao dung của sự phụ dành cho đồ đệ.

Xem ra, nếu so sánh giữa thái độ nàng đối với hắn và hắn đối với nàng, nàng quả thật có chút không hợp tình người rồi!

Chu Thanh Sắc dắt ngựa, rồi ngoảnh đầu nhìn Nguyên Vô Ưu, phất phất tay với nàng và nói: “Công chúa không cần đưa tiễn, cáo từ!“.

“Đợi đã.” Nguyên Vô Ưu bỗng nhiên lên tiếng, lại quay sang thì thầm đôi câu với Tiểu Hoa Tử. Tiểu Hoa Tử nhanh chóng lui xuống. Chu Thanh Sắc thúc ngựa quay đầu lại, đôi mắt đen ngời phảng phất tỏa ra ánh sáng, nhưng khi nhìn kỹ, lại dường như không có gì cả.

“Ơn cứu mạng của Ninh đại ca, Vô Ưu khắc sâu trong lòng, Vô Ưu tiên Ninh đại ca một đoạn đường.” Chu Thanh sắc mỉm cười, rực rỡ tựa hoa mùa xuân, sáng ngời như trăng mùa thu. Chỉ một thoáng, dường như ngay cả vạn vật trên thế gian đều ảm đạm phai màu.

Nguyên Vô Ưu thấy hắn nở nụ cười chết người như vậy, tuy không phải là lần đầu nhìn thấy, nhưng vẫn cảm giác có chút chói mắt.

Tiểu Hoa Tử nhanh chóng đem mũ che mặt đến một thị vệ khác cũng dắt ngựa ra.

Sau khi nhận lấy mũ che mặt đội lên đầu, Nguyên Vô Ưu xoay người lên ngựa, rồi chắp tay với Chu Thanh Sắc: “Ninh đại ca, mời.”

“Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh.”

Hai người giục ngựa tiến về phía trước, còn các thị vệ theo sát đằng sau.

Ra ngoài của thành được ba dặm thì Nguyên Vô Ưu dừng ngựa, sau đó quay sang nói với Chu Thanh Sắc: “Tiễn quân ngàn dặm, cuối cùng cũng phải từ biệt. Ninh đại ca, sau này còn gặp lại.”

“Sau này còn gặp lại.” Chu Thanh Sắc mỉm cười gật đầu, cũng không thể hiện cảm xúc luyến tiếc gì, mà dứt khoát nhanh gọn phóng ngựa chạy đi.

Nguyên Vô Ưu đưa mắt nhìn hắn đi xa, trên mặt nàng hiện lên nụ cười. Tuy lúc đầu tiếp cận hắn ba phần là có mưu đồ, nhưng sau khi tiếp xúc, nàng cũng có bảy phần chân thành.

Vốn tưởng rằng khi từ biệt ở nước Sở là không còn gặp lại nữa, nhưng thật không ngờ sự đời khó lường, thế mà nàng lại được gặp hắn một lần nữa ở Kinh thành nước Đại Nguyên.

Nói ra thì, chuyện này đều bắt nguồn từ... Không Vô Hồn.

“Ngươi và hắn có quan hệ gì?”

Nguyên Vô Ưu kinh ngạc nhướng mày, lập tức quay đầu nhìn đám thị vệ cùng đến đây ở sau lưng nàng. Quả nhiên, khi nghe thấy giọng nói có thể xem như là âm hồn bất tán này, tất cả mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng, bước vào trạng thái đề phòng toàn diện.

“Tiểu Vô Ưu, ta đang hỏi người đấy?” Nguyên Vô Ưu dặn dò thị vệ sau lưng mình một tiếng, để hắn truyền lệnh xuống rằng, không cần hoảng loạn.

Một thân ảnh xinh đẹp rực rỡ bay vút đến, hai chân vững vàng dừng trên lưng ngựa sau lưng Nguyên Vô Ưu. Y đón gió mà đứng, tà áo tung bay, quả thật có khí thế của thượng tiên.

Tuy đã có lời căn dặn của Nguyên Vô Ưu, sự cảnh giác trong ánh mắt của các thị vệ đã phai nhạt không ít, nhưng không ít người vẫn rất kinh hãi khi chứng kiến cảnh tượng như vậy. Họ định phóng ngựa xông lên, nhưng chỉ thấy Nguyên Vô Ưu vung tay ngăn lại.

Mọi người chỉ có thể âm thầm theo sát phía sau, nhìn chằm chằm không hề chớp mắt, chỉ sợ lỡ chớp mắt một cái, nam tử lớn lên như yêu ma thần tiên lại biết yêu pháp này sẽ bắt Vô Ưu công chúa đi mất. Nguyên Vô Ưu trái lại rất bình tĩnh đối với việc có người đứng sau lưng mình: “Bây giờ, ngươi đã thuộc về sự cai quản của ta, sư thúc tổ à.” Ba chữ “sư thúc tổ” vừa vang lên, Không Vô Hồn liền chế nhạo lên tiếng: “Chỉ với bản lĩnh nhỏ bé của ngươi mà cũng muốn khiến ta khuất phục?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.