Là một kẻ yêu thích nghiên cứu mổ xẻ tử thi nên hắn đã lựa chọn công việc khám nghiệm tử thi, chứ dựa vào xuất thân như của hắn thì người khác tuyệt đối sẽ không làm công việc đó. Hắn không giống
với Bình Duệ quyền cao chức trọng, thế nên1với hai tính cách quá khác biệt, hai người họ khó có thể trở thành một đôi bạn tri kỷ.
“Cố Lăng, Bình Duệ không phải là đối thủ tầm thường.” Liêu Thanh Vân nhắc nhở hắn.
Điều này chẳng cần đến Thanh Vân phải nhắc nhở, Cố Lăng biết rõ, đối thủ như8Bình Duệ mới chính là một đối thủ mạnh đích thực. Nếu không thể đầu hàng, vậy chỉ có thể lật đổ và loại bỏ hắn.
“Theo huynh thấy thì tình cảm mà nàng ấy dành cho Bình Duệ là gì?” Liệu Thanh Vân rũ mắt hỏi hắn. Kế hoạch thanh trừng Lưu2Thị của Bình Quốc công năm ấy, đương nhiên không thể thiếu sự âm thầm xúi giục của Bình Duệ, sự thật mà nói, có lẽ chính Bình Duệ mới là kẻ thù chân chính của nàng, vì công vì tư thì nàng ta nhất định sẽ trừ khử Bình Duệ chứ?
Cố4Lăng không hề bất ngờ khi nghe câu hỏi kia của Thanh Vân, hắn không biết đối với Bình Duệ, hắn có xem Thanh Vân là bằng hữu của mình hay không?
Nhưng với Thanh Vân, ý nghĩa sự tồn tại của Bình Duệ đối với hắn, sâu đậm tựa như kí ức về người thầy đầu tiên. Suy ngẫm một lúc, Cố Lăng đáp: “Hiện giờ ta vẫn chưa thể nhìn ra.” Lôi kéo Bình Lập xuất hiện, có lẽ đa phần chính là để gây trở ngại, chứ không phải là khiến mọi thứ cân bằng. Hắn không hề đánh giá cao Bình Lập, với năng lực của Bình Lập, hắn chỉ có thể tặng Bình Duệ vài đòn như kim chích, vẫn chưa đủ bản lĩnh để có thể lay chuyển được Bình Duệ.
Liêu Thanh Vân không nói gì.
Cố Lăng cũng theo Thanh Vân trở nên yên lặng, có rất nhiều thứ hắn không cần thiết phải cảnh báo hay an ủi, Thanh Vân từ rất sớm đã có sự lựa chọn của riêng mình.
Ánh trăng chiếu xuống phủ Hoài Vương tựa như phủ lên một lớp ánh bạc mỏng mỹ miều, cả không gian tràn ngập thứ ánh sáng lạnh lẽo, tê buốt.
Trên mái nhà Tịnh Tâm Uyển.
Hạng Thanh Trần nằm dài trên mái nhà, ánh mắt ngước nhìn vầng trăng tròn như chiếc đĩa bạc khổng lồ, bốn bề tĩnh lặng như tờ, dường như trời và đất đều chìm sâu trong u ám.
“Một vầng trăng, một màn đêm như thế này, uống một vò rượu quả là vô cùng thích hợp.” Nguyên Lạc mang hai vò rượu xuất hiện, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Hàng Thanh Trần.
Hạng Thanh Trần nghiêng đầu, nhìn Nguyên Lạc đang ngồi cạnh mình, khuôn mặt bị ánh trăng dịu dàng bao phủ tựa hồ có chút mông lung vô thực. Nguyên Lạc nhìn nàng, âm thầm thở dài, vừa muốn mở miệng lên tiếng, Hạng Thanh Trần đã nói chuyện trước.
“Nguyên Lạc này, ngươi nói xem, có phải ta đã thắng rồi hay không?”
Nguyên Lạc nhẹ cười: “Đây không phải lời của Hạng Thanh Trần mà ta biết. Ta không phủ nhận, Cố YY là một kẻ xứng tầm làm đối thủ, thế nhưng người vẫn chưa thắng được ả ta đâu.” “A Lạc, người hiểu người ta muốn nói không phải nàng ta mà.” Đối thủ của nàng, chưa bao giờ là Cố YY, mà nàng tin rằng với Cố YY, nàng ta cũng chẳng xem nàng là đối thủ. Với hai người họ thì kẻ đó, duy chỉ có một người mà thôi, ấy chính là Nguyễn Hàm Thiên.
Nguyên Lạc nhấc ly rượu trong tay. Hạng Thanh Trần ngồi dậy, cong một bên gối, kém đi một chút đoan trang khuê các thường ngày, lại nhiều hơn một chút phóng khoáng, tiêu sái vốn có của một kẻ trong giang hồ.
Nàng thẳng thừng cầm lấy vò rượu, uống hết hai ngụm rượu lớn. Hạng Thanh Trần khi ấy mới nhàn nhạt lên tiếng: “Một người con gái, dũng mãnh cởi mở thế nào đi chăng nữa, khi gặp được tình yêu của đời mình, cũng sẽ trở nên yếu đuối nhu nhược, ta hối hận vô cùng.”
“Hối hận vì đã yêu sao?”
“Yêu thì cũng đã yêu rồi, không bao giờ hối hận.” Hạng Thanh Trần lại hớp một ngụm rượu, đôi mắt nàng nheo lại sáng rực lấp lánh, âm thầm nghiến răng đáp: “Ta chỉ hối hận chính bản thân ta, trong một khoảnh khắc ngốc nghếch mơ hồ, lại bị Nguyên Vô Ưu khống chế.”
Nhắc đến Nguyên Vô Ưu, Nguyên Lạc cũng không nhịn được mà nhăn mày, nhưng đứng trên lập trường của người bên cạnh nàng đây, chính nàng cũng bắt buộc phải nói rằng, Nguyên Vô Ưu hoàn toàn không hề kìm hãm Thanh Trần, kẻ thật sự làm vậy, chỉ có chính bản thân nàng ta mà thôi.
“Thanh Trần, ngươi có bao giờ nghĩ, tại sao khi ấy ngươi lại tìm đến Nguyên Vô Ưu hay không?” Lời nói của Nguyên Lạc muôn phần thâm ý sâu sắc.
“Ta...” Hạng Thanh Trần chợt yên lặng.
“Là bởi vì người ngạo mạn và tôn quý. Ngươi nói với Nguyên Vô Ưu, tình yêu của ngươi là thật, thế nên sẽ quý trọng, vậy mà chưa đầy một tháng, đổi diện trước trái tim sắt đá không hề lay chuyển của Hoài vương, ngươi đã sợ hãi biết bao, ngươi sợ rằng cho dù ngươi có nỗ lực đến thế nào đi chăng nữa, con tim hắn cũng sẽ chẳng có chỗ dành cho ngươi.” Mấy ngày qua, nàng quan sát thôi cũng đã nhìn thấu. Nàng hiểu rõ, Hoài vương không phải bị Nguyên Vô Ưu khống chế, mà họ đã đem sinh mệnh của nhau trói buộc lại một chỗ. Đúng rằng có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng không thể không thừa nhận, lòng tín nhiệm bọn họ dành cho nhau đã sớm hòa làm một, không thể tách rời.
“...” Hạng Thanh Trần chỉ lặng yên uống rượu.
“Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Thanh Trần à, ngươi thật sự cần phải cẩn thận suy nghĩ kĩ lại một phen, ngươi đã thua hay chưa?
Hạng Thanh Trần cười một tiếng chế giễu: “Ta không hiểu được vì sao hắn lại không thích ta.” Nguyên Lạc im lặng thật lâu, mới nhẹ thở dài một tiếng. Một chữ “tình”, đối với một người phụ nữ, biết rõ là độc dược, nhưng ai ai cũng nguyện ý uống để giải tỏa lòng khao khát. Hạng Thanh Trần thu lại sự chua xót đang lan tỏa trong lòng: “Không nói mấy chuyện này nữa, ngươi vẫn muốn tiếp tục lặng lẽ quan sát như vậy thôi sao?” “Không được hay sao?” Chính bởi vì Nguyên Vô Ưu đã ra tay, nàng mới đề nghị phụ hoàng án binh bất động, chính là để nàng ta và Nguyên Hạo Thiên cha con tương đấu. Đợi đến khi bọn chúng đã đầu được kha khá rồi, thì thời điểm ngư ông đắc lợi cũng đến, chẳng phải chính là thời điểm thích hợp hay sao?
Hạng Thanh Trần khép mi, “trai có tranh nhau, ngư ông đắc lợi”, A Lạc đã chơi một ván cờ tuyệt vời!
Nhưng... hắn thật sự chỉ vì báo thù hạ bệ Nguyên Hạo Thiên, mà một chút tâm tư đăng cơ, thống lĩnh thiên hạ cũng chẳng màng hay sao? Nguyên Lạc nhìn thần sắc hững hờ của Hạng Thanh Trần, trong lòng khẽ động. Nàng tin tưởng phán đoán của Thanh Trần, cũng tin chắc rằng Hoài vương đang mắc bệnh nan y, nếu không Nguyên Hạo Thiên cũng sẽ không nuôi ong tay áo, càng sẽ không trọng dụng Nguyên Vô Ưu và Cố gia.
Nhưng lỡ như Hạng Thanh Trần thật sự có biện pháp kéo dài tuổi thọ của Hoài vương thì sao? Cuối cùng thì Thanh Trần đang giúp đỡ hắn ta hay nàng đây?
Cùng thời điểm đó tại Thần Viện.
Hoài vương không để tâm hạ xuống một con cờ, ánh mắt hắn đối diện với một Nguyên Vô Ưu đang chần chừ, một bên đọc sách, một bên cùng hắn chơi cờ. “Phụ vương đại nhân muốn hỏi Ninh Thanh phải không?”
Nguyên Vô Ưu không biết làm sao, nàng ngẩng đầu nhìn Hoài vương từ nãy đến giờ giống như có lời muốn nói lại ngập ngừng không lên tiếng, khiến nàng phải dứt khoát chủ động hỏi han. Hoài vương chống tay, lúng túng bất lực che môi, nhẹ thở dài vài tiếng, chẳng lẽ hắn thể hiện vẫn chưa đủ rõ ràng hay sao?
Nguyên Vô Ưu giương mắt liếc hắn, rồi lại tập trung vào trang sách. Hoài vương trừng mắt nhìn nàng. Nàng biết rất rõ hắn quan tâm đến nàng, lại vẫn cứng đầu làm như không có chuyện gì. “Người đó rất xuất sắc?”
“Đúng vậy, là một người tri thức.” Nguyên Vô Ưu lật qua một trang giấy, liếc mắt chú tâm đến thế cờ trên bàn, đánh thêm một bước, rồi lại tập trung đọc sách như cũ. Hoài vương ngây ngẩn, người có trí sao? Người có thể khiến Vô Ưu dùng từ này để miêu tả, ắt hẳn tài năng của hắn không phải chỉ ở hạng tầm thường. “Hắn là ai?” Vô Ưu ở nước Sở gần một năm trời, hắn chưa từng mở miệng hỏi một câu, khi ấy chính là lòng tín nhiệm hắn dành cho nàng.
Nguyên Vô Ưu chỉ bàn cờ: “Tới phiên phụ vương đánh rồi đó, là người đã đánh bại Sở Tuyệt, dưỡng danh thiên hạ, Tam hoàng tử của nước Chu.”
Hoài vương sửng sốt: “Là hắn sao?”
“Đúng, đồng thời hắn cũng chính là tôn chủ đương nhiệm của Phiêu Miễu, Phong môn khách Hư Vô nữa.” Không đúng, cũng không thể nói hắn là một tôn chủ, bởi trong môn phái còn có nàng cùng Không Vô Hồn vẫn thuộc một nửa, gộp tất cả lại, cũng xem như là một môn nhân. Hoài vương thẫn thờ, sớm biết hắn là một kẻ bất phàm, thế nhưng không tài nào đoán được, sự phi thường ấy của hắn lại có thể đến mức độ này?
Con cờ trong tay Hoài vương lập tức thu trở lại.
Tuy hắn chỉ mới gặp Ninh Thanh được một lần, cũng chỉ đàm thoại một vài câu đơn giản, nhưng từ việc hắn cứu Vô Ưu, hơn nữa còn xuất hiện một cách yên ắng như vậy, thật khó cảm nhận được tình cảm hẳn dành cho Vô Ưu. Một người đàn ông như hắn, không hề thua Vô Ưu về sự đa mưu túc trí. Hắn có xuất thân cao quý, làm sao có thể dễ dàng buông bỏ người con gái hắn yêu thương được?
Huống hồ Nguyên Vô Ưu lại là một người con gái xuất sắc như vậy! Nếu có thể có được lòng ái mộ tuyệt đối của Vô Ưu, đối với hắn, e rằng việc ấy còn khiến hắn để tâm hơn việc đoạt được ngôi vị hoàng đế nước Chu đây?
Một Tam hoàng tử có thể dễ dàng một tay chống đỡ binh mã đại quyền, chuyện đoạt hoàng vị kia đối với hắn, chính là dễ như trở bàn tay, là hắn không cần mà thôi.
Hắn quả thực xứng với Vô Ưu, nhưng mà... nước Chu và nước Đại Nguyên cách nhau rất xa, lại là chuyện quan trọng đáng để tâm, không phải chuyện có thể tùy tiện.
“Xin hãy ngừng ngay những suy nghĩ chủ quan của người về quan hệ giữa con và hắn đi.” Nguyên Vô Ưu nghiêm túc liếc nhìn hắn. Hoài vương dường như đã chìm sâu vào trầm tư suy nghĩ của mình, chẳng còn tâm tư nào đáp lời.
Hoài vương thầm lắc đầu, suy cho cùng Vô Ưu cũng còn bé, không hiểu một người đàn ông sẽ làm thế nào để có thể nắm giữ được một trái tim thiếu nữ, vì thể nàng mới không chấp nhận.
“Con và hắn chỉ là quan hệ thầy trò.” Nguyên Vô Ưu nhàn nhạt nói với hắn. Nhưng Hoài vương nào có để tâm đến lời tuyên bố kia của nàng. Hắn cúi đầu trầm tư, thật lâu sau đó, hắn lo lắng hỏi nàng rằng: “Hắn muốn thống nhất giang sơn, xưng bá thiên hạ ư?” Nguyên Vô Ưu ngạc nhiên cau mày.
“Con chưa từng nghĩ đến chuyện này hay sao?” Nhìn thấy thần sắc kia của Vô Ưu, Hoài vương bất ngờ hỏi.
Nguyên Vô Ưu cau chặt mày, dường như nàng chẳng hề để ý đến vấn đề này. Từ đầu, nàng đã không hề lo ngại đến chuyện đó, bởi vì hắn là Ninh Thanh, mặc dù tài khí của hắn có thể thừa sức tung hoành vẫy vùng, nhưng trong mắt nàng, hắn khá thoải mái tùy tiện, là truyền nhân của Phiêu Miễu môn, dường như chỉ có một khúc mắc nào đó trong tim mà thôi.
Sau này khi biết được hắn chính là Chu Thanh Sắc, nàng mới bàng hoàng giác ngộ, nhưng thật sự nàng dường như vẫn chưa từng nghĩ đến. Hắn cũng có loại năng lực có thể thống nhất thiên hạ, dẫu sao thì hắn đã đứng ở vị trí ấy, thứ mộng tưởng hay nút thắt trong lòng kia càng phù hợp với thân phận và tầm nhìn bây giờ của hắn hơn!
Nhưng thực sự nàng vẫn chưa từng nghĩ đến việc này. Bây giờ nghĩ đến, trong lòng nàng chợt lạnh lẽo, suy nghĩ của nàng về Chu Thanh sắc thiên về chủ quan nhiều hơn khách quan, bất giác đã xem hắn là Ninh Thanh, mà không phải Chu Thanh Sắc.
Từ nãy đến giờ, Hoài vương đã luôn quan sát nét mặt của Nguyễn Vô Ưu.
Khi ở trước mặt hắn, Nguyên Vô Ưu sẽ không cần phí công sức che giấu đi tâm trạng của mình, thế nên những cung bậc tình cảm của Nguyên Vô Ưu lúc bấy giờ, hắn chỉ cần nhìn một chút thôi liền đã có đáp án chính xác.
Trong lòng hắn không rõ là thứ tư vị gì? Trong rối loạn lại tồn tại chút vui vẻ, chút yên tâm, có lẽ hắn không cần phải lo lắng rằng sau khi hắn chết, Vô Ưu sẽ phải cô độc một mình.
Một người đàn ông khí phách hiên ngang như vậy, mới là người có đủ năng lực đem lại hạnh phúc cho Vô Ưu. Nhưng mà, ngộ nhỡ hắn cũng là một kẻ trọng quyền hơn trong tình thì phải làm thế nào đây? Nghĩ đến tình huống kia, tâm trạng hắn trong nháy mắt liền trở nên nặng nề tựa như xuất hiện một tảng đá lớn đè ép lên trái tim hắn.
Đế vương vô tình, hậu cung ba nghìn thể thiếp mỹ lệ, Vô Ưu có thể chịu đựng những thứ như vậy sao? Nguyên Vô Ưu đang bận chìm sâu trong những suy nghĩ tự kiểm điểm bản thân, không để tâm đến Hoài vương đã tự suy diễn đến chuyện hậu cung ba nghìn mỹ nhân của Chu Thanh Sắc rồi. Đợi đến lúc nàng nghĩ xong, nhìn qua hắn là một bộ dạng lo lắng không thôi, lông mày hắn nhíu chặt, nàng tưởng hắn vẫn còn lo lắng dã tâm xưng bá của Chu Thanh Sắc, đến lúc thời cục không ổn định, nước Đại Nguyên bên trong nội chiến vẫn chưa chấm dứt mà bên ngoài đã có kẻ mon men xâm lược.
“Hắn ta không thể xưng bá.”
“Vì sao?”
Nguyên Vô Ưu nở nụ cười, dường như trong lòng đã sớm có tính toán từ trước, nàng nói: “Nước Sở hoàn toàn không phải chỉ là hư danh, hào nhoáng bên ngoài đầu.” Ba nước kìm hãm lẫn nhau cũng đã gần hai trăm năm này rồi, tiếp tục làm thế mười năm sau này nữa cũng không phải là vấn đề, về sau có thể nào, không liên quan gì đến nàng. Tâm trạng của Hoài vương cũng đã thả lỏng đôi chút, lời nhắc nhở của Vô Ưu khiến hắn nhớ ra vẫn còn nước Sở. Nước Sở dũng mãnh như vậy, lại với danh hiệu đệ nhất cường quốc, nước Chu muốn đồng thời muốn nuốt chửng cả nước Sở, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng. Nếu không phải vì Nguyên Vô Ưu đã dốc hết tâm trí, khói lửa chiến tranh giữa nước Đại Nguyên và nước Sở e rằng đã sớm thổi bùng.
Thế nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, Nguyên Vô Ưu và Chu Thanh sắc có muốn đến được với nhau, thì cũng có nghĩa là phải đối mặt với biến động mang khuynh hướng cả nhân loại, sợ rằng sẽ phải bước đi trên con đường thôn tính ba nước, rồi đến cuối cùng chẳng phải lại trở về điểm bắt đầu hay sao?
Mi tâm Hoài vương lại thêm nhíu chặt. Hắn suy ngẫm, nếu Chu Thanh Sắc không phải là Tam hoàng tử của nước Chu mà chỉ là tôn chủ Phiêu Miễu thôi thì thật tốt biết mấy.