Phượng Kinh Thiên

Chương 393: Con có biết không?



Nơi tuyên kiến Bình Duệ là điện bên ngoài ngự thư phòng.

Khánh Để nhìn Bình Duệ, sắc mặt hơi hòa hoãn: “Việc để Bình Lập lên triều, thiệt thòi cho ngươi rồi.” “Hoàng thượng nặng lời rồi, thần nào dám, chỉ là...” Sắc mặt Bình Duệ hơi nghiêm lại, cũng hơi chần chừ. “Chỉ là cái gì?” Khánh Đế rất hứng thú. Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy biểu cảm như thế này trên mặt Bình Duệ.

Bình Duệ chuẩn bị nói ra lại sửa miệng: “Chỉ là Hoài vương thì sao?”1Khánh Đế mất Vô Ưu, ngữ khí cũng ảm đạm hẳn đi: “Thân thể Hoài vương không khỏe, trẫm hiểu rất rõ.” Nếu như không phải Hoài vương quả thật bị bệnh nan y, ông ta há có thể trọng dụng Cố gia được? Ông ta sẽ không làm chuyện nuôi ong tay áo nữa. “Có lẽ do thần nghĩ nhiều rồi.” Thân thể Hoài vương như thế nào thì hắn cũng biết. Hoài vương bị bệnh tuyệt đối không phải là giả, mà người hắn lo lắng cũng không phải là Hoài vương8mà là Vô Ưu công chúa. Nếu Vô Ưu công chúa cũng giống hăn...

“Hoàng...” Bình Duệ vừa hé môi định nhắc nhở Khánh Đế thì Thị Tề bước vào, cung kính nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, Vô Ưu công chúa cầu kiến.” Bình Duệ nuốt ngược những lời muốn nói vào trong bụng rồi buông mắt. Hắn lại quan sát thêm một khoảng thời gian nữa vậy, có lẽ đúng là do hắn suy nghĩ nhiều rồi. Đôi mắt Khánh Để trở nên thâm sâu, liếc mắt nhìn Bình Duệ ban nãy có lời2muốn nói nhưng lại ngập ngừng không quyết, khẽ nhếch môi: “Tuyên.” Thi Tề nhận lệnh lui ra. Không lâu sau, Nguyên Vô Ưu bước vào.

Nguyên Vô Ưu vừa bước vào điện đã trông thấy Bình Duệ cung kính đứng ở một bên. Nàng hơi nhướng mày nhưng vẻ mặt lại không hề ngạc nhiên chút nào.

Sau khi hành lễ xong xuôi, Nguyên Vô Ưu nói thẳng: “Khởi bẩm phụ hoàng, Đông gia Vọng Giang Các Không Vô Hồn đã đứng đợi chỉ ở ngoài cửa cung chờ phụ hoàng triệu kiến bất cứ4lúc nào.” Khánh Để nghe vậy, hờ hững nhìn Bình Duệ: “A Duệ nói đúng thật rồi.”

Khuôn mặt Nguyên Vô Ưu không hề thay đổi vì một tiếng “A Duệ” thân thiết của Khánh Đế, như thể nàng chẳng hề nhận ra Khánh Để đang dằn mặt nàng vậy.

“Công chúa trí tuệ hơn người, kết quả như thế này là điều tất nhiên.” Bình Duệ thản nhiên nói nhưng vẫn không quên cung kính chắp tay.

“Không tồi, Vô Ưu thật không khiến trẫm thất vọng, ngươi cũng chưa hề làm trẫm thất vọng.” Lúc Khánh Đế nói những lời này, khuôn mặt ông hiếm hoi lộ ra chút dịu dàng, nhưng thật hay giả, chỉ có mình ông ta biết. Bình Duệ và Nguyên Vô Ưu đều nhất tề hành lễ tạ ơn.

“Được rồi, đứng lên cả đi. Trẫm phải xem thần uy của khúc Linh Lung Bách Tâm mà Khai quốc Quốc sư để lại mới được. Thi Tề, tuyên Không Vô Hồn.” Dừng một lát, Khánh Đế lại nói: “Bãi giá đến Ngự hoa viên.”

“Vâng, hoàng thượng.” Thi Tề cung kính lĩnh chỉ rời đi. Bình Duệ bước lên nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, mạt tướng đi trước chuẩn bị.” Khánh Đế hài lòng nhìn hắn, gật đầu: “Đi đi.” Bình Duệ hành lễ với Nguyên Vô Ưu xong thì lui xuống dưới. Khánh Đế lại ngồi xuống trước bàn cờ, cũng chẳng hỏi xem Nguyên Vô Ưu có biết đánh cờ không mà trực tiếp ra lệnh: “Qua đây đánh với trẫm một ván.”

Nguyên Vô Ưu bước lại gần, nàng không ngồi xuống mà chỉ buông mắt đứng một bên. Hai ngón tay thon dài của Khánh Đế kẹp một con cờ, tùy ý đánh nó xuống bàn cờ. Ông không ngẩng đầu nhưng giọng điệu lại rất ôn hòa: “Ngồi xuống đi.”

“Tạ ơn phụ hoàng.” Nguyên Vô Ưu ngồi đối diện với Khánh Đế. Khánh Đế ngẩng đầu nhìn Nguyên Vô Ưu trước mặt, sắc mặt đã dịu dàng hơn, dùng giọng điệu của một người cha hiền từ nói: “Còn ba tháng nữa là Vô Ưu cập kê rồi.”

Nguyên Vô Ưu ngạc nhiên ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt hiền hòa của Khánh Đế, nàng hơi ngẩn người. Đôi

mắt trong suốt vụt qua một tia mơ màng, nhưng sự mơ màng rất nhanh đã bị sự bình tĩnh và thản nhiên che lấp. Sau đó nàng buông mắt, cung kính đáp: “Hồi phụ hoàng, đúng vậy.” Đối với ngữ khí lạnh nhạt của nàng, Khánh Để không hề tức giận nhưng cũng không lên tiếng nữa.

Bầu không khí trong điện dường như có chút bức bối, lại có chút kì lạ.

Thấy nàng chậm chạp không cầm cờ lên lại như không tập trung, Khánh Đế cũng không để ý, vốn ông ta cũng không muốn gọi nàng đánh cờ thật. Sau khi tự mình đi mấy nước cờ, ông không muốn đánh nữa, phất tay ý bảo thái giám đưa bàn cờ đi.

Nguyên Vô Ưu vừa đứng dậy, Khánh Đế đã lên tiếng trước: “Ngồi chơi với phụ hoàng một lát.”

“Vâng, phụ hoàng.” Nguyên Vô Ưu lại ngoan ngoãn ngồi về chỗ cũ.

Trên bàn là trà mới do cung nhân vừa bưng lên. Nguyên Vô Ưu không động vào, chỉ thản nhiên nhưng không kém phần cung kính ngồi ở đó. Ngược lại, Khánh Đế lại vô thức ngâm trà, không biết nghĩ đến điều gì, tinh thần dường như bắt đầu tỉnh táo hơn.

Sau khoảng thời gian một tách trà, Nguyên Vô Ưu mới nghe thấy giọng nói của Khánh Đế. “Vô Ưu cảm thấy A Duệ như thế nào?”

Nguyên Vô Ưu quy củ đáp: “Hồi phụ hoàng, Vô Ưu mặc dù ít có hiểu biết về Bình tướng quân, nhưng Bình tướng quân nhận được sự xem trọng của phụ hoàng thì nhất định phải có chỗ hơn người.”

Hai mắt Khánh Đế hơi lóe sáng. Ông không nói gì nữa mà chỉ đứng dậy đi ra ngoài.

Nguyên Vô Ưu buông mắt cúi mày, ngoan ngoãn đi theo.

Trong Ngự hoa viên đã có trong binh canh gác, cho dù người bước vào có võ công cao hơn nữa cũng khó lòng làm được gì. Khánh Đế ngồi xuống ngai vàng, để thể hiện ông ta sủng ái Nguyên Vô Ưu vô cùng, ông liền thưởng cho Vô Ưu ngồi bên trái ông, sau đó tuyên triệu Không Vô Hồn. Không Vô Hồn theo Thị Tề bước vào.

Nhìn người thanh niên phóng khoáng như tiên nhân trước mắt, ông cảm thấy hơi bất ngờ. Ông ta không ngờ Thiếu Đông gia của Vọng Giang Các lại là một người như tiên nhân thế này. Không Vô Hồn không hề cung kính hành đại lễ mà chỉ chắp tay nói: “Không Vô Hồn tham kiến hoàng thượng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Cử chỉ thoải mái này của hắn không hề khiến người ta cảm thấy hắn kiêu căng vô lễ khó có thể chấp nhận, mà ngược lại, lại cảm thấy hắn nên ung dung thoải mái như thế này mới phù hợp với khí chất thoát tục như đã thành tiên của hắn.

Ánh mắt Khánh Đế hơi trầm xuống, không nhìn ra vui giận, chỉ nói: “Ngươi chính là Thiếu Đông gia của Vọng Giang Các?” Không Vô Hồn gật đầu để trả lời. Thi Tề liếc mắt ra hiệu, một tên thái giám đứng sau lưng ông liền cất giọng the thé mắng: “To gan, hoàng thượng hỏi mà ngươi dám vô lễ.” Không Vô Hồn mỉm cười, không nhìn Khánh Đế mà nhìn thẳng vào Nguyên Vô Ưu. Nguyên Vô Ưu nghiêng người bẩm báo với Khánh Đế: “Phụ hoàng, Vô Ưu vốn muốn để Vô Hồn công tử đích thân nói rõ thân phận với người nên mới không bẩm báo với người. Vô Hồn công tử đến từ đỉnh Phiêu Miễu Hư Vô, là truyền nhân của Khai quốc Quốc sư.” Lời này vừa nói ra, không chỉ mình Khánh Đế ngồi thẳng người dậy, híp mắt nhìn hắn một cách nguy hiểm mà ngay cả Bình Duệ cũng cảm thấy ngạc nhiên.

“Ngươi đến từ núi Phiêu Miễu, là truyền nhân của Khai quốc Quốc sự sao?” Khánh Để hỏi. Không Vô Hồn thản nhiên nói: “Há dám nói bừa sao?”

Khánh Đế liếc mắt nhìn Vô Ưu, ánh mắt lại quay về trên người Không Vô Hồn, đôi mắt đen hơi híp lại. Ông ta khẽ phất tay, tên tiểu thái giám kia liền sợ hãi lui ra.

“Ngồi đi.”

“Tạ hoàng thượng.” Không Vô Hồn không hề chần chừ, rất tự nhiên ngồi xuống.

Khánh Đế nhìn Không Vô Hồn, bỗng nhiên nhớ đến Ninh Thanh. Nói như vậy, Ninh Thanh kia cũng là hậu nhân của Quốc sư, thậm chí còn danh chính ngôn thuận hơn cả người trước mắt này hay sao?

Bên ngoài Thánh Dương Cung, Nguyên Vô Ưu và Bình Duệ đứng đợi ở điện ngoài. “Khả năng của công chúa, Bình Duệ kính phục.” Bình Duệ buông mắt nói. Nguyên Vô Ưu cười nhạt: “Vậy sao? Có thể khiến Bình tướng quân kính phục thế này, bản công chúa rất vui.”

“Mạt tướng đã được lĩnh giáo khả năng của công chúa, đương nhiên là kính phục. Tuy nhiên...” Nét mặt của Bình Duệ rất lạnh nhạt, ánh mắt nóng bỏng khóa chặt lên người nàng, đôi mắt sâu không thấy đáy mang theo sự kì lạ và nguy hiểm không tên.

“Những việc không thể thực hiện như lấy nanh trong miệng cọp hay cướp thần châu trên trán rồng, người thông tuệ như công chúa chắc chắn biết.” Nguyên Vô Ưu nhìn thẳng vào người thanh niên trước mắt, mỉm cười xinh đẹp: “Lời Bình tướng quân nói, bản công chúa nghe vào, sao lại thấy có chút khó hiểu nhỉ?” Bình Duệ chậm chạp thu hồi ánh mắt, mỉm cười: “Vậy sao?” “Tuy bản công chúa không thể hiểu được, nhưng, bản công chúa sẽ nhớ kỹ câu này của Bình tướng quân.” Bình Duệ cung kính gật đầu với nàng, Nguyên Vô Ưu cười lại với hắn.

Thị Tề dẫn Không Vô Hồn đi ra từ Thánh Dương Cung.

“Khởi bẩm công chúa, hoàng thượng gọi người vào trong.” Thị T. nói. Nguyên Vô Ưu nhìn Không Vô Hồn, nàng mỉm cười nói với Thị Tề: “Thi công công, người tiễn Vô Hồn công tử xuất cung đi, hôm nay bản công chúa phải nghỉ ngơi trong cung rồi.” Thi Tề cung kính nhận lệnh: “Vâng. Vô Hồn công tử, mời.”

Nguyên Vô Ưu bước vào điện gặp Khánh Đế.

Khánh Đế ngồi quay lưng lại với nàng. Nghe thấy tiếng nàng thỉnh an, ông xoay người thâm sâu nhìn nàng chằm chằm.

Sau một khoảng im lặng kì lạ ngắn ngủi, ông ta rốt cuộc cũng lên tiếng: “Đứng lên đi.”

Nguyên Vô Ưu đứng dậy đứng sang một bên.

Khánh Đế hỏi: “Ninh Thanh cũng là người đến từ đỉnh Phiêu Miễu sao?”

Nguyên Vô Ưu gật đầu: “Đúng vậy.”

“Con đã biết từ lâu?”

Nguyên Vô Ưu lắc đầu: “Không, huynh ấy đuổi theo Không Vô Hồn nên đến đây, Vô Ưu gặp lại rồi mới biết.”

Khánh Đế híp mắt: “Hắn đã đến đây vì đuổi theo Không Vô Hồn, vậy con làm sao mà khiến hắn thay đổi ý định được? Rồi vì sao lại trọng dụng Không Vô Hồn?” Nguyên Vô Ưu hơi ngừng lại một chút rồi mới nói: “Vô Ưu vô tình phá giải được khúc Linh Lung Bách Tâm, có thể áp chế được khúc Đoạn Hồn của Không Vô Hồn. Ninh Thanh công tử nói đây là ý trời, vì vậy giao Không Vô Hồn cho Vô Ưu giám sát. Mà Vô Ưu nghĩ, Không Vô Hồn đã gia nhập vào môn hạ của Phiêu Miễu Hư Vô, đã tĩnh tâm tu luyện hai mươi năm trên núi mà lại từ bỏ, nhất định là vì dưới núi có người hoặc việc mà hắn không nỡ buông. Chỉ cần hắn có thứ mà mình không nỡ, Vô Ưu nghĩ dùng hắn sẽ không thành vấn đề.”

Khánh Để hờ hững nhìn nàng, không rõ là biểu cảm gì. Nguyên Vô Ưu quỳ xuống: “Vô Ưu tự mình làm việc, xin phụ hoàng trách phạt.” Khánh Đế lại ngồi xuống ghế quý phi, yên lặng nhìn Nguyên Vô Ưu một lúc lâu, uy nghiêm nói: “Vô Ưu, trẫm có thể cho con tôn vinh vô hạn, cũng có thể khiến con vạn kiếp bất phục, con có biết không?” “Vô Ưu hiểu.” Khánh Đế mân mê chiếc nhẫn trên ngón tay, ngữ khí hơi hòa hoãn hơn nhưng vẫn lạnh lùng đến thấu xương như cũ: “Trẫm nâng đỡ con đứng trên chỗ cao như vậy là để con dẫn dắt cổ gia diệt trừ sạch sẽ dư đảng Minh Vương ở địa phương và làm yếu bớt thế lực của các thị tộc cho trẫm, con có biết không?”

Đây là lần đầu tiên, Khánh Để nói thẳng những kế hoạch của ông ta. “Vô Ưu hiểu.”

Khánh Để nhìn nàng chằm chằm: “Nếu như trẫm kì vọng nhiều ở con như vậy mà con lại không thể khiến trẫm hài lòng, vậy kết cục của con sẽ ra sao? Con có biết không?”

“Vô Ưu biết.”

“Tốt lắm, lui ra đi.”

“Vâng.” Nguyên Vô Ưu đứng dậy, cung kính lui ra ngoài. Khánh Đế xoay chuyển chiếc nhẫn ở ngón cái. Vô Ưu, tốt nhất con đừng làm trẫm thất vọng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.