Liêu phu nhân nhìn hắn với ánh mắt chất chứa ưu sầu: “Thế nên con trai à, trong lòng nương cho rằng Vô Ưu công chúa không xứng với con, bởi vì nàng không có trái tim, ít nhất thì, trái tim của nàng sẽ không thuộc về con.”
Liêu Thanh Vân há miệng muốn lên tiếng, nhưng dường như có thứ gì1đó mắc kẹt trong cổ họng, khiến hắn nhức nhối không thôi.
“Nương cũng muốn tác thành cho mảnh tình say đắm của con, nhưng nhi tử à, trong lòng nương cũng rất đau.” Liều phu nhân vừa vỗ ngực vừa nặng nề lên tiếng. Bà làm sao lại chưa từng thử cẩn thận quan sát Vô Ưu công chúa trong những ngày qua chứ? Cả hai8đều là nữ tử, đối với người con gái mà Lưu hoàng hậu sinh ra, bất luận là về dung mạo, tài hoa, hay thủ đoạn đều khiến bà khâm phục.
Bà tự nhận mình không phải là một người mẹ cổ hủ cứng nhắc, nếu không thì năm ấy khi Thanh Vân muốn học khám nghiệm tử thi, bà đã không nhượng bộ đồng ý rồi.
Và2cũng không phải bà có thành kiến với Vô Ưu công chúa, một nữ tử cao quý như nàng, lại đẹp tựa tiên trên trời, nếu như con trai bà may mắn có thể có được nàng, là một người mẹ, bà sẽ vui mừng từ tận đáy lòng.
Ngay từ ban đầu, bà cũng từng chờ mong, cũng từng cầu khẩn, hy vọng rằng Vô Ưu4công chúa sẽ thích con trai mình.
Nhưng sự chờ mong cùng cầu khẩn của bà cuối cùng chỉ còn lại hụt hẫng. Có lẽ Vô Ưu công chúa cũng đối xử với Thanh Vân thật lòng đấy, nhưng không phải với tấm lòng của một nữ tử dành cho một nam tử, mà là... nói trắng ra thì, Vô Ưu công chúa chỉ đối xử với Thanh Vân như vua và thần tử.
Nàng không yêu Thanh Vân, bây giờ không, sau này cũng sẽ không. “Thanh Vân, nghe lời nương, cưới Tiểu Thất nhé.” Liệu Thanh Vân lắc đầu: “Không, nương à, con không thể cưới nàng, trong lòng con không có nàng.”
Liêu phu nhân rưng rưng nước mắt: “Ta chỉ là một người mẹ ích kỷ, ta không cưỡng cầu chuyện trong lòng con có nàng hay không, nhưng nàng sẽ đối xử tốt với con, sẽ chăm sóc tốt cho con, sẽ không rời, không bỏ con, chỉ cần vậy thì nương đã yên lòng rồi.”
Liêu Thanh Vân xót xa nhắm mắt lại, vừa định lên tiếng thì Liêu phu nhân đã giành trước một bước, bà van nài: “Nương cầu xin con, nương cầu xin con đẩy có được không?” Làm sao bà lại bằng lòng nhìn con trai mình đau khổ được?
Nhưng đau dài không bằng đau ngắn, bà không muốn thấy Thanh Vân cô đơn lẻ bóng cả cuộc đời. Nếu bà không bắt Thanh Vân cưới vợ, thì đời này Thanh Vân đều sẽ bị Vô Ưu công chúa nắm trong tay. Bà không muốn nhìn thấy kết quả như vậy.
Liêu Thanh Vân khiếp sợ, lập tức quỳ rạp trước mặt Liêu phu nhân: “Cầu xin nương thay đổi ý định.” Dõi theo nhi tử đang quỳ trước mặt mình, trái tim của Liêu phu nhân đau như bị dao cắt, nhưng đáy mắt lại hiện lên quyết tâm. Sau đó, bà đứng dậy rồi nói trong cương quyết: “Chuyện hôn nhân là cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, nương đã quyết định hôn sự giữa con và Tiểu Thất rồi.”
Liệu Thanh Vân kinh hãi: “Nương...” Liêu phu nhân không để ý đến tiếng kêu của hắn, cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng rời khỏi đó. Sau đó, Liêu Thanh Vân có ý định cố gắng thuyết phục Liêu đại nhân, nhưng Liều đại nhân sớm đã bị uy thế hiếm có của Liêu phu nhân làm cho kinh sợ rồi. Vì trốn tránh việc con trai xin giúp đỡ, cũng vì sợ mình mềm lòng mà ông dứt khoát tự xin được phụng mệnh rời Kinh điều tra vụ án hối lộ cùng Bình Lập, quyết định nhắm mắt làm ngơ. Vì thế, Liêu Thanh Vân rơi vào tình thế nước sôi lửa bỏng, lại không có cách nào thoát ra. Mà Liêu phu nhân cũng lo lắng đêm dài lắm mộng, nên trực tiếp sai bà mối sang Đào gia cầu hôn ngay ngày hôm sau. Cả Kinh thành đều sôi nổi bàn tán về hôn sự của hai nhà Đào Liêu, đến cả Mai phi trong cung cũng bị ảnh hưởng.
Trong Phật đường, Mai phi thành kính chắp hai tay lại, ngẩng đầu nhìn lên tượng Phật. Thạch ma ma bước vào nhưng không lên tiếng. Bà biết bây giờ nương nương rất coi trọng chuyện bái Phật, người không cho nhắc đến những chuyện dung tục ngoài chốn Phật đường ở nơi này. Đợi đến sau khi Mai phi thành kính lễ Phật xong, bà vươn tay, lập tức có một thị nữ bước lên đỡ bà rời khỏi Phật đường. Khi đã ngồi xuống trong đại điện, Mai phi mới hỏi: “Thế nào?”
“Khởi bẩm nương nương, Liêu gia đã cầu hôn” Thạch ma ma có chút lấy làm lạ về thái độ của Liêu gia. Theo lý mà nói, Liêu gia không nên nóng lòng như thế, cứ như đang sợ Đào gia đối ý vậy.
Mai phi im lặng trong phút chốc, khóe môi bà mơ hồ cong lên: “Chuẩn bị đi, bản cũng muốn xin gặp hoàng thượng.” Liêu gia sợ hôn sự có biến, bà càng sợ hơn, thế nên bà phải nhóm thêm lửa, một ngọn lửa không ai dập tắt được.
Thạch ma ma hơi khó hiểu trong lòng, nhưng vẫn không thể hiện ra ngoài mà rất cung kính lui xuống.
Thánh Dương Cung.
Thi Tề nhìn Mai phi nương nương đang buông mi rũ mắt lặng im, sau đó cung kính nói: “Hoàng thượng mời nương nương đến Thiên Điện đại.” Mai phi thản nhiên gật đầu với Thị Tề, sau đó dời bước đến Thiên Điện.
Dõi theo bóng lưng của bà, ánh mắt Thi Tề chợt lóe lên. Từ sau chuyện của Đại hoàng tử, Mai phi này thực sự đã thay đổi rất nhiều, ông vẫn luôn cảm thấy người thông minh nhất trong cung là Ninh phi, nhưng bây giờ xem ra, Mai phi đã trở nên trầm ổn bình tĩnh, sánh được với sự cẩn thận của Ninh phi rồi.
Tuy nói là đợi ở Thiên Điện, nhưng Mai phi không ngồi cứng nhắc trong đó, mà là đứng trên bậc thềm ngoài Thiên Điện, nhìn về phương xa với ánh mắt bị thương.
Lúc Khánh Đế đến, nhìn thấy bóng người đang đứng lặng trên bậc thềm, tay áo bay nhẹ trong gió, bước chân ông bỗng khựng lại, trong đầu hiện lên một dáng hình, nhưng còn chưa kịp thấy rõ thì ông đã dừng suy nghĩ mà bước tiếp.
“Nô tỳ tham kiến hoàng thượng.” Nhóm người Thạch ma ma cung kính hành lễ.
Thân hình của Mai phi khẽ nhúc nhích, bà vội vã xoay người muốn gửi hành lễ: “Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.” “Đứng lên đi.”
“Tạ ơn hoàng thượng.” Mai phi đứng dậy. Khánh Để bước vào Thiên Điện rồi ngồi xuống trên tháp gấm. Sau khi nhận lấy tách trà thái giám đưa qua, ông khẽ nhấp một ngụm rồi mới lạnh nhạt nói: “Ái phi muốn gặp trẫm?”
Mai phi bước lên trước, chậm rãi quỳ xuống: “Thần thiếp muốn cầu xin ân điển của hoàng thượng.” Bà nắm chắc được bảy phần rằng hoàng thượng nhất định sẽ phê chuẩn, bởi vì sau khi Hựu Nhi mất, đây là lần đầu tiên bà xin ông ta trong hai năm nay. Động tác của Khánh Đế khựng lại, ông nâng mắt nhìn chằm chằm vào Mai phi đang quỳ trước mặt mình, khóe môi cong lên một nụ cười không chút vui vẻ: “O? Nói thử xem.”
“Thần thiếp muốn cầu xin hoàng thượng ban hôn cho con gái thứ bảy của Đào gia và thứ tư của Liên Phủ.” Hai nhà Đào Liêu kết thân chỉ có lợi chứ không có hại, nên dĩ nhiên bà phải dốc hết sức để trói chặt cuộc hôn nhân này.
Khánh Đế tỉ mỉ thưởng thức một ngụm trà rồi mới thong thả nói: “Theo trẫm được biết, hai nhà Đào Liêu đã kết thân rồi.” Mai phi cung kính dập đầu mới ngẩng lên nói: “Chính là vì hai nhà đã kết thân, thân thiệp mới dám cả gan đến cầu hoàng thượng ban hôn.”
Vừa nói xong, Mai phi đã có chút hối hận, nhưng lời đã nói ra rồi, có hối hận cũng vô dụng. Khánh Để khẽ híp mắt, không hề lên tiếng, không biết ông ta đang nghĩ gì?
Mai phi không dám nhìn thẳng, bà quỳ sấp trên đất, trong lòng có chút căng thẳng, khắp lòng bàn tay đều là mồ hôi. Tuy bây giờ, bà không còn run sợ trước hoàng thượng như ngày xưa, nhưng đối với người đàn ông này, bà tin rằng không chỉ mình bà, mà tất cả mọi người trong hậu cung đều sợ hãi từ tận đáy lòng. Đợi đã lâu nhưng không có động tĩnh gì, ngay khi Mai phi căng thẳng đến mức đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm cả lưng, bà mới nghe được giọng nói của Khánh Đế. “Phê chuẩn.”
Mai phi thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng tạ ơn: “Thần thiếp tạ ơn hoàng thượng đã ân điển, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Khánh Để phất tay: “Lui xuống đi.” “Vâng, thân thiếp cáo lui.” Mai phi đứng dậy, hai chân bà có chút tê mỏi, nhưng vẫn ổn thỏa lui xuống. Khánh Đế cầm tách trà trên tay, ánh mắt ông có chút hoảng hốt, không biết đang nghĩ gì? Thi Tề ở bên cạnh cẩn thận ngẩng đầu nhìn ông, rồi lại lập tức cúi đầu xuống, sau đó dùng khóe mắt ra hiệu cho thái giám sau lưng đi lấy thánh chỉ.
Khi chiếc kiệu dừng lại, Nhớ Nhi lập tức đi đến vén rèm lên, sau đó đỡ Đào Phi Vũ bước xuống.
Đáy mắt của quản gia ở Tĩnh Vương Phủ hiện lên sự kinh ngạc, nhưng vẫn tươi cười nghênh đón, ông cung kính hành lễ nói: “Tham kiến Đào Thất tiểu thư.“. Đào Phi Vũ hơi nghiêng người hành lễ lại, rồi ôn hòa nói: “Đào Thất có hẹn với quận chúa, không dám để quận chúa chờ lâu nên đành phải đến sớm, nếu có chỗ nào quấy rầy thì xin quản gia thứ lỗi.” Dù Tĩnh Vương Phủ có nhàn rỗi thế nào thì cũng là hoàng thất quý tộc, nhất định phải giữ lễ nghi ở mặt ngoài. Ánh mắt quản gia khẽ lóe lên, nụ cười trên môi càng hòa nhã hơn, ông vội nói: “Xin mời Thất tiểu thư.”
“Mời quản gia dẫn đường.” Hôm nay là lần đầu tiên, nàng đến thăm Tĩnh Vương Phủ. Suốt đường đi từ cửa trước bước vào đại sảnh, Đào Phi Vũ đã biết được đôi chút về bên trong Tĩnh Vương Phủ. Tuy rất nhiều chỗ đều đã cũ kỹ, nhưng vẫn có thể nhận ra được, năm xưa, tòa Tĩnh Vương Phủ này cũng đã từng to lớn huy hoàng biết bao.
Trong đại sảnh, Tĩnh vương phi đang ngồi trên vị trí chủ nhân, thân hình bà hơi phát tướng, nhưng vẫn giữ được vẻ xinh đẹp của bà thời trẻ. Nghĩ cũng phải, nếu thời trẻ bà không đẹp thì làm sao có thể được Tĩnh vương nhìn trúng? Hai bên người bà là Nguyên Linh Chi và Phương Trinh Ngọc. Đào Phi Vũ bước vào, nhún gối hành lễ với Tỉnh vương phi: “Đào Thị Phi Vũ tham kiến vương phi.”
Người hầu sau lưng nàng vội vàng dâng lên hộp quà. Tỉnh vương phi tươi cười, trông có vẻ rất từ ái. Bà tự mình bước lên đỡ Đào Phi Vũ đứng dậy rồi dịu dàng nói: “Thất tiểu thư đừng khách sáo, nào, ngồi đi.”
Sau một hồi lễ nghi, Tĩnh vương phi hàn huyên đôi câu chuyện nhà với nàng rồi mới dẫn Phương Trinh Ngọc rời đi.
Phương Trinh Ngọc cùng Tĩnh vương phi trở lại sân sau, trong lòng nàng tràn đầy nghi hoặc, biểu tỷ quen thân với Đào gia từ lúc nào vậy chứ? Thế mà lại có thể để Thất tiểu thư của Đào gia tự mình đến nhà thăm viếng? “Di mẫu, người không cảm thấy biểu tỷ có chút kỳ lạ từ lúc tỉnh dậy sau khi bị đụng vào đầu sao?” Tĩnh vương phi dừng bước, nhíu mày nhìn nàng: “Kỳ lạ thế nào?” Phương Trinh Ngọc trầm ngâm một chút mới cẩn thận nói: “Trước đây, biểu tỷ không chịu rời khỏi phủ, còn bây giờ biếu tỷ bằng lòng ra ngoài rồi.” Tĩnh vương phi cười khẽ: “Đây là chuyện rất tốt mà.” Tính cách trước đây của nữ nhi quá khép kín, như bây giờ lại rất tốt.
“Nhưng mà, những thứ mà trước đây biểu tỷ thích, bây giờ tỷ ấy lại không thích nữa.” “Cái này có gì đâu chứ, thái y cũng đã nói rồi, đụng vào đầu sẽ có chút thay đổi về tính cách.” Bà đã phát hiện chuyện tính tình nữ nhi thay đổi sau khi bị đụng vào đầu từ lâu, cũng đã sớm hỏi thăm thái y rồi.
Hóa ra là như vậy, thảo nào di mẫu không hề lo lắng về sự thay đổi của biểu tỷ. “Sao thế? Ngọc Nhi?” Tĩnh vương phi khó hiểu hỏi.
Phương Trinh Ngọc hoàn hồn, sau đó mỉm cười ngọt ngào, bước lên nắm lấy cánh tay của Tĩnh vương phi: “Không có gì ạ, con không biết thái y đã từng đến, còn tưởng rằng mọi người không phát hiện, bây giờ biết được biểu tỷ không sao là con yên tâm rồi.”
Tĩnh vương phi từ ái vỗ về tay nàng: “Con có thể quan tâm biểu tỷ của con như vậy, di mẫu rất vui mừng.”
“Đây là điều hiển nhiên rồi, biểu tỷ rất tốt với con, tất nhiên con cũng phải đối xử tốt với tỷ ấy chứ.”
Tĩnh vương phi cười khẽ, nhẹ nhàng chỉ vào trán nàng, nhưng lập tức nghĩ đến điều gì đó, bà cười nói: “Thất tiểu thư của Đào gia đã đính hôn với Nhị công tử của Liều Phủ. À, tính ra thì biểu tỷ của con lớn hơn Đào Thất tiểu thư nửa năm, con cũng lớn hơn nàng nửa tháng, đều phải bàn chuyện hôn nhân rồi.”
“Di Mẫu...” Phương Trinh Ngọc thẹn thùng cúi đầu, trong lòng chợt hiện lên gương mặt của Vũ Văn Tranh