Phượng Kinh Thiên

Chương 40: Vận may không tệ



Càng gần Lương Cảnh Cung, mồ hôi lạnh trên người Tiểu Hoa Tử càng nhiều, quần áo trên người đều ướt sũng dán chặt vào người. May mà trên người hắn có mặc thêm một lớp áo bông, mồ hôi lạnh muốn thấm ướt hết toàn bộ quần áo cũng không dễ, mồ hôi trên trán cũng bị gió lạnh thổi khô rồi.

Lúc này đã gần giờ Mão, nơi chân trời xuất hiện một vệt trắng bạc. Trời sáng rồi.

Tiểu thái giám trực ban ở Lương Cảnh Cung nhìn thấy Tiểu Hoa Tử thì trong lòng có chút ngạc nhiên. Trời còn sớm như vậy, Tiểu Hoa Tử sao đã đến rồi?

Tiểu Hoa Tử nhìn thấy Tiểu Đỗ Tử, vội vàng chạy như bay lại, vui mừng nói: “Tiểu Đỗ Tử, làm phiền ngươi nói với Hứa Nhân ta đến rồi.”

Tiểu Đỗ Tử hoài nghi nhìn vị cấm quân sau lưng Tiểu Hoa Tử: “Tiểu Hoa Tử, vị... vị quan sai đại nhân này là?”

Lúc này, Tiểu Hoa Tử dường như mới nhớ ra sau lưng còn có cấm quân đại nhân đi theo, vội vàng ngại ngùng cung kính cảm ơn cấm quân: “Quan sai đại nhân, cảm ơn ngài.”

Đối diện với ánh mắt phát sáng của Tiểu Hoa Tử, vị binh sĩ cấm quân tâm tư đa nghi này có chút không tự nhiên dời tầm mắt, liếc nhìn Tiểu Đỗ Tử một cái rồi mới lạnh nhạt bày ra bộ mặt không biểu cảm mà khuyên răn một tiếng: “Lần sau cẩn thận chút, Trung cung cấm địa, không cho phép tự tiện đi vào.”

“Vâng, cảm ơn quan sai đại nhân, nô tài nhớ rồi.” Lưng Tiểu Hoa Tử sắp gập sát đất luôn rồi.

Ngay khi binh sĩ cấm quân định đi thì cửa Lương Cảnh Cung truyền đến tiếng nói kinh ngạc của Hứa Nhân: “Tiểu Hoa Tử, sao bây giờ ngươi...”

Mí mắt Tiểu Hoa Tử run lên, vội vàng quay người cắt ngang lời nói của Hứa Nhân: “Còn... còn không phải do ta bị lạc hay sao? Hứa Nhân... không đúng, ta nên gọi ngươi là Hứa công công. Ha ha ha... ta không bỏ lỡ thời gian chứ?”

“Ngươi đang...” nói cái gì vậy? Khi nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của Tiểu Hoa Tử, Hứa Nhân nuốt ngược câu nói phía sau lại, chỉ nhíu mày lườm Tiểu Hoa Tử.

Nhìn thấy Hứa Nhân dường như bất mãn với việc đi trễ của tiểu thái giám mà nhíu mày, lúc này binh sĩ cấm quân mới yên tâm sải bước rời đi.

Mắt Tiểu Hoa Tử nhìn thấy cấm quân binh sĩ cuối cùng cũng đi rồi, trái tim vọt lên cổ họng căng thẳng đến phát đau của hắn mới dần dần thả lòng xuống. Nhưng ngay sau đó, Hứa Nhân lại nắm chặt lấy tay hắn, lạnh lùng đè thấp giọng uy hiếp: “Tiểu Hoa Tử, ngươi tốt nhất nên thành thật nói cho ta biết ngươi đang làm cái gì vậy, tại sao lại đụng phải cấm quân? Bằng không... cứ cho là cấm quân đã đi rồi thì ta cũng có thể gọi hắn ta quay lại.”

Hứa Nhân dẫn Tiểu Hoa Tử vào viện mà hắn ở, đóng cửa sổ lại, ngồi dựa vào ghế, híp mắt nhìn Tiểu Hoa Tử đứng trước mặt hắn cúi đầu im lặng không nói lời nào, sắc mặt rất khó coi, giọng nói lạnh lẽo có chút sắc bén: “Tiểu Hoa Tử, ngươi đang lợi dụng ta.” Trong lòng hắn rất buồn bực, lúc hắn vô cùng uy phong lên làm tổng quản của Lương Cảnh Cung, Tiểu Hoa Tử cũng không đến tìm người đồng hương là hắn, vậy tại sao lại đột nhiên đến tìm hắn trong lúc địa vị của hắn không còn uy phong như trước nữa chứ?

Tiểu Hoa Tử chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Nhân sắc mặt u ám, ngược lại sắc mặt của hắn lại bắt đầu trấn tĩnh hơn.

“Hứa Nhân, chúng ta đều làm việc trong cung, có vài việc trong lòng ta và ngươi ngầm hiểu là được rồi, cần gì phải hỏi cho rõ ràng? Ngươi giúp ta một lần, ngày khác ta nhất định sẽ trả nợ ân tình cho ngươi.” Công chúa từng nói, chỉ cần Hứa Nhân không vạch mặt hắn trước mặt mọi người, chuyện về sau thế nào thì Hứa Nhân cũng tuyệt đối sẽ không vạch mặt hắn, vậy thì hãy để hắn mạnh dạn mà đối mặt với sự đe dọa của Hứa Nhân.

Hứa Nhân trong lòng âm thầm kinh ngạc, dùng một ánh mắt khác đánh giá Tiểu Hoa Tử đứng trước mặt hắn lại một lần nữa, thật lâu không nói gì. Đây có còn là Tiểu Hoa Tử nhát gan, sợ gặp chuyện trong trí nhớ của hắn nữa không? Không, ở trong cung này hơn năm năm, hắn cũng từ một tiểu thái giám làm tạp dịch mà trở thành thái giám tổng quản của Lương Cảnh Cung, vậy thì Tiểu Hoa Tử sao lại có thể không thay đổi được?

Tiểu Hoa Tử ngẩng đầu đón nhận ánh mắt đánh giá của Hứa Nhân, không hề tránh né, ánh mắt rất bình tĩnh và tỉnh táo.

Hứa Nhân cười lạnh một tiếng: “Ngươi không sợ bây giờ ta sẽ vạch trần ngươi sao?”

“Ngươi sẽ làm thế sao?” Tiểu Hoa Tử bình tĩnh hỏi lại, lúc nãy ở bên ngoài Hứa Nhân không vạch trần hắn, Hứa Nhân đã bỏ qua thời cơ rồi. Nếu như lúc nãy ở bên ngoài, Hứa Nhân thật sự vạch trần hắn, hắn sẽ không chút do dự mà kéo hắn ta xuống nước, cho dù là cuốn sổ kia lấy được từ trong tay của hắn, nhưng hắn cũng có thể đem những thứ đó đổ lên người Lương quý nhân, cùng lắm thì hắn chết mà thôi.

Hứa Nhân nghẹn lời, chậm rãi nói: “Là ai? Ngươi đang bán mạng cho ai?” Thật sự là giỏi mưu tính, đầu tiên dùng sự quen biết giữa hắn và Tiểu Hoa Tử để Tiểu Hoa Tử tiếp cận hắn, lúc xảy ra chuyện, hắn sẽ không thể lựa chọn nữa, bởi vì hắn vốn không biết Tiểu Hoa Tử đã phạm phải tội gì?

Lỡ như là tội chém đầu, cho dù hắn vạch trần Tiểu Hoa Tử, bản thân cũng không thoát khỏi liên quan, nói không chừng Tiểu Hoa Tử còn kéo hắn xuống nước, cả Lương Cảnh Cung đều bị liên lụy theo... Còn mối liên hệ bên trong, nếu như trong lòng Hứa Nhân thật sự không hiểu, vậy thì hắn làm chức tổng quản này quá uổng phí rồi.

Tiểu Hoa Tử khẽ mỉm cười, dường như vốn không hề nghe thấy câu hỏi của Hứa Nhân vậy: “Hứa Nhân, sắc trời không còn sớm nữa, ta phải quay về.”

Hứa Nhân nhìn bóng dáng ung dung bước đi của Tiểu Hoa Tử, trong mắt lóe sáng. Hắn thật sự không biết Tiểu Hoa Tử đang làm việc cho ai nhưng chỉ dựa vào việc người này có thể khiến Tiểu Hoa Tử liều mạng vì mình thôi cũng đủ khiến cho hắn phải suy nghĩ rồi. Nhân Lãnh Cung? Có thể là những người bị giáng chức, biến vào Nhân Lãnh Cung...

Nhìn dáng vẻ của Tiểu Hoa Tử giống như là rất ung dung, trên thực tế chỉ có trong lòng hắn biết, tim của hắn sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi.

Một bước, hai bước... mười bước, hai mươi bước, sau lưng không còn nghe thấy tiếng của Hứa Nhân nữa, hắn mới lặng lẽ thở nhẹ ra một hơi. Hôm nay, coi như hắn đã hiểu được cảm giác lo lắng đến độ tim như nhảy ra khỏi lồng ngực là thế nào.

Hứa Nhân bước ra khỏi phòng, nhìn Tiểu Hoa Tử ở phía xa, sắc mặt như đang suy nghĩ điều gì.

Tiểu Hoa Tử không trực tiếp quay về Nhân Lãnh Cung mà là chạy đến một góc vắng vẻ nhất trong Nội Vụ Cung.

Ở nơi này, lòng của Tiểu Hoa Tử đã nóng như lửa đốt, mãi cho đến khi nhìn thấy Tiểu Cao Tử đang đợi mình, Tiểu Hoa Tử mới thả lỏng cả cơ thể, cả người mềm nhũn, mệt lả, té lăn trên đất.

Tiểu Cao Tử không nói gì, bước lên trước kéo hắn ra phía sau một gốc cây bí mật, phía sau thân cây còn có một bộ quần áo và một hộp cơm của Nội Vụ Cung.

“Mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”

Cả người Tiểu Hoa Tử như mới được vớt từ dưới nước lên, không còn sức để nói chuyện, chỉ gật gật đầu. Mắt Tiểu Cao Tử sáng lên, cũng không nói gì nữa, hai tay nhanh nhẹn cởi bỏ cung phục trên người Tiểu Hoa Tử, lại giúp hắn mặc cung phục của Nhân Lãnh Cung lên người.

“Còn đứng dậy được không?” Nhìn dáng vẻ xụi lơ trên mặt đất như một đống bùn nhão của Tiểu Hoa Tử, Tiểu Cao Tử biết hắn nhất định đã gặp phải chuyện nguy hiểm, cũng may cuối cùng cũng thoát khỏi nguy nan, bình an quay trở về.

“Ngươi xem tay chân run rẩy này của ta vốn dĩ là không nghe lời ta nói.” Tiểu Hoa Tử cười khổ vẫy vẫy tay, tỏ ý bây giờ vô cùng mất lòng tin với việc đứng dậy.

Tiểu Cao Tử nhìn dáng vẻ của Tiểu Hoa Tử, đột nhiên buột miệng cười, bước lên chà xát tay chân cho hắn, trêu chọc nói: “Nhìn bộ dạng này của ngươi đi.”

“Gì chứ, có bản lĩnh thì ngươi cũng đi đi, ta sắp bị dọa đến mất mật rồi.” Ánh mắt Tiểu Hoa Tử giận dữ, mối nguy hiểm lúc nãy không thể miêu tả lại được, chỉ có chính bản thân đã từng trải qua mới hiểu được cảm giác mạng sống bị treo lơ lửng là như thế nào.

Tiểu Cao Tử cũng không giận, hắn biết chuyện Tiểu Hoa Tử đi làm nguy hiểm tới mức nào, hắn ở đây đợi cũng đã hơn một canh giờ mà mãi vẫn chưa thấy Tiểu Hoa Tử quay về, trong lòng hắn cũng lo lắng, hoảng sợ muốn chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.