Phượng Kinh Thiên

Chương 401: Chỉ thiếu phía đông (1)



Nguyên Vô Ưu ngẩng đầu lặng lẽ nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ.

“ Cố An An không dám chớp mắt vì sợ sẽ bỏ qua cảm xúc của nàng, nhưng dù An An nàng có mở to mắt, không chớp mắt lấy một cái thì vẫn không thể nhìn ra Vô Ưu công chúa rốt cuộc có thay đổi cảm xúc gì hay1không? Trầm mặc mất một lúc, Nguyên Vô Ưu hờ hững nói: “Nói với Cố Lăng, việc này bản công chúa không tiện hỏi han, cũng không thể giúp được.”

Cố An An không bất ngờ khi nàng biết huynh trưởng sai mình đến đây, nhưng nàng lại nói rằng mình không tiện hỏi han, cũng không thể giúp. Nếu để Liêu đại ca nghe8thấy những lời này, có khi nào hắn sẽ đau lòng không?

“Công chúa...”

Nguyên Vô Ưu lạnh lùng liếc mắt qua, vô cùng áp bức. Lời Cổ An An muốn nói bên môi lập tức nghẹn lại trong cổ họng. Nàng thầm sợ hãi nhưng không hề bất ngờ chút nào. Sau khi im lặng mất một lúc, nàng thở dài một hơi, cung kính2hành lễ: “An An hiểu rồi.” Nguyên Vô Ưu thôi nhìn nàng, hờ hững nói: “Tiễn biểu tiểu thư.”

“Vâng. Biểu tiểu thư, mời!” Tiểu Hoa Tử cung kính mời.

“An An cáo lui.” Cố An An hành lễ thêm lần nữa rồi mới lui xuống. Có lẽ người không thân thiết với nàng chỉ nhìn thấy nàng là một Vô Ưu công chúa tôn quý,4nhưng người ở bên cạnh nàng đều biết, con người nàng còn đáng sợ hơn thân phận tôn quý của nàng.

Có một số người sinh ra đã khiến người ta ngước mắt tôn sùng. Vô Ưu công chúa chính là người như vậy.

Bên trong đình hoa rơi vào yên tĩnh Ngọc Châu và Ngọc Thúy đứng bên cạnh cẩn thận nhìn nàng rồi đều cúi đầu. Mặc dù trong lòng bọn họ đều cảm thấy tiếc thay cho tiêu công tử, nhưng công chúa đã không có tình cảm nam nữ với hắn, việc này mặc dù có hơi vô tình, nhưng nghĩ lại thì, công chúa làm vậy có lẽ cũng vì muốn tốt cho tiêu công tử.

Nguyên Vô Ưu nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, im lặng thở dài một tiếng. Không phải nàng không muốn giúp Liêu Thanh Vân, mà là nàng không thể giúp được. Không ai có thể giúp hắn việc này, người có thể giúp cũng chỉ có mình hắn mà thôi. Thật ra thẳng thắn mà nói, nếu Liêu Thanh Vân có thể liên hôn với Đào gia, đối với nàng mà nói, mở rộng thêm vào gia có lợi rất lớn, nhưng trong lòng nàng, ý nghĩ này vừa nảy sinh đã bị nàng phủ định.

Mặc dù nàng không cách nào đáp lại tình cảm của hắn, nhưng cũng sẽ không lợi dụng tình cảm này.

Chỉ cần hắn bình tĩnh lại thì hắn sẽ hiểu. Nàng không nhúng tay vào không phải vì muốn lợi dụng hắn để thu thập thêm vào gia, mà là nàng thật sự không có lập trường để đi hỏi, mà thứ hắn cần cũng không phải là người khác giúp đỡ mà là phải nghĩ kỹ, nên lựa chọn đi theo con đường nào!

Phòng ngủ của Hoài vương.

Nguyên Vô Ưu một công đôi việc, vừa đánh cờ với Hoài vương, vừa ngồi đọc sách.

Hoài vương đánh con cờ xuống bàn cờ, hờ hững liếc mắt nhìn nàng mấy cái. Sau khi xác định nàng thật sự không có tình cảm với Liêu Thanh Vân thì hắn cũng không còn dây dưa vấn đề này nữa.

Bầu không khí trong phòng ấm áp và yên tĩnh. Lúc Đào Dao xuất hiện, hai người vừa đúng lúc kết thúc ván cờ. Thế cờ trên bàn chẳng hề theo quy tắc nào cả, hoàn toàn là hai người tùy ý đánh.

Nguyên Vô Ưu đưa cuốn sách trên tay cho Ngọc Châu, Ngọc Châu yên lặng lui xuống. “Việc của Đệ Ngũ gia tiến triển ra sao rồi?” Nguyên Vô Ưu hỏi.

Đào Dao gật nhẹ đầu: “Đệ Ngũ Chiếu đã âm thầm giúp Đệ Ngũ Hạo xử lý nội bộ Đệ Ngũ gia.” Khóe môi Nguyên Vô Ưu nhếch lên thành một nụ cười nhạt.

“Vô Ưu thay đổi ý định, không cho Đệ Ngũ Chiếu cướp quyền nữa mà yêu cầu hắn trợ giúp Đệ Ngũ Hạo quản lý gia tộc Đệ Ngũ sao? Đệ Ngũ Chiếu tình nguyện sao?” Hoài vương hỏi. Nguyên Vô Ưu mỉm cười: “Hắn đã không có lựa chọn nữa rồi.” Kẻ đã bị nhiễm bùn sẽ rất khó để đứng dưới ánh sáng lần nữa. Cục diện mà nàng xử lý, đối với Đệ Ngũ Hạo, Đệ Ngũ Chiểu, thậm chí là gia tộc Đệ Ngũ cũng đều là cục diện tốt nhất. “Đã xử lý ổn thỏa lục đục nội bộ của Đệ Ngũ gia rồi, để hắn bắt đầu thực thi mệnh lệnh thứ hai đi.” Đào Dao cung kính cúi đầu đáp lời, lại nghĩ đến một việc, nói: “Vậy Văn công tử bên kia không phải người đi nữa ạ?” Hai tay Nguyên Vô Ưu đan vào nhau, nghĩ một lát rồi nói: “Không cần, hắn sẽ tùy thời mà làm theo.” Đây cũng là một trong những điều kiện nàng đồng ý với hắn ban đầu. Mặc dù Đào Dao cảm thấy công chúa quản lý quá lỏng lẻo với Văn gia, khó tránh khỏi hơi lo lắng, nhưng ông biết nàng làm vậy nhất định là có lý do của nàng. Lại nhớ đến lúc ông trông thấy Văn Vô Hà chạy đông chạy tây, âm thầm tích trữ lương thảo, lôi kéo Hoài Bình Lý Thị vì công chúa... Ngoại trừ Ký Đông Hạng Thị dốc toàn lực cho Minh Vương ra, đến nay, trong sáu đại thị tộc, Định Dương Đệ Ngũ Thị, Dung An Văn Thị, nếu thêm cả Hoài Bình Lý Thị nữa, thể lực của ba nhà này ở địa phương kết hợp lại với nhau, vậy thì vô cùng ghê người. Huống hồ còn có Viễn Tây Cô Thị đang dần xâm nhập vào miền Bắc, Kinh thành có Liêu gia thầm giúp đỡ, thậm chí công chúa còn lôi kéo được Bình Lập làm việc cho mình, lão Bình quốc công Bình Hữu Trị mặc dù vẫn còn uy danh, nhưng Bình Lập cũng đang dần tiếp quản Bình Quốc Công Phủ rồi, đến lúc đó...

“Tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu phía đông nữa thôi.” Nguyên Vô Ưu híp mắt từ tốn nói. Thế lực ở địa phương nàng đã thu thập gần xong rồi, ngay cả biên quan cũng có Mộc Vũ trấn thủ, nàng cũng không lo. Cho dù Mộc Vũ không giúp nàng khởi binh thì chỉ cần hắn bảo trì thế trung lập tận trung với Nguyễn Thị là đủ rồi.

Ngược lại... chốn Kinh thành này đều nằm gọn trong lòng bàn tay Bình Duệ, nàng tạm thời không thể manh động được. Bình Duệ, người này có thể có được ngày hôm nay là do một tay Nguyên Hạo Thiên nâng đỡ lên, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng phản bội Nguyên Hạo Thiên. Vạn sự chuẩn bị, chỉ thiếu mỗi phương đông... Đôi mắt Đào Dao đột nhiên sáng lên, lòng sục sôi. Công chúa ngồi mát ăn bát vàng ở trong Kinh nhưng lại âm thầm chiếm giữ toàn bộ cục diện, việc này khiến ông phục sát đất.

Vạn sự chuẩn bị, chỉ thiếu mỗi phía đông, vạn sự chuẩn bị, chỉ thiếu mỗi phía đông... Hoài vương âm thầm nghiền ngẫm câu nói này, chỉ cảm thấy mấy năm nay, đây chính là câu nói khiến hắn cảm thấy chấn động nhất.

Ngẩng đầu nhìn ánh mắt khó lòng che giấu sự kích động của Tiểu Đào Tử rồi lại nhìn Nguyên Vô Ưu, khóe môi Hoài vương khẽ cong lên. “Tối mai, ta muốn gặp Nguyên Lạc.” Nàng muốn Minh Vương hiểu, nếu ông ta còn muốn làm ngư ông đắc lợi để nàng đánh tiên phong, vậy thì ông ta cứ chờ bị Nguyên Hạo Thiên lóc xương xẻ thịt đi!

Hoài vương nghĩ một lát, đột nhiên nói: “Vô Ưu định cảnh cáo Minh Vương?” Nguyên Vô Ưu họ nhẹ một tiếng: “Bắt buộc phải cảnh cáo.” Ba tháng sau, nếu Minh Vương vẫn không khởi binh thì đến lúc đó, thứ ông ta đợi được chính là nàng dẫn người đi xử lý ông ta.

Nhìn biểu cảm như vậy của nàng, vừa kiêu ngạo vừa đáng yêu, Hoài vương giơ tay dịu dàng xoa đầu nàng. Hắn vừa sờ thấy những sợi tóc xanh trên đầu nàng, lại nhớ lại mái tóc ngắn ngủn đến đáng thương khiến hắn há mồm líu lưỡi mà hắn thấy trước đây, rồi lại nhớ đến mái tóc mượt mà như mây ban đầu của nhà đầu này, không nhịn được nhẹ thở dài. Hắn rất lo lắng, bao giờ tóc của con bé mới mọc dài lại đây?

Nghe thấy tiếng thở dài của Hoài vương, Tiểu Đào Tử liền biết Hoài vương đang nghĩ gì, khuôn mặt cũng lập tức xạ xuống, bi ai cúi đầu. Ông ta cũng cảm thấy lo lắng cho mái tóc mãi đến giờ mới dài được chút chút của chủ tử mình.

Cảnh xuân tươi đẹp, một trận gió xuân ấm áp thổi tới mang đi sự tiêu điều, mầm non nô nức đâm chồi nảy lộc.

Núi xa xanh thẫm, nước hồ gợn sóng, cỏ xanh mơn mởn, hoa lá rực rỡ, vạn vật trong trời đất dường như lại có sức sống, nắng xuân vui mừng nhảy múa dưới làn gió ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.