Bây giờ có thể đứng dậy rồi chứ? Ngươi mau xách hộp cơm về cung đi.”
Tiểu Hoa Tử cũng biết được tính quan trọng của vấn đề, gật gật đầu, trong lòng nghĩ đêm hôm qua công chúa chắc cũng rất lo lắng, hắn phải mau chóng trở về.
...
Tiểu Hoa Tử xách hộp cơm quay trở về Nhân Lãnh Cung, một lần nữa nhìn thấy cảnh hoang vắng lạnh lẽo xung quanh, trong lòng mới thật sự bình tĩnh trở lại.
Vừa bước vào Thái Hồi Điện liền nhìn thấy công chúa đang đứng dưới mái hiên, dường như là đang đợi hắn.
Nguyên Vô Ưu nhìn thấy Tiểu Hoa Tử xuất hiện trong tầm mắt của mình, gương mặt trở nên dịu dàng, đáy mắt tràn ra nụ cười nhẹ nhõm như trút được một gánh nặng.
Tiểu Hoa Tử đứng tại đó, nhìn khuôn mặt tươi cười đang nhìn mình dịu dàng, cho dù công chúa muốn hắn đi lần nữa, cho dù là rất sợ, hắn nghĩ hắn cũng sẽ đi, không vì điều gì khác, chỉ vì ngay tại lúc này, vì một bóng dáng đứng đợi hắn dưới mái hiên kia, sau đó vì nhìn thấy hắn mà dịu dàng nở nụ cười, không còn lo lắng nữa.
Trong phòng, Tiểu Hoa Tử cẩn thận từng li từng tí mang cuốn sổ hắn lấy từ trong Vô Ưu Cung ra, cung kính trình lên.
Sau khi Nguyên Vô Ưu nhận lấy cuốn sổ cũng không vội mở ra đọc, mà nhìn chằm chằm hắn hỏi: “Sợ lắm đúng không.”
Chút sợ hãi còn sót lại trong lòng Tiểu Hoa Tử dường như bởi vì câu hỏi thăm này mà đã biến mất hoàn toàn trong thoáng chốc, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng, vành mắt có chút đỏ lên, thẳng thắn mà gật đầu.
Nguyên Vô Ưu nhìn chằm chằm Tiểu Hoa Tử một hồi lâu, đột nhiên cả người có chút mềm nhũn, đây vẫn chỉ là một đứa trẻ, nàng vẫy vẫy tay với hắn.
Tiểu Hoa Tử ngơ ngác, cho rằng công chúa muốn phân phó chuyện gì, nên khom lưng bước lên trước, khẽ đưa tai qua, lại không ngờ tới...
Nguyên Vô Ưu không nói gì hết, chỉ đưa tay ra nhẹ nhàng xoa xoa đầu của hắn, khẽ than một tiếng: “Không sao rồi.”
Nếu như có thể, nàng há nào lại bằng lòng lấy tính mạng của đứa trẻ này để đi một nước cờ mạo hiểm như vậy chứ, cũng may vận may của đứa trẻ này không tệ.
Nước mắt của Tiểu Hoa Tử giống như chuỗi ngọc bị đứt dây, rơi tí tách trên mặt đất, rơi trên mũi chân hắn rồi nở rộ thành hình bọt nước. Hai đầu gối của hắn chợt mềm nhũn, quỳ xuống, gối đầu trên đầu gối của Nguyên Vô Ưu, cảm xúc không kìm nén được mà khóc rống lên.
Nguyên Vô Ưu chợt ngây người, sau đó khẽ mỉm cười, tùy ý cho người vốn vẫn là một đứa trẻ này gối đầu trên đầu gối nàng mà thổ lộ tâm tình, tay vỗ nhẹ trên tấm lưng gầy yếu, lặng lẽ an ủi cho sự bất an và yếu đuối của hắn.
Nghe tiếng khóc của Tiểu Hoa Tử từ trong nội điện vang lên, Ngọc Thúy đang hâm lại cơm canh chợt hoảng, vội đặt đồ trong tay xuống, chạy về phía nội điện, nhưng nàng lại bị Ngọc Châu giữ lại ngoài cửa điện, Ngọc Châu nhẹ nhàng lắc lắc đầu với nàng.
Ngọc Thúy ngơ ngẩn cắn cắn môi, cúi đầu trầm lặng trong giây lát, sau đó lại lui bước đi về phía nhà bếp.
Ngọc Châu đứng ngoài cửa điện khép hờ, nghe tiếng khóc bên trong đã dần dần nhỏ lại nhưng vẫn còn ngắt quãng, nức nở như cũ, nhẹ nhàng khép cửa lại, lặng lẽ lui ra ngoài.
Tiểu Hoa Tử cuối cùng cũng ngưng khóc, ngẩng gương mặt đầm đìa nước mắt lên hoảng hốt, vội vàng giơ tay áo lên chùi, nhưng lại nhìn thấy nước mắt nước mũi của hắn đã dính lên y phục của nàng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng: “Nô... nô tài đáng...”
Chữ “chết” còn chưa kịp nói ra, Nguyên Vô Ưu đã mỉm cười lắc đầu với hắn: “Mau quay về nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Tiểu Hoa Tử cúi đầu thật thấp, hận không thế trốn xuống một cái hố nào đó, nhưng hắn lại nhớ đến khoảnh khắc lúc nãy, trong lòng như có một luồng khí ấm áp, chậm rãi lan ra khắp cơ thể, những lo lắng, sợ hãi đều biến mất, không xuất hiện trong lòng hắn thêm một lần nào nữa. Bây giờ trong lòng hắn chỉ có sự ấm áp và thoải mái không nói thành lời.
Nhưng lát sau, hắn lại nhớ đến Hứa Nhân, sắc mặt khẽ biến đổi, vội vàng nói: “Công chúa, vậy Hứa Nhân...”
“Không sao, ngươi cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện này, bên Hứa Nhân, ngươi tạm thời đừng chủ động liên lạc với hắn.” Dã tâm muốn trở thành người ở phía trên người khác và sự khôn khéo của Hứa Nhân sẽ không cho phép chuyện này liên lụy đến hắn, cho nên, hắn nhất định sẽ giúp Tiểu Hoa Tử giải quyết tốt hậu quả.
Tiểu Hoa Tử cuối cùng cũng yên tâm: “Vậy... nô tài cáo lui.”
Nguyên Vô Ưu cười nhìn Tiểu Hoa Tử cung kính, cẩn thận lui ra ngoài, ánh mắt lúc này mới rời xuống quyển sổ nằm trên bàn. Lưu Thị Oánh Hoa trước lúc sắp chết đã từng nói qua rất nhiều chuyện với thân thể này, những lời này vốn cũng không có gì đặc biệt, thậm chí đến ám hiệu cũng không phải, nhưng nàng vẫn mạo hiểm cược một lần, dường như vận may của nàng cũng không tệ, cược thắng rồi.
***
Cố Lăng âm thầm đánh giá phủ Đại hoàng tử: rường cột trạm trổ, từng lớp lớp màn sa vàng sẫm dài chạm đất thể hiện thân phận vương tôn hoàng thất.
Cách bày biện trang trí trong đại sảnh thoạt nhìn không quá xa hoa nhưng đều là đồ vật quý giá khác thường.
Đại sảnh lớn như vậy lại ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều: chân giẫm lên những viên đá xanh đầy ấm áp, dưới đất có đốt một hàng lửa, đồng thời trong phòng cũng đặt lò sưởi và lư hương lượn lờ tỏa khói, hoa mai đang đón gió đông nở rộ vô cùng nổi bật giữa sân, đặc sắc thanh nhã vô cùng.
Đến nay, hoàng thượng có tất cả bảy vị hoàng tử. Lục hoàng tử, Thất hoàng tử còn trẻ người non dạ, nhưng năm vị hoàng tử còn lại đều đã thông hiểu thế sự. Đại hoàng tử năm nay mười bốn tuổi, mặc dù không phải là con vợ cả nhưng cũng là con trưởng. Cùng với sự trưởng thành mỗi ngày của mấy vị hoàng tử và việc ba năm trước Đại hoàng tử đã được ban phủ xuất cung, trong lòng mọi người cả triều đình và hậu cung đều bắt đầu nhộn nhạo theo.
Trong đó, thu hút sự chú ý của người khác nhất chính là hai anh em cùng một mẹ: Đại hoàng tử và Ngũ hoàng tử. Hai người đều là con của Mai phi. Thế lực mẫu tộc của Mai phi mặc dù có hơi bình thường, nhưng Mai phi có hai con trai là Đại hoàng tử và Ngũ hoàng tử bên người, địa vị trong hậu cung rất vững chắc, ngay cả Đại hoàng tử từ trước đến nay không được sủng ái cũng dần bắt đầu nhận được sự chú ý của người khác.
“Đại hoàng tử đến.”
Một giọng nói lanh lảnh vang lên, Cố Lăng cụp mắt lui sang một bên, đợi đến khi người mới đến ngồi xuống vị trí chủ vị xong, hắn mới bước lên phía trước hành lễ: “Cố Lăng tham kiến Đại hoàng tử.”
“Ngươi chính là Cố Lăng?” Mặc dù là câu hỏi nhưng giọng nói rất bình thường.
“Vâng, tại hạ chính là Cố Lăng.”
“Ngồi xuống đi.”
“Tạ ơn Đại hoàng tử.”
Cố Lăng ngồi xuống một bên xong mới chầm chậm ngẩng đầu lên, bình thản ung dung liếc mắt đánh giá vị thiếu niên đang ngồi trên vị trí chủ vị kia: cũng rất thanh tú không phân được là nam hay nữ, xinh đẹp vô cùng, thoạt nhìn có thể khiến người ta có chút bất ngờ, nhưng nếu nhìn lại lần thứ hai thì sẽ nhận ra bộ đồ trắng hắn đang mặc trên người, cùng với búi tóc đơn giản và sự lạnh nhạt trong ánh mắt của hắn khiến người ta không thể nhận nhầm hắn ta là nữ được.
Hiển nhiên, người đang bị hắn quan sát cũng đang đánh giá ngược lại hắn.
Nguyên Hựu Sinh ngây người mất một lúc. Cố Lăng được vang danh suốt hai ngày nay trong kinh thành thì ra lại có dung mạo xuất sắc, thanh tú như vậy. Hiên ngang tao nhã, nhu hòa nhưng không kém phần cứng rắn, từ trên người toát ra một loại khí chất cao quý thanh nhã không sao tả xiết.
“Cố Lăng mạo muội đến trước, mong Đại hoàng tử thứ tội.”
Ánh mắt Nguyên Hựu Sinh dịu đi, khẽ xoay chuyển: “Ngươi không phải phụng mệnh phụ hoàng điều tra chân tướng cái chết của Đại hoàng tỷ sao. Ngươi đặc biệt đến nơi này của tiểu vương là vì có chuyện gì vậy?”
“Cố Lăng hôm nay không mời mà đến, quả thật là có chút chuyện muốn thỉnh giáo Đại hoàng tử, mong Đại hoàng tử biết thì đừng giấu giếm.”
Nguyên Hựu Sinh trầm mặc mất một lúc, sau mới phất phất tay. Thái giám đứng bên cạnh hắn dẫn theo đoàn người hầu khom mình lui ra ngoài. Lúc này mới nghe hắn lên tiếng: “Nếu như có thể giúp ngươi điều tra ra rõ ràng chân tướng cái chết của hoàng tỷ thì ngươi cứ hỏi, đừng ngại.”
Cố Lăng dường như không nhìn thấy sự thay đổi trong phòng, cung kính nghiêng người chắp tay với Đại hoàng tử, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm vào bộ đồ trắng trên người hắn ta: “Nghe nói tình tỉ đệ giữa Đại công chúa và Đại hoàng tử vô cùng sâu đậm?”
Thật ra vấn đề này không cần thiết phải hỏi, hắn đã nhìn ra được từ cách ăn mặc của Đại hoàng tử rồi. Mặc dù không phải là đồ tang nhưng quần áo cũng là một màu trắng thuần, ngay cả kim quan cũng không đội.