Phượng Kinh Thiên

Chương 410: Đốt đuốc chơi cờ



Trong sương phòng cuối cùng, nơi Nguyên Vô Ưu thường sử dụng tại Vọng Giang Các.

Lúc này chỉ vừa mới qua giờ Ngọ, Bình Duệ đứng tựa người vào cửa sổ phóng tầm mắt ngắm nhìn những gợn sóng lăn tăn trên1sông. Hắn mặc một bộ cảm bào sang trọng màu đỏ tía, gió thổi bay mái tóc đen mượt như tơ, tay áo phiêu diêu tung bay, quanh người hắn toả ra khí chất làm người khác liên tưởng tới quân tử8ôn nhuận như ngọc.

Cửa phòng bị đẩy ra rồi khép lại, bước chân nhẹ nhàng không gây tiếng động từ từ tiến lại phía hắn, dường như có một mùi hương nhàn nhạt đang dần hòa vào không khí vốn tĩnh mịch,2yên bình trong sương phòng. Bình Duệ không quay đầu, chỉ cung kính xoay người lại, đôi mắt nghiêm cẩn như bóng lưng của hắn vậy. Hắn cũng không nhìn xem người đến là ai, mà chỉ cúi đầu dùng ngữ khí4bình thản, thờ ơ nhưng cũng rất mạnh mẽ, cứng rắn làm người khác không thể chỉ trích ở điểm nào mà cung kính nói: “Mạt tướng tham kiến công chúa điện hạ.”

Nguyên Vô Ưu nhìn hắn một cái, lại đưa mắt nhìn phong cảnh bên ngòai Vọng Giang Các, sau đó mới thản nhiên ngồi xuống chiếc giường dài bên cạnh cửa sổ, đáp: “Bình tướng quân, mời ngồi.” “Tạ ơn công chúa.” Bình Duệ vẫn không ngẩng đầu, chỉ hết sức tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế phía bên trái nàng, bày ra khuôn mặt đã trở thành thương hiệu của hắn, luôn kính cận nghe theo nhưng lại lạnh nhạt hờ hững.

Nguyên Vô Ưu khẽ than một tiếng.

Nghe thấy tiếng thở dài của nàng, Bình Duệ liền ngước mắt, dù là vẻ mặt hay giọng nói cũng đều vô cùng khéo léo phản ứng lại: “Sao công chúa lại thở dài?”

Đôi môi đỏ mọng của Nguyên Vô Ưu khẽ cong lên, ánh mắt cười như không cười dùng trên người hắn: “Bản công chúa vẫn chưa nói cho Bình tướng quân biết, nhìn Bình tướng quân, bản công chúa cảm thấy giống như đang tự soi mình trong gương vậy.”

Cho dù là nghe được lời nói như thế, vẻ mặt cùng tư thế ngồi của Bình Duệ vẫn lạnh nhạt trước sau như một, phảng phất như không để ý ánh nhìn của nàng đang rơi trên người hắn, cũng làm như không nghe được lời nói của nàng.

Nụ cười của Nguyên Vô Ưu càng đậm thêm. Nếu chỉ bằng một câu của nàng mà hạ được hắn, thì Bình Duệ không còn là tên Bình Duệ xảo quyệt, khiến nàng không có cách nào trên cơ hắn, nhưng cũng khiến nàng không nỡ diệt trừ hắn nữa rồi.

Nàng phất tay.

giữa chiếc giường nàng ngồi bày ra một bàn cờ, Ngọc Châu cùng Ngọc Thúy đứng song song hai bên giường, khép mi rũ mắt bưng trà kính cẩn theo hầu. Nguyên Vô Ưu nhìn lướt qua bàn cờ, giọng nói vừa tùy ý vừa lạnh nhạt ra lệnh cho hắn: “Đánh một ván cờ cùng bản công chúa.”

Bình Duệ đứng dậy, chắp tay hành lễ, rất phối hợp đáp lời: “Vâng.”

“Ngồi đi.” Nguyên Vô Ưu chỉ tay qua giường bên cạnh ý bảo hắn ngồi xuống.

“... Vâng.” Bình Duệ thong dong, bình tĩnh ngồi xuống. Bình Duệ luôn cúi đầu rũ mắt lúc này mới từ từ ngẩng lên, nhìn thẳng nàng, tuy ánh mắt không hề sắc bén nhưng lại rất thâm thúy. Nguyên Vô Ưu bình chân như vại, nhướng mày nhìn hắn, dùng ánh mắt dò xét hắn?

Trong lòng nàng chợt dao động, trước giờ người này chưa từng bộc lộ tài năng, thế nhưng nàng không chút hoài nghi hắn có năng lực tiềm ẩn có thể ảnh hưởng đến toàn bộ thế cục.

Giờ phút này, lần đầu tiên hắn lộ ra ánh mắt khác ngoài vẻ lạnh nhạt điềm tĩnh mà nàng luôn thấy. Không hổ là người được Nguyên Hạo Thiên tỉ mỉ hướng dẫn, bồi dưỡng. Ở một mặt nào đó, hắn cùng Nguyên Hạo Thiên đều có bản chất giống nhau, đều là loài động vật máu lạnh. Chỉ có điều, phương thức thể hiện ra bên ngoài của hai người không giống nhau, thế nên mới tạo ra cảm giác hoàn toàn trái ngược.

Mặc dù biểu hiện bên ngoài Nguyên Hạo Thiên rất thành công, nhưng trên thực tế nàng lại thấy đó là thất bại.

Người trước mắt nàng đây mới thật sự là thành công.

Hắn thành công trong việc đem vẻ mặt ôn hòa, khiêm nhường, an phận, ưu nhã của mình bám rễ vào lòng người, thế nhân chỉ thấy một mặt như một quý công tử ôn nhuận của hắn, mà không nhìn thấy bỏ đi vẻ mặt ôn hòa chính là bộ mặt lạnh lẽo âm u đến tận cùng.

Cũng giống như nàng! Cho nên, nàng mới nói nhìn hắn giống như nàng đang tự soi gương. Hắn cũng giống nàng đều mang mặt nạ, mà chiếc mặt nạ này đã tan vào trong xương cốt, hòa cùng máu thịt hợp thành một thể, ngay đến chính bản thân nàng cũng không có biện pháp để tháo xuống.

Bình Duệ lẳng lặng nhìn chăm chú nàng một lúc, sau đó bèn khẽ mỉm cười và nói: “Vậy mạt tướng cung kính không bằng tuân mệnh.” Sau khi nói xong, hắn ưu nhã cầm lấy một quân cờ hạ xuống bàn cờ, ánh mắt liền tập trung vào bàn cờ, dường như không quan tâm lắm tới người đánh cờ, nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện lúc hắn cúi đầu rũ mắt dường như vẫn có biến đổi rất nhỏ.

Nguyên Vô Ưu khẽ mỉm cười, một tay phẩy nhẹ tay áo, một tay cầm lên quân cờ hạ xuống bàn cờ, cử chỉ ung dung, ưu nhã giống hắn nhưng lại có thêm một chút tùy ý. Hai người đánh cờ liên tiếp, ngươi tới ta đi, tốc độ hạ cờ không nhanh không chậm, giống như đã tính toán từ trước. Nhưng theo thời gian dần trôi qua, tốc độ hạ cờ của hai người dần dần chậm lại. Mà lúc này, hoàng hôn đang dần khuất bóng, những ánh nắng rực rỡ đầy màu sắc phản chiếu lại từ dòng sông phủ lên hai người đang đánh cờ bên ô cửa sổ.

Trên chiếc giường gấm dài, hai người ngồi đối diện cách nhau một bàn cờ, ánh hoàng hôn hất lên bộ y phục hoa lệ tuyệt đẹp phấp phới tung bay làm cho ai nhìn thấy cũng đều chói mắt si mê.

Thiếu nữ tuyệt mỹ độc nhất vô nhị, nam tử anh tuấn ưu nhã. Hoa y, cảm bào, áng mây tươi đẹp, dòng sông gợn sóng, bên ô cửa sổ cùng nhau đánh cờ... tạo thành một bức tranh phong tình tuyệt mỹ!

Bình Duệ hạ xuống một con cờ. Hắn vừa ngẩng đầu liền thấy Nguyên Vô Ưu tỏa sáng dưới ánh hào quang của hoàng hôn, trong ánh mắt sâu thẳm đen nhánh phút chốc rung động. Hình ảnh ấy lại chỉ giống như một tia sáng xẹt qua, huyền ảo như bọt bong bóng, chớp mắt mà đã tan biến vào hư vô.

Hắn cúi đầu, nghiêm túc nhìn chăm chú vào bàn cờ, nhìn đến ngón tay đang hạ cờ thập phần hoàn mỹ, nhất cử nhất động đều mang vẻ xinh đẹp quyến rũ.

Người đối diện trước mắt, là sự kết hợp của thiên phú cùng hoàn mỹ, hoàn mỹ đến nỗi làm cho hắn hoàn toàn bái phục.

Những vệt nắng cuối cùng dần phai mờ, hoàng hôn buông xuống. Trong sương phòng, đèn đuốc được đốt lên sáng bừng, hai người cũng đã đánh cờ được gần hai canh giờ, dường như trận đấu cờ thực thụ chỉ vừa mới bắt đầu, thế nhưng... “Mạt tướng nghĩ đã đến giờ dùng bữa, công chúa thấy thế nào?” Bình Duệ khẽ mỉm cười lên tiếng. Nguyên Vô Ưu giương mắt nhìn hắn, sau đó lại liếc nhìn thế cờ trên bàn: “Bình tướng quân muốn đốt đuốc chơi cờ cùng bản công chúa?”

“Mạc tướng đích thực có ý này.”

“Rất tốt, bản công chúa cũng có ý đó.” Bình Duệ đứng dậy khỏi giường gấm, lại lần nữa làm ra hành động nằm ngoài dự kiến của mọi người: hắn đưa tay về phía nàng. Ngọc Thúy cùng Ngọc Châu đứng trước giường gấm hầu hạ thấy một màn này đều giật mình kinh ngạc, ánh mắt đều mang vẻ bất mãn cùng không vui, công chúa là người có thân phận thế nào mà một tướng quân như hắn có thể làm ra hành động tùy ý như vậy? Nguyên Vô Ưu lại cúi đầu mỉm cười, đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn, lòng bàn tay Bình Duệ truyền đến cảm giác ấm áp cùng thô ráp. Trong khoảnh khắc nàng đặt tay mình vào tay hắn, Bình Duệ theo bản năng nắm chặt tay lại nhưng trong chốc lát lại thả lỏng lực đạo, bàn tay mảnh khảnh làm hắn có cảm giác chỉ cần mình dùng lực lớn một chút sẽ làm nàng bị thương. Mãi cho đến khi Nguyên Vô Ưu ngồi xuống giường thì hắn mới buông tay nàng ra.

Ngọc Châu và Ngọc Thúy thấy thế, sắc mặt mới thả lỏng. Mặc dù cử chỉ của Bình tướng quân không được thỏa đáng, nhưng cũng không có ý không tôn trọng công chúa, mà chỉ đơn giản muốn dìu công chúa đi thôi.

Hai người ngồi xuống trước bàn trà, giống như những người bạn cũ, cùng nhau tán gẫu, rất nhiều ý tưởng tình cờ trùng hợp, ăn ý đến mức làm người khác phải kinh ngạc. Dường như thời gian trôi nhanh hơn bình thường, bữa tối rất nhanh liền được dọn lên.

Hai người lại chuyển từ bàn trà qua bàn ăn. Đám người Ngọc Châu muốn tiến lên hầu hạ chia thức ăn lại bị Nguyên Vô Ưu phất tay cho lui xuống. Mặc dù hai người chỉ dùng bữa mà không tiếp tục nói chuyện với nhau, nhưng bầu không khí lại chưa từng tốt đẹp đến thế, một bầu không khí thoải mái dễ chịu bao quanh hai người.

Khánh Để nghe ám vệ bẩm báo Bình tướng quân cùng công chúa Nguyễn Vô Ưu ở Vọng Giang Các cùng nhau đánh cờ gần ba canh giờ suốt từ giờ Mùi đến tận giờ Dậu, lúc này còn đang dùng bữa tối, hơn nữa hiển nhiên còn muốn cùng nhau đêm nay đốt đuốc chơi cờ, ánh mắt ông lóe lên một tia sáng bất định, sắc mặt cũng hơi trầm xuống, môi mỏng khẽ mỉm lại, cũng không ra bất cứ chỉ thị gì.

Thị Tề nhịn không được nhìn về phía chủ tử nhà mình, nhưng vẻ mặt Khánh Để lại không lộ ra bất cứ cảm xúc nào, giữ kín như bưng, làm ông không dò xét ra bất cứ điều gì.

Ông nhớ rõ rằng chủ tử đã từng cảnh cáo công chúa Nguyên Vô Ưu, công chúa sao lại...

Hơn nữa, Bình tướng quân là người rất được hoàng thượng tín nhiệm, chẳng lẽ hắn ta không biết rằng, hoàng thượng tuyệt đối không cho phép hắn gần gũi cùng công chúa sao? Nghĩ đến dáng vẻ khuynh thành của công chúa Nguyên Vô Ưu, Thị Tề lại cảm thấy Bình tướng quân là một người đàn ông thực thụ, không thể kháng cự lại vẻ đẹp của nàng cũng là chuyện dễ hiểu, xét về tình thì có thể tha thứ.

Sau khi Khánh Đế trầm mặc được một lúc lâu, cuối cùng sắc mặt cũng khôi phục lại vẻ lạnh lùng, lạnh nhạt nói: “Lui xuống đi.” “Vâng.” Ám vệ cung kính lui xuống. Khánh Đế cầm bút lên tiếp tục phê duyệt tấu chương, nhưng dường như tinh thần không có cách nào tập trung được, cầm bút lên một hồi lâu vẫn chưa hạ xuống.

Cuối cùng, ông dứt khoát buồng ngự bút trong tay, đứng dậy thong thả đi lại bên trong Ngự Thư Phòng.

Thi Tề âm thầm than thở, bất chi bất giác công chúa Nguyên Vô Ưu đã đến tuổi cập kê rồi.

Hành động của Bình tướng quân có lẽ mới chính là nguyên nhân chính làm hoàng thượng nhận ra công chúa Nguyên Vô Ưu đã trưởng thành.

Mặc dù hoàng thượng đã đáp ứng Lâm Duy Đường, nếu như hắn có thể hoàn thành thánh mệnh, thì lúc hắn trở về Kinh thành, hoàng thượng sẽ ban hôn cho hắn cùng công chúa Vô Ưu. Nhưng tình hình hiện nay, Lâm Duy Đường đã bị vây khốn ở thành Kỷ Đông, mặc dù chủ tử đã tăng cường binh lính đi cứu viện, nhưng rốt cuộc Lâm Duy Đường còn sống hay đã chết, hiện tại vẫn chưa xác định được.

Hiện tại Bình tướng quân cũng có tình cảm với công chúa Vô Ưu, vậy nên chủ tử... mới muộn phiền như vậy sao?

Suốt từ đêm khuya cho đến hừng đông, Nguyên Vô Ưu thật sự cùng Bình Duệ đốt đuốc chơi cờ cả đêm.

Dường như đánh cờ không phải chuyện trọng yếu. Hai người một bên đánh cờ, một bên nói chuyện phiếm, tán gẫu về đủ chuyện, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, dân sinh, quốc sách, thậm chí nói đến cả chuyện trai gái yêu đương linh tinh vụn vặt... vô cùng dễ chịu, thoải mái.

Canh giờ vẫn còn sớm, các cửa hàng trong Kinh thành vẫn chưa mở cửa đón khách, sự phồn thịnh, náo nhiệt trên đường lớn ở Kinh thành hiếm khi không thấy, ngược lại lại mang vẻ trong trẻo, lạnh lùng.

Trên đường lớn hoàng thành tiến cung cũng như trở về phủ Hoài Vương, Nguyên Vô Ưu vén tấm màn bằng tơ lụa lên, khẽ gật đầu với hắn, hết sức tự nhiên nói: “Không cần tiễn.”

Bình Duệ ghìm cương ngựa dừng lại. Tuy một đêm không ngủ nhưng thần thái lại sáng láng, đôi mắt sáng như sao nhìn chăm chú vào xe liên của Nguyên Vô Ưu.

“Được.”

Nguyên Vô Ưu khẽ mỉm cười, thả màn lụa xuống, xe liên liền đi vào ngã rẽ.

Bình Duệ điều khiển cho ngựa quay lại, đưa mắt nhìn nàng rời đi. Mãi cho đến khi nàng biến mất khỏi tầm mắt, hắn vẫn ngóng nhìn một hồi lâu, sau đó mới thúc ngựa đi về phía hoàng cung. Sau khi Nguyên Vô Ưu quay trở lại phủ Hoài Vương rửa mặt xong một lúc lâu, sắc trời cũng chỉ vừa mới rạng sáng.

Mà ở trong cung, sau khi lâm triều xong, Khánh Đế liền bảo Bình Duệ cùng tản bộ trong ngự hoa viên. Sau khi đi qua toàn bộ Ngự hoa viên, quân thần hai người liền dừng lại ở khúc hành lang, nghỉ chân ở đình Phi Long, sắc màu bốn phía rực rỡ, trăm hoa đua nở, thấp thoáng nhìn thấy lầu, các, đình, vũ được trang hoàng mái ngói vàng kim, cột trụ vàng son, muôn hình muôn vẻ.

Khánh Đế ngồi xuống, bưng lên ly trà thái giám dâng lên. Bình Duệ đứng ở một bên, khép mi rũ mắt, vẻ mặt kính cẩn. “Ngươi cảm thấy Lâm Duy Đường có thể còn sống trở về hay không?” Khánh Đế không rõ ý tứ hỏi. Bình Duệ suy nghĩ một chút rồi đáp: “Thần cho rằng Lâm đại nhân tuyệt đối có thể gặp dữ hóa lành.” “Ô?” Khánh Đế nhướng mày nói tiếp: “Ngươi cho rằng hắn có thể bảo vệ được thành Ký Đông?”

“Không, thần cho rằng thành Ký Đông sớm muộn gì cũng sẽ thất thủ, nhưng cho dù viện quân chưa tới, Lâm đại nhân nhất định sẽ có biện pháp đột phá vòng vây công kích, thoát khỏi cảnh khốn cùng tụ họp cùng viện quân.”

“Xem ra, người đánh giá rất cao Lâm Duy Đường. Từ trước đến nay, mắt nhìn người của người rất chuẩn.” Nhưng một lúc sau, ông lại hỏi tiếp: “Ngươi cảm thấy công chúa Vô Ưu như thế nào?”

Sau khi Bình Duệ rũ mắt trầm ngâm một lát, mới ngẩng đầu nhìn thẳng Khánh Đế, chậm rãi nói: “Xin thứ cho thần nói thẳng, hổ phụ vô khuyển nữ *” Kỳ thật hắn muốn nói rằng trò giỏi hơn thầy, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt ngược vào trong.

(*) Hổ phụ vô khuyển nữ: cha tài giỏi thì không thể có con không có tài cán gì được.

Bỗng chốc, Khánh Đế híp mắt lại, trong mắt hiện ra nét tinh anh, khóe miệng khẽ cong lên thành nụ cười nhạt, lạnh nhạt nói: “Trẫm đã đáp ứng Lâm Duy Đường, đợi đến khi công chúa Vô Ưu cập kế liền ban hôn cho hắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.