Quản gia dẫn người hầu bưng thức ăn đi đến, nhưng khi nhìn thấy A Tinh đứng ngoài cửa thư phòng đang đóng chặt, bước chân của ông bỗng dừng lại.
A Tinh nhẹ nhàng liếc nhìn ông một1cái, không cần lên tiếng cũng đủ để tỏ thái độ vô cùng rõ ràng. Quản gia không nói lời nào mà dẫn người rời đi, trước khi quay lưng còn lo lắng nhìn lướt qua cánh cửa thư phòng đang đóng8chặt. Chủ tử thế mà lại để A Tinh giữ cửa?
Chủ tử chỉ để A Tinh giữ cửa vào những lúc bị thương nghiêm trọng, nhưng hôm nay A Tinh lại có mặt, lẽ nào chủ tử bị thương rồi?
Nhưng cũng không2đúng, nếu như chủ tử bị thương, thì làm sao ông lại không biết?
Ngay khi quản gia ngờ vực rời đi, thì trong thư phòng, Bình Duệ đang dùng một tay chống đầu, nằm nghiêng trên tháp mỹ nhân, tuy hắn nhắm4mắt, nhưng ấn đường vẫn hơi nhíu lại.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Bình Duệ mở mắt, sau đó đứng dậy đi đến giá sách rút một quyển ra, rồi ngồi vào bàn bắt đầu đọc.
Nhưng dần dần, ấn đường chỉ hơi nhíu lại của hắn bất tri bất giác nhíu chặt hơn, cuối cùng trở thành một đường thẳng. Bình Duệ nhắm mắt lại, vươn tay khẽ vuốt nếp nhăn giữa ấn đường. Hắn biết rằng, nỗi buồn bực nói không thành lời, càng không thể hiểu rõ trong lòng mình đang từng bước mở rộng, ý đồ nuốt lấy hắn.
Thành Ký Đông vốn nên sầm uất, hưng thịnh cùng náo nhiệt, giờ phút này lại là một mảnh hỗn loạn. Đưa mắt nhìn khắp nơi đều là tay chân rơi rụng, máu chảy thành sông. Không còn nghi ngờ gì nữa, nơi đây vừa trải qua một cuộc giết chóc thảm thiết.
Cửa thành mở rộng, một đội kỵ binh tinh nhuệ toát ra sát khí đẫm máu đang tiến bước vào thành, vũ khí trên tay họ dường như vẫn còn dính vết máu đỏ sậm, khiến người ta sởn cả gai ốc dù đang đứng dưới nắng mai.
Ánh mắt băng lãnh của Nguyên Mộ lướt qua thi thể ngã trái ngã phải trên đường lớn, không chứa đựng một chút cảm xúc.
Tiếng bước chân chỉnh tề trang nghiêm như sấm dội bên tai. Nam tử dẫn đầu đến đây để đón tiếp cung kính quỳ một gối xuống: “Công tử, thuộc hạ đã xử lý trong thành xong xuôi.”
Cái gọi là xử lý, ý chỉ xử lý dân chúng trong thành, hễ là dân chúng nguyện ý ủng hộ Minh Vương làm hoàng để mới có thể sống sót, có thể ra khỏi thành, còn những người không muốn quy hàng Minh Vương thì đều giết hết. Nguyên Mộ lạnh nhạt nhìn sang hắn, sau đó khẽ gật đầu, không nói lời nào mà thúc ngựa vào thành.
Kỵ binh sau lưng hắn cũng nối gót theo sau, tiếng vó ngựa lộc cộc vô cùng bắt tại trên đường lớn vắng lặng không bóng người.
Ngồi trên lưng ngựa, Nguyên Mộ ngẩng đầu nhìn tấm biển cùng con dấu nha môn mới treo trên đầu mình, sau đó khóe môi hắn khẽ cong lên, là giễu cợt, cũng là châm biếm.
Trong nha môn đã được dọn dẹp gần xong, binh lính đóng giữ tại đây đều kính cẩn quỳ xuống hành lễ khi thấy hắn đến, rồi đồng thanh hô: “Tham kiến công tử.”
Nguyên Mộ không kiếm được mà ngẩng đầu nhìn trời, ánh nắng lóa mắt, mà hắn, cuối cùng cũng quang minh chính đại đứng dưới mặt trời. “Đứng lên đi.” “Tạ ơn công tử.”
Trong công đường của nha môn, Nguyên Mộ ngồi trên vị trí chính nhìn mọi người bày ra bản đồ địa hình của toàn bộ Ký Đông. Mà hai nam tử trung niên mang dáng dấp tướng sĩ phía sau hắn cũng đang tiến hành bàn bạc, nhưng hai người lại nêu ý kiến trái ngược nhau, thế nên không thể tránh khỏi tranh cãi.
“Công tử, Lâm Duy Đường đã trốn thoát, thuộc họ cho rằng hắn nhất định sẽ hướng về phía đông nam để đột phá vòng vây.”
“Thuộc hạ lại không nghĩ như vậy, Lâm Duy Đường gian xảo như cáo, hắn tuyệt đối không thể không nghĩ đến chúng ta sẽ cho binh lính hùng mạnh canh gác ở phía đông nam. Nếu đột phá vòng vây từ nơi đó sẽ gặp phải muôn trùng khó khăn. Trừ khi hắn có khả năng bay lượn hoặc độn thổ, không thì dù bản lĩnh của hắn có lớn thế nào, cũng không thể thoát khỏi tầng tầng càn quét cùng đuổi giết của chúng ta.” “Chúng ta nhận được mật báo, Khánh Đế đã điều động năm vạn binh lực từ Thanh Châu, đang chuẩn bị áp sát phía đông nam. Mà Lâm Duy Đường dẫn tân binh chạy trốn, hắn nhất định sẽ tụ họp với quân cứu viện.” “Sai rồi, chính bởi vì như vậy, Lâm Duy Đường mới sẽ không chọn con đường này để chạy thoát thân.” “Vậy ngươi nói xem, hắn không đi phía đông nam thì sẽ đi đâu? Đừng nói với ta rằng Lâm Duy Đường vẫn còn trốn trong thành này.”
“Ngươi...”
“Cãi nhau xong chưa?” Nguyên Mộ lạnh lùng lên tiếng, uy nghiêm tỏa ra bốn phía. Hai người cãi đến mặt đỏ tía tai nhìn đến ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ của Nguyên Mộ lập tức im bặt, sau đó cúi đầu.
Rầm rầm, thanh âm vang lên khi hai người quỳ xuống nền gạch cứng rắn.
“Thuộc hạ biết tôi.”
Nguyên Mộ lạnh lùng nhìn lướt qua hai người, rồi dừng tầm mắt trên bản đồ địa hình. Toàn bộ địa hình của Ký Đông đều nằm trên tấm bản đồ này, đây là một chỉnh thể đơn độc.
Sau khi thành bị phá vỡ, Lâm Duy Đường không biết tung tích. Im lặng trong phút chốc, Nguyên Mộ mới ra lệnh: “A Phủ, ngươi đến Hạng gia một chuyến, bảo bọn họ để ý khu rừng rậm.”
Cái gì? Rừng rậm?
Mọi người đều ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Nguyên Mộ. A Phủ đang đi bên cạnh Nguyên Mộ cũng do dự một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: “Công tử nghi ngờ Lâm Duy Đường trốn vào rừng?”
Khóe môi Nguyên Mộ khẽ cong lên: “Lúc tấn công thành vào ba ngày trước, Lâm Duy Đường vẫn còn chỉ huy quân sự trên trường thành. Giờ đây, thành đã bị công phá, hắn lại không thấy tung tích đâu, bản công tử không tin hắn biết bay lượn hay độn thổ.”
“Nhưng rừng rậm... hắn dám sao?” Tướng sĩ cho rằng Lâm Duy Đường chạy về hướng đông nam có chút nghi ngờ lên tiếng. Ánh mắt Nguyên Mộ thẫm lại: “A Phủ.”
“Vâng thưa công tử, lão nô sẽ đi bẩm báo với Hàng gia ngay.” A Phủ cung kính lui xuống. Nguyên Mộ đứng dậy, rồi lạnh lùng ra lệnh: “Nhanh chóng chỉnh đốn xong các công việc trong thành. Ba ngày sau, đại quân sẽ tiến vào đóng giữ.”
“Vâng, thưa công tử.” Mọi người đều cung kính cúi đầu, chắp tay với Nguyên Mộ.
Sau khi chắc chắn Nguyên Mộ đã rời đi, những người đang cúi đầu mới chầm chậm ngước lên rồi đưa mắt nhìn nhau. Đúng là bản lĩnh của Đại công tử phi phàm, nhưng con người hắn cũng lạnh lùng ngạo mạn, chẳng qua, khi nghĩ đến tình cảnh của Đại công tử, mọi người cũng chỉ có thể âm thầm thương tiếc cho hắn.
Đại công tử là trưởng tử của vương gia, nhưng hắn lại bị hủy dung. Nếu ngày nào đó vương gia quang vinh đăng cơ, vị trí Thái tử tuyệt đối sẽ không dừng trên người hắn, đến lúc đó, bất luận là vị công tử nào được phong làm Thái tử, Đại công tử công cao lấn chủ... e là tình cảnh đáng lo rồi!
Nơi đây là một mảnh rừng rậm thần bí, nhìn từ ngoài thì không có chỗ nào bình thường, nhưng nếu bước vào bên trong...
một nơi nào đó trong rừng rậm, Lâm Duy Đường đang tựa lưng vào một thân cây to lớn gấp mười lần hắn mà ngủ, ngồi ở hai bên trái phải là đội ngũ mà Lâm Duy Đường dẫn theo, khoảng chừng trăm người, đều là binh tướng tinh nhuệ, lấy một địch mười là chuyện không thành vấn đề.
“Lâm đại nhân, ngài dẫn chúng ta xông vào khu rừng này, lỡ như ra không được...” Một vị phó tướng trẻ tuổi mặc khôi giáp, tóc tai bù xù, trên người còn bị thương đã hỏi câu này lần thứ mấy chục từ lúc bước vào đây.
Lâm Duy Đường vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi như cũ. Trong nửa tháng gần đây, hắn chưa một ngày được chợp mắt, nên sau khi tiến vào khu rừng này, tất nhiên phải nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt rồi, vì thế hắn tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ với tiếng kêu ong ong bên cạnh.
“Lâm đại nhân?” Tên phó tướng kia vẫn chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục gọi.
“Hồ phó tướng đừng hỏi nữa, để Lâm đại nhân nghỉ ngơi cho tốt đi. Mấy ngày nay, Lâm đại nhân không hề chợp mắt, bản tướng tin rằng đợi sau khi Lâm đại nhân nghỉ ngơi tốt rồi, ắt sẽ dẫn mọi người chúng ta thoát khỏi khu rừng này thôi.” Cách đó không xa, một nam tử trung niên cực kỳ uy nghiêm đang cởi trần để người khác bằng bó thay thuốc lên tiếng.
Hồ phó tướng nghe thế bỗng nghiêm mặt lại, cung kính cúi đầu: “Vâng, tướng quân.”
Tầm mắt của Tề tướng quân dừng trên Lâm Duy Đường đang dựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi. Khác với các binh lính phải mặc khối giáp cồng kềnh như bọn họ, Lâm Duy Đường lại mặc quần áo màu xanh nhẹ nhàng hơn, tóc búi cài trâm, dung mạo tựa tranh vẽ, tuấn mỹ phi phàm.
Nhìn hắn, khiến cho ông không khỏi cảm thán. Nếu hoàng thượng sai Lâm đại nhân đến đây đọ sức với Hạng Thị sớm hơn vài năm, thì e rằng hôm nay Hạng Thị cũng không dám ngang nhiên ủng hộ Minh Vương khởi binh tạo phản như vậy.
Trước khi Minh Vương khởi binh tạo phản tấn công thành, ông đã gặp mặt Lâm Duy Đường vài lần. Nói thật lòng, lúc ấy ông vẫn có chút phản cảm với người này, một nam tử mang vẻ bề ngoài còn đẹp hơn nữ tử, thì có thể có bao nhiêu bản lĩnh chứ?
Nhưng sự thật đã chứng minh, hắn không chỉ có dung mạo xinh đẹp hơn nữ tử, mà còn có thủ đoạn khiến người ta kinh ngạc, quả là một người tài. Chỉ mới hơn nửa năm, hắn lại có thể đứng vững gót chân ở thành Ký Đông đã bị Hạng Thị khống chế. Cả gia chủ của Hạng Thị lẫn Minh Vương đều khen hắn không dứt lời, nhiều lần hứa hẹn sẽ ban quyền cao chức trọng để kêu gọi hắn quy phục bọn họ, nhưng hắn cũng chưa từng động lòng, cũng khó trách hoàng thượng đã phá lệ sử dụng và ủy thác trọng trách cho hắn. Lần này Minh Vương khởi binh mà không hề báo trước, khiến cho bọn họ trở tay không kịp, thế mà Lâm Duy Đường vẫn có thể dẫn dắt bọn họ phòng thủ thành được nửa tháng.
Dù cho cuối cùng bọn họ vẫn thất bại, không thể bảo vệ thành, nhưng có thể chống lại sự bao vây tấn công từ đại quân gần hai mươi vạn của Minh Vương chỉ với lực lượng binh lính chưa đến ba vạn, còn giữ vững được nửa tháng, thì theo ông thấy, đã là chuyện không thể tưởng tượng nổi rồi.
Là một tướng lĩnh, quân lính dưới trướng của ông lại tạo phản, đáng lẽ ông ta nên lấy cái chết để tạ tội với thiên hạ vào lúc thành bị công phá, nhưng Lâm Duy Đường đã nói với ông, muốn chết, cũng phải trở về Kinh thành chịu mệnh lệnh của vua mà chết, chứ không phải chết hèn nhát như vậy. Cuối cùng, ông bị Lâm Duy Đường thuyết phục, quyết định bỏ thành mà chạy trốn cùng hắn, sau đó mở đường về Kinh, tạ tội với hoàng thượng. Ông chết là điều tất nhiên, chỉ là ông muốn trở về Kinh thành để gặp mặt vợ con một lần cuối cùng trước khi chết.
Nhưng điều khiến ông bất ngờ là, Lâm Duy Đường không hề dẫn bọn họ đi về hướng đông nam, mà lại tiến vào mảnh rừng rậm của Ký Đông, chỗ đáng sợ của nơi này. Đừng nói dân chúng thành Ký Đông, mà toàn bộ nước Đại Nguyên ai nấy đều biết rõ. Nam tử trước mắt ông tuy có chút chật vật, nhưng thần sắc cùng phong thái vẫn giữ được sự bình tĩnh và trầm lắng khiến mấy người bọn họ đều thầm ngạc nhiên.
Dường như chỉ cần nhìn hắn là có thể làm phai mờ tình thể đang chạy trốn, bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt với cái chết của bọn họ. Lâm Duy Đường ngủ suốt một ngày một đêm, mãi đến sáng sớm hôm sau hắn mới mở mắt dậy. Thấy hắn đã tỉnh, gần trăm ngàn người ngồi ở xung quanh đều mừng khôn kể siết, Hồ phó tướng càng kích động mà sáp lại gân, thở phào nhẹ nhõm nói: “Lâm đại nhân, cuối cùng ngươi cũng dậy rồi.”
“Hồ phó tướng.” Lâm Duy Đường liếc nhìn hắn, sau đó dời tầm mắt sang Tề tướng quân, khẽ tạ lỗi với ông.
Tề tướng quân xua tay: “Lâm đại nhân không cần khách sáo, ngược lại là do bản tướng chỉ huy không nghiêm ngặt, xin Lâm đại nhân thứ lỗi mới phải.”
“Tướng quân bảo hạ quan không cần khách sáo, nhưng tướng quân lại khách sáo với hạ quan rồi.” Lâm Duy Đường khẽ cười nói. Tể tướng quân sửng sốt, sau đó mỉm cười theo, cũng không lên tiếng. Tuy ông là võ tướng, nhưng cũng không phải đứa ngốc, Lâm Duy Đường sở dĩ lôi kéo ông theo cũng không phải vì hắn nhân từ, chỉ sợ phần nhiều là mượn tay mấy người bọn họ để trần tình với hoàng thượng.
Nhưng dù rằng như vậy, ông vẫn rất biết ơn hắn, là hắn đã giúp ông có lý do sống tiếp.
“Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu thám hiểm nào.”
Lâm Duy Đường đứng dậy, quan sát mảnh rừng rậm không thấy một chút ánh sáng thật kỹ, khu rừng âm u giống như có vô số chiếc mồm đầy máu đang há to.
Lúc bước vào, hắn đã chú ý được địa hình nơi đây vô cùng phức tạp, cũng vô cùng nguy hiểm. Muốn thoát khỏi nơi này cũng là một thách thức đối với hắn. Nhưng hắn nhất định có thể chinh phục được nó, cũng bắt buộc phải chinh phục được nó, bởi đây là con đường duy nhất để hắn trở lại Kinh thành. Hắn chỉ mới hoàn thành một nửa nhiệm vụ mà Khánh Đế giao cho. Nếu hắn cứ như vậy mà bỏ thành về Kinh, thì lòng tự trọng của hắn không cho phép, nàng cũng sẽ không nhìn thẳng vào hắn nữa. Nhưng nếu hắn phá giải được bình phong che chắn quan trọng nhất của gia tộc Hạng Thị, vậy thì tình hình sẽ khác rồi.