Phượng Kinh Thiên

Chương 412: Linh chi trúng kế



Mới đây mà đã cách ngày nói chuyện cùng Bình Duệ hơn nửa tháng rồi. Trong nửa tháng này, hai ngươi có chạm mặt nhau, tình hình vẫn không có gì thay đổi, dường như đêm nói chuyện giữa hai người kia chẳng qua chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Mà tình hình chiến sự ở Ký Đông lại không phải là giấc mơ, Minh Vương khởi binh tự xưng vương, tất cả mọi người đều cho là rất nhanh sẽ bị đàn1áp và tiêu diệt.

Nhưng sự thực là, tất cả mọi người bao gồm cả Khánh Đế đều đã đánh giá thấp thực lực của Minh Vương.

Phản quân của Minh Vương gần hai mươi vạn, hai mươi vạn đại quân là một con số lớn đến kinh người, lại thêm địa hình được ông trời ưu ái của Ký Đông, muốn đàn áp và tiêu diệt phản quân, chắc chắn là phải điều binh với quy mô lớn rồi.

Thành Ký Đông bị Minh Vương8công phá. Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, việc bị chiếm đóng của thành Ký Đông đã đại diện việc vùng Ký Đông bị chiếm đóng, đại quân phái đi, đã không còn được tính là viện quân hay quân trấn áp, mà nên được gọi là đội quân chinh phạt. Sau khi Khánh Để tiến hành việc điều binh với quy mô lớn, bầu không khí trên triều đình lại từ không yên chuyển thành lo lắng, trên dưới triều2đình không ai là không nơm nớp lo sợ.

Nhưng triều đình e sợ, không có nghĩa là dân chúng đang lâm vào trong cảnh ngộ đó cũng cảm nhận được không khí sợ hãi và kinh hoàng.

Cho dù tai đều nghe thấy tình hình chiến tranh ở Ký Đông, nhưng dù sao thì nơi này là dưới chân thiên tử, cách nơi có chiến tranh rất xa, lửa ở xa không thế nào đốt được tới đây. Cho nên, trong Kinh thành mặc4dù tăng cường phòng bị khiến người khác có chút lo lắng, nhưng có lẽ không đến nỗi dân chúng đều không thể nào sống như bình thường được.

Kinh thành phồn hoa náo nhiệt vẫn phồn hoa náo nhiệt như cũ, các quán trà lâu lớn cũng vẫn đông khách như cũ.

Mà gần nửa tháng này, trừ việc chiến sự ở thành Ký Đông, việc khiến người khác bàn tán nhiều nhất là Lâm Duy Đường nhận lệnh đi Ký Đông làm quan bây giờ sống hay chết? Lâm Duy Đường rời xa Kinh thành cũng đã hơn nửa năm, gần một năm rồi, cũng không còn nổi như trước nữa, bàn luận về tương lai cũng như sống chết của hắn, đa phần là tiếc thương, đương nhiên, cũng có một số người là cười trên nỗi đau của người khác.

Nhưng hôm nay, các trà lâu, tửu lâu lớn lại có một khí thế sôi nổi khác.

Ngay ngày hôm qua, chuyện bất ngờ khiến người khác muốn rớt tròng mắt ra ngoài đã xảy ra.

Vũ Văn Tranh đến Tĩnh Vương Phủ cầu thân, nhưng người mà hắn cầu thân lại không phải là biểu tiểu thư Phương Trinh Ngọc vẫn luôn dốc hết lòng vì hắn mà là... Linh Chi quận chúa!

Mà càng khiến người khác muốn rớt tròng mắt hơn là Tĩnh vương gia vậy mà lại đồng ý.

Dùng hai chữ “quanh co”, e là cũng không đủ để miêu tả màn kịch ở Tĩnh Vương Phủ.

Không ít người đều nhìn chằm chằm Tĩnh Vương Phủ. Dân chúng rất là tò mò nguyên nhân ở bên trong, nhưng người hầu của Tĩnh Vương Phủ đều rất kín miệng, cho dù là kẻ nghe ngóng giỏi nhất trong Kinh thành cũng không tìm hiểu được nguyên nhân gì.

Ngay lúc mọi người đang tò mò, cũng không biết từ đầu mà khi tin tức này vừa truyền ra, tất cả mọi người đều nghẹn họng trân trối.

Theo như tin tức, Linh Chi quận chúa và biểu tiểu thư Phương Trinh Ngọc từ sớm đã cùng nhìn trúng Vũ Văn công tử, mà Vũ Văn công tử trên thực tế lại thích biểu tiểu thư vẫn luôn thâm tình với hắn.

Đáng tiếc, Tỉnh vương phi vốn không đồng ý mối hôn sự này, lại sợ Vũ Văn Tranh cứ bám lấy biểu tiểu thư, nên để cho Tỉnh vương gia thiết đãi yến tiệc Vũ Văn Tranh và mấy vị công tử con lại quyền quý, hoàng tộc, vốn là mong Vũ Văn Tranh biết khó mà lui...

Danh tiếng của Vũ Văn Tranh trong Kinh thành càng ngày càng nhiều người biết, mấy vị công tử kia cũng không biết mang theo tâm trạng gì mà liên tục chuốc say Vũ Văn Tranh

Tĩnh vương gia chỉ đành lệnh cho người làm dìu Vũ Văn công tử đi nghỉ ngơi ở phòng khách cho tỉnh rượu.

Nói đến việc để cho khách đến phòng khách nghỉ ngơi cho tỉnh rượu, hành động này của Tĩnh vương quả thật là không tìm ra được dấu vết gì. Bình thường, phòng khách ở các gia đình giàu có sẽ cách hậu viện của gia chủ một khoảng cách không nhỏ, huống chi là vương phủ quyền quý như vậy?

Cho nên, chuyện xảy ra sau này, đương nhiên sẽ khiến người khác cảm thấy không thể ngờ được.

Bởi vì, Linh Chi quận chúa xuất hiện ở phòng khách, càng khiến người khác không thể ngờ hơn là, trong phòng khách vậy mà lại có đốt hương, đốt xuân hương, kết quả thì... không cần phải nói nữa rồi.

Tĩnh Vương Phủ, khuê phòng của Nguyên Linh chi.

“Quận chúa, không hay rồi... Nô tỳ tham kiến vương phi.” Lúc thị nữ vội vàng gấp gáp chạy vào thì nhìn thấy sắc mặt xanh mát của Tĩnh vương phi, liền dừng bước chân lại, vội vàng thỉnh an.

Nhìn thấy thị nữ xông vào một cách liều lĩnh, Tỉnh vương phi nhìn Nguyên Linh Chi đang ngồi ngây ngốc bên cửa số một cái, đầu mày nhíu chặt lại, liếc mắt với ma ma bên cạnh.

Thị nữ đó cũng là người thông minh, thấy vậy vội vàng lui ra ngoài. “Đứng lại...” Nguyên Linh Chi vẫn luôn ngây người bên cửa sổ không biết quay đầu lại lúc nào nói. “Linh Chi...” Tĩnh vương phi nhìn dáng vẻ của con gái, trong lòng có chút bất an. “Xảy ra chuyện gì? Thành thực khai báo.” “Chuyện này...” “Nói.” Giọng Nguyên Linh Chi nâng cao lên, thị nữ kia bị dọa quỳ bịch xuống, run lẩy bẩy như cái cây bị gió quật mạnh. Nghe nói chuyện của Linh Chi đã bị truyền ra khắp Kinh thành, Tỉnh vương phi khẽ loạng choạng, mặt không chút máu. Sắc mặt Nguyên Linh Chi tuy cũng trắng bệch, nhưng vẫn coi như còn bình tĩnh, chỉ là hai tay buông lỏng ở hai bên của nàng bỗng nắm chặt lại đã tiết lộ tâm trạng của nàng. Người truyền ra tin đồn, nàng không cần nghĩ cũng biết là do Phương Trinh Ngọc hận nàng thấu xương kia âm thầm sai khiến đi truyền tin.

Chẳng qua, bây giờ nàng không có tâm trạng đi truy cứu Phương Trinh Ngọc mà thôi. So với Phương Trinh Ngọc thì có chuyện còn quan trọng hơn đang chiếm toàn bộ sự chú ý của nàng, đến giờ vẫn khiến nàng kinh ngạc vô cùng.

Nàng không ngờ rằng, thế mà lại có một người cũng xuyên không đến đây như nàng. “Nương, người về phòng trước đi.” Tĩnh vương phi muốn nói lại thôi, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng nhìn về phía nàng: “Linh Chi...”

“Con không sao, để con yên tĩnh một chút, dìu vương phi về phòng.” Nguyên Linh Chi rũ mắt, lạnh nhạt nói.

Tĩnh vương phi nhìn nàng, đè xuống sự lo lắng trong lòng, chỉ đành rời đi trước.

Nguyên Linh Chi cúi đầu, nắm tay phải từ từ buông ra, lộ ra một tờ giấy nhăn nhúm trong lòng bàn tay. Sau đó, nàng mở ra, trên tờ giấy chỉ viết: “Kiến chị thời, kiến phi thị kiến. Kiến do ly kiến, kiến bất năng cập. Hoa lạc hữu ý tùy thủy lưu, lưu thủy vô tình luyến lạc hoa.”

(*) Trích từ “Tục truyền đăng lục”: ý chỉ chuyện tình cảm giữa ba người, một người có tình cảm sâu đậm với người này, nhưng người đó lại vô tình, lãnh đạm với phần tình cảm ấy. Chính bởi vì tờ giấy này, nàng đã đến phòng khách để gặp Vũ Văn Tranh, nhưng sau khi đến đó, nàng đã trúng kế rồi.

Chuyện xảy ra sau đó quá mức đột ngột và hỗn loạn, thậm chí nàng và Vũ Văn Tranh còn không có bất kì sự giao tiếp nào, cho nên bây giờ nàng mới không dám chắc chắn Vũ Văn Tranh có biết đến sự tồn tại của mảnh giấy này hay không. Nhưng dựa vào trực giác, Vũ Văn Tranh không phải kẻ xuyên không đó.

Lẽ nào là người bên cạnh Vũ Văn Tranh? Cho nên, mới muốn buộc nàng và Vũ Văn Tranh lại chung một chỗ?

Mất đi một lớp màng, đối với nàng cũng không quan trọng lắm, nhưng trong thời đại này, tuy sống phóng khoáng với nữ tử, không tính là quá nghiêm khắc, nhưng cũng không đại biểu rằng chuyện giữa nam và nữ cũng có thể thoải mái.

Nàng ngoại trừ việc gả cho Vũ Văn Tranh, đã không còn con đường khác có thể đi. Lẽ nào, đây chính là mục đích của kẻ đó?

Nắm chặt tờ giấy trong tay một lần nữa, Nguyên Linh chi tràn đầy sát khí, nàng híp mắt lại. Nàng nhất định sẽ điều tra rõ kẻ này là ai?

“Người đâu.”

“Quận chúa?” Tỳ nữ thân cận của nàng thấp thỏm bất an bước vào. “Ngươi sai người đi nói với Vũ Văn Tranh, bản quận chúa muốn gặp mặt hắn.” “Việc này...” Thị nữ cảm thấy khó khăn về việc này. Sắc mặt Nguyên Linh Chi nghiêm lại: “Đừng để bản quận chúa nói lần thứ hai.”

“Công tử, người thực sự muốn cầu thân sao?” Khóe môi Vũ Văn Tranh âm thầm nhếch lên: “Đương nhiên.” “Nhưng lỡ như Linh Chi quận chúa muốn làm khó người?” “Không sao, ra ngoài trả lời với người đến, ta sẽ đến cầu thân đúng giờ.”

“Vâng, công tử.” Tên sai vặt cung kính lui ra ngoài.

Vũ Văn Tranh nâng chén trà bên tay lên, khẽ mím môi, sắc mặt như đang suy nghĩ điều gì. Ở Tĩnh Vương Phủ, tuy bị người khác liên tục chuốc rượu nhưng hắn cũng không bất ngờ. Từ sớm, hắn đã để ý nên đương nhiên là không dễ bị chuốc say như thế, mà sự tính kể nơi phòng khách đối với hắn, hắn lại càng không điều ngạc nhiên gì.

Có điều, khi nhìn thấy người bước vào không phải là Phương Trinh Ngọc mà là Nguyên Linh Chi, hắn thật sự không ngờ. Nhưng bất kể người đứng sau chỉ đạo chuyện này là ai, cưới Nguyên Linh Chi đối với hắn mà nói, không tính là chuyện xấu. Chỉ là, hắn có chút không hiểu, vì sao người bước vào lại là Nguyên Linh Chi? Lúc đó, sắc mặt nàng ta gấp gáp lại vội vàng đến kéo tay áo kẻ đang nửa tỉnh nửa say là hắn để làm gì? Cái mà tờ giấy ghi có phải là do hắn gửi cho nàng ta hay không, cái gì mà xuyên không, Có điều, tình huống khi đó khiến hắn không thể suy nghĩ kĩ được, chỉ đành tương kế tựu kế. Muốn có Nguyên Linh Chi, cưới nàng ta, so với cưới Phương Trinh Ngọc càng có giá trị hơn nhiều.

Gạo đã nấu thành cơm, chuyện này lại xảy ra ngay trong phòng khách Tĩnh Vương Phủ, lại có nhiều người ở bên ngoài đến vậy, Tĩnh vương gia cho dù muốn che giấu chuyện này cũng không thể che giấu được. Chẳng qua, lời đồn đối với hắn mà nói, trước giờ hắn đều không để vào trong mắt. Nguyên Linh Chi thể mà lại dám hẹn gặp hắn, chắc là vấn đề khiến nàng ta gấp gáp vội vàng kia còn quan trọng hơn cả trinh tiết của nàng ta.

Lúc Cổ An An nghe được tin đồn ở trên phố, khẽ ngây người một hồi lâu, sau đó ánh mắt hiện lên vài tia trào phúng: “Lần này, Vũ Văn Tranh thu hoạch lớn rồi.”

Cố Lăng và Liêu Thanh Vân ở bên cạnh âm thầm trao đổi ánh mắt. Liệu Thanh Vân thì lại cúi đầu như là đang có tâm sự.

“Có điều, chuyện này... Ca, huynh không cảm thấy rất kì lạ sao? Nguyên Linh Chi cũng tính là một người có tâm cơ, nàng ta sao lại trúng kế chứ?” Cố An An nhíu mày hỏi. Ánh mắt Cổ Lăng sáng lên, không lên tiếng. Liêu Thanh Vân đang cúi đầu bỗng ngẩng đầu lên nhìn Cổ Lăng, trong đôi mắt càng ngày càng lãnh đạm nổi lên một gợn sóng, hắn cũng rất tò mò về vấn đề này.

Thấy biểu cảm của hai người, không biết sao trong đầu Cổ An An chợt lóe lên, có chút chần chừ hỏi: “Ca, chuyện này... không phải là do huynh làm đó chứ?”

Cố Lăng cười như không cười, nửa thật nửa giả nhướng mày: “Chuyện này rất quan trọng với An An sao?” Cố An An ngây người, cúi đầu im lặng, sau đó chầm chầm ngẩng đầu lên nhìn huynh trưởng, cười vui vẻ: “Không quan trọng, chẳng qua, muội rất tò mò không biết ca dùng cách gì để dụ Nguyên Linh Chi mắc câu?” Nhìn nàng một hồi lâu, chắc chắn nàng thật sự không có động lòng với với Vũ Văn Tranh, nụ cười trên mặt Cố Lăng càng sâu hơn: “Phật nói, không thể nói, không thể nói.”

“Gì chứ? Liêu đại ca, huynh biết không?”

Liệu Thanh Vân lắc lắc đầu: “Không biết.”

Cố An An chán chường đứng dậy quay về phòng, vừa đi vừa than: “Không nói nữa, dù sao cơn giận của muội cũng đã trút được rồi, có người dựng nên màn kịch này, vậy muội cứ coi kịch là được rồi.”

Sau khi chắc chắn Cổ An An đã rời đi, Liêu Thanh Vân mới nhẹ giọng hỏi: “Là nàng ra tay sao?” Cố Lăng thay hắn uống một hộp trà, gật đầu.

Liệu Thanh Vân rũ mắt. Sau khi biết được đáp án, trong lòng hắn càng ngày càng mê man, bởi vì hắn biết rõ rằng, nàng cách hắn càng ngày càng xa rồi.

Thấy sắc mặt của hắn, Cố Lăng muốn mở miệng, muốn an ủi, nhưng lại không thể an ủi được. Liêu Thanh Vân nâng mắt nhìn hắn, nhàn nhạt lên tiếng: “Ta không sao.” Không nỡ nhìn thấy huynh đệ càng ngày lại càng lãnh đạm hơn, Cố Lặng nghĩ nghĩ, ẩn dụ nói: “Huynh cũng không cần cảm thấy khó khăn, chỉ cần huynh kiên trì không thành thần, kết quả ra sao, còn chưa nói chắc được đâu.” Đính hôn thì sao? Bạn hôn thì sao chứ? Chỉ cần thay đổi triều đại, tất cả đều không là gì hết.

Liêu Thanh Vân đương nhiên hiểu những lời mà Cổ Lăng muốn ám chỉ, hắn nhàn nhạt hạ mắt, không biểu hiện gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.