Phượng Kinh Thiên

Chương 426: Xin chỉ xuất chinh (2)



Thời điểm Cố Lăng đến được phủ Hoài Vương thì vị thái giám tới truyền chỉ cũng vừa hay đã rời đi.

Trong đại sảnh lớn ở phủ Hoài Vương, sắc mặt Hoài vương lẫn Nguyên Vô Ưu đều khá nghiêm trọng, thánh chỉ này cũng thực sự vượt xa dự đoán của bọn họ.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt Hoài vương hiện lên sự lo lắng khó lòng che giấu, lẽ1nào Nguyên Hạo Thiên vẫn chưa hoàn toàn bỏ xuống sự cảnh giác với hắn? Hay là còn điều gì khác?

Nguyên Vô Ưu mở ra bức thánh chỉ trong tay, mắt hơi híp lại. Nguyên Hạo Thiên thế mà lại có thể ra lệnh cho nàng xuất chinh cùng Nguyễn Trọng Sinh, không những thế còn được bổ nhiệm làm quân sự ư?

“Vương gia, công chúa, Cố đại nhân cầu kiến.” Hoài vương8liền nghiêm mặt, lạnh nhạt đáp: “Hãy mời hắn vào đây.” Nguyên Vô Ưu cẩn thận lục lại trong trí nhớ về lai lịch của người tên Nguyễn Trọng Sinh này, ánh mắt chợt loé lên, mười ba tuổi sao? Lại có thể chỉ huy quân đội xuất chinh rồi ư?

Nàng từ trước đến nay chưa từng coi thường những hoàng tử công chúa chốn hậu cung, chỉ riêng Nguyên Trọng Sinh, người2này thật sự phải khiến nàng nhìn hắn bằng một cặp mắt khác. Xem ra, đây là một nhân vật thiên tài phi thường, chỉ không biết hắn rốt cuộc sở hữu bao nhiêu kinh nghiệm thực chiến rồi? “Cố Lăng tham kiến vương gia, tham kiến công chúa.”

Nguyên Vô Ưu nở nụ cười nhạt. Sau đó, nàng khép lại thánh chỉ rồi đưa nó Tiểu Hoa Tử đang đứng bên cạnh, ngẩng4đầu nhìn Cố Lăng một thân vẫn còn vận triều phục thể mà đã vội vàng chạy ngay đến đây, nàng bình thản hỏi: “Vì thánh chỉ này mà đến đúng không?”

Cổ Lăng cẩn thận quan sát nét mặt của nàng, nhìn thấy đôi mắt nàng không hề vương một chút bất lực hay hỗn loạn nào, trong lòng hắn liền cảm thấy an tâm, gật đầu đáp: “Hồi công chúa, đúng vậy ạ.” “Ừ, thánh chỉ này đúng là có chút bất ngờ với bổn công chúa, cũng khó trách sao ngươi vừa hạ triều xong đã lập tức đến đây.” Cố Lăng đứng dậy, chắp tay hành lễ, hổ thẹn nói: “Cố Lăng thật là xấu hổ quá.” Những nhân tài để lộ khuyết điểm của bản thân, thực ra mới khiến người ta yên tâm, còn những người biểu hiện quá mức hoàn mỹ, kết quả lại chỉ thấy hoàn toàn ngược lại. Công chúa Vô Ưu là chỗ dựa vững chắc của Cố gia, là chuyện tất cả những người trong triều đều biết rõ và cũng chính là chuyện mà hoàng thượng đã cho phép. Nghe được tin tức kinh thiên động địa như vậy, nếu ai không phí chút tâm tư, suy nghĩ, thì đúng là chỉ là những kẻ ngu ngốc.

“Cố Lăng ngu muội, không sao nghĩ ra được vì sao hoàng thượng lại hạ thánh chỉ như vậy?” Nguyên Vô Ưu mỉm cười, nhận lấy nước mà Ngọc Châu dâng lên, nhẹ nhấp một ngụm nhỏ, nhàn nhạt đáp lời: “Dù cho phụ hoàng có suy tính như thế nào thì cũng không được phép kháng lại thánh chỉ của người, bổn công chúa đương nhiên sẽ theo quân đội đến tiền tuyến.” Cố Lăng giật mình, mi tâm nhăn lại: “Công chúa thân là lá ngọc cành vàng, Cố Lăng chỉ lo sợ người không thể chịu nổi sự gian khổ, hà khắc lúc xuất chinh. Hơn nữa, chuyến đi này lại đầy rẫy hiểm nguy, Cố Lăng lo lắng vô cùng.”

“Bổn vương sẽ đi thỉnh hoàng thượng thu lại mệnh lệnh này.” Hoài vương nhăn mày nói. “Phụ vương không được đi, không thể phạm vào quân mệnh. Phụ hoàng đã hạ thánh chỉ, tất đã thoái thác lòng tin tưởng vào Vô Ưu, tin con có thể đảm nhiệm chức trách này. Vô Ưu không dám cũng sẽ tuyệt đối không phụ lòng kỳ vọng lớn lao ấy của phụ hoàng.” Nguyên Vô Ưu cất giọng, nhẹ nhàng khuyên ngăn.

Ba người lại cùng ngồi với nhau bàn bạc về việc xuất chính như thế nào, sau đó Cố Lăng đứng dậy cáo từ.

Nguyên Vô Ưu tiễn Hoài vương trở về Thần Viện. Mãi đến khi hai người tiến vào phòng ngủ của Hoài vương, Hoài vương mới không nhịn được sốt ruột lên tiếng: “Vô Ưu, con thật sự muốn theo quân xuất chinh à?” “Đây là chuyện đương nhiên ạ.” Thánh chỉ đã được chính Nguyên Hạo Thiên ban xuống, nàng khó mà từ chối. “Không được, quá nguy hiểm.” “Yên tâm đi, con có cần phải ra trận giết giặc đâu mà.”

“Nhưng mà...” Cứ cho rằng Vô Ưu không cần phải đích thân ra trận giết giặc đi chăng nữa, nhưng trong quân doanh toàn những tên con nhà võ hung hăng, thô lỗ, làm sao có thể để bọn chúng dòm ngó đến dung mạo cao quý của nàng được chứ?

“Không sao mà, Lạc công chúa của Minh Vương không hề thua kém bất kỳ tên đàn ông nào, vậy nên con có mặt ở chốn sa trường tất nhiên cũng không phải chuyện thuận theo tự nhiên.”

“Thế nhưng...”

“Nguyên Hạo Thiên không xem con là phụ nữ, con cũng không phải đến ngày hôm nay mới biết điều ấy, hơn nữa, con cũng có xem hắn phụ thân đâu.”

“Nhưng mà...”

“Tương kế tựu kế, con có thể đi tìm hiểu thử căn nguyên ngọn ngành của kẻ địch của chúng ta như thế nào, thể cũng xem như là một chuyện tốt rồi còn gì.”

Hoài vương trừng mắt nhìn nàng, khó chịu nói: “Ta có nói sao thì con cũng không cho ta nói hết có đúng không hả?”

Nguyên Vô Ưu nở nụ cười, ánh mắt cong thành vầng trăng khuyết: “Thế nên đừng nói nữa mà, dù sao đi nữa thì con cũng không thể không đi.” Ngày nào chưa thể lật đổ được thiên hạ của Nguyên Hạo Thiên, thì ngày đó nàng còn phải chịu sự khống chế của hắn. Đào Dao chợt xuất hiện, cung kính hành lễ: “Vương gia, công chúa.”

Nhìn thấy ông ta, mí mắt Nguyên Vô Ưu hơi nhếch lên: “Chuyện gì thế?”

“Hồi bẩm công chúa, chính Tam hoàng tử là người đã chủ động yêu cầu tham gia trận chiến, hắn cũng chính là người đã chỉ danh công chúa trước hoàng thượng, muốn công chúa theo cùng quân đội để hỗ trợ cho hắn.”

Nguyên Vô Ưu liếc mắt về phía Hoài vương, cười đáp: “Đúng là rồng cuộn hổ phục mà.” Hoài vương nhíu chặt mày, nhưng trái lại vẫn không lên tiếng phản bác. Trước tiên khoan nói tài năng mưu lược, lòng dũng cảm và sự sáng suốt của hắn, chỉ riêng việc hắn nhìn một cái đã nhắm trúng ngay Vô Ưu thì quả thực đã là chuyện không thể lơ là rồi. “Hắn dám yêu cầu tham chiến, e rằng không phải chỉ là hành động theo cảm tính, hơn nữa, hắn đã chọn con.” Cẩn thận suy xét tâm tư của vị Tam hoàng tử này một chút, Hoài vương cũng không thể không kinh ngạc. Nếu không phải vì nước Đại Nguyên thực sự đã đối mặt với thời khắc nguy cấp sắp diệt vong, chắc hẳn vị Tam hoàng tử kia sẽ vẫn mãi ẩn mình trong bóng tối rồi.

Nguyên Vô Ưu mỉm cười, nàng ngả người tựa lưng lên giường, đổi chủ đề nói: “Vừa rồi, phủ Hoài Vương vẫn có mấy tên ám vệ ẩn nấp, xem ra Nguyên Hạo Thiên đang cực kỳ tò mò muốn biết phản ứng của con như thế nào.”

Nói đến chuyện này, Hoài vương lại cau mày, nhìn về hướng Đào Dao rồi nói: “Người đi rồi sao?”

Đào Dao gật đầu: “Đã đi rồi ạ.” Khi nãy, lúc Hoài vương và Vô Ưu tiếp nhận thánh chỉ, cung thị ám vệ đã ở trên mái nhà của đại sảnh, mãi đến khi Cố Lăng rời khỏi, bọn chúng mới bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.