Phượng Kinh Thiên

Chương 427: Hoàng tử cùng công chúa xuất chinh



Tin tức Tam hoàng tử dẫn quân xuất chinh, Vô Ưu công chúa cùng đi vừa được truyền ra ngoài, mỗi ngõ ngách trong Kinh thành đều phản ứng dữ dội, cũng gợi lên tranh luận rất lớn.

Dân chúng của gần chín thành đều hoài nghi, thậm chí chất vấn hoàng đế, cho rằng ông ta không xem người dân ra gì. Cảm giác lo sợ bất an1bởi chiến tranh đã chồng chất đến một giới hạn, cuối cùng trở thành thất vọng và phẫn nộ, thậm chí một vài người dân còn cảm thấy có lẽ việc thay đổi thiên tử cũng chưa hẳn là chuyện xấu.

Mà những phú thương, nhà buôn lớn cũng bắt đầu nảy sinh suy nghĩ tìm cách đưa một vài người con rời thành đến nhờ vả các thị8tộc ở địa phương khác, dù sao thì cũng tốt hơn đặt toàn bộ trứng trong cùng một tổ, đến cuối cùng tất cả đều vỡ tan, chẳng còn đường sống nào.

Đa số mọi người đều duy trì thái độ bất mãn, nhưng cũng có ít người cho rằng Khánh Để làm như vậy nhất định là đã có sách lược tốt nào đó, hoặc là lần này2sẽ có mưu sĩ của hoàng thượng xuất chinh cùng với Tam hoàng tử và Vô Ưu công chúa. Việc tuyên bố với bên ngoài rằng Tam hoàng tử giám sát quân lính, Vô Ưu công chúa đi theo chẳng qua là để giữ mặt mũi mà thôi.

Dù sao thì nhi tử và nữ nhi của Minh Vương chính là binh lực tiên phong của phản quan. Mặc4kệ mọi người suy đoán thế nào, giữ thái độ ra sao thì ngày thứ hai sau khi thành chỉ được truyền xuống, Nguyễn Trọng Sinh cùng Nguyên Vô Ưu đã chỉnh đốn quân đội chuẩn bị xuất phát.

Khánh Để ra lệnh cho Bình Duệ dẫn dắt các quan thần ra khỏi thành đưa tiễn. Thái độ của ông ta khiến cho quan viên triều đình đang nghi hoặc không thôi càng thêm ngờ vực. Lẽ nào hoàng thượng thật tin tưởng rằng Tam hoàng tử và Vô Ưu công chúa sẽ có cách dẹp loạn chiến tranh trong chuyến ra quân lần này? Chuyện này... đúng là quá kỳ lạ khó lường rồi.

Nói thật, dù hoàng thượng có tin tưởng, thì bọn họ cũng chẳng tin.

Hay là, hoàng thượng chỉ đang ra oai mà thôi? Hoài vương kéo theo thân thể bệnh tật ra thành tiền Vô Ưu công chúa, các quan viên trong triều phụng chỉ đến đưa tiễn đều được chứng kiến bệnh tình của Hoài vương.

Cũng không phải họ nghi ngờ chuyện Hoài vương bệnh tình nguy kịch là giả, bởi vì họ tin tưởng vào lúc hoàng thượng mạo hiểm trọng dụng Cổ gia đã chứng tỏ rằng, bệnh của Hoài vương tuyệt đối sẽ không thể nào là giả, hơn nữa thái y cũng tuyên bố Hoài vương chỉ sống được mấy năm nữa.

Thế nên, khi thấy dáng vẻ chỉ cần gió thổi qua một cái là có thể bay mất, trắng bệch tựa ma quỷ lại gầy gò ốm yếu của Hoài vương, trong lòng không ít người đều âm thầm cảm thán và thương tiếc cho hắn. Thảo nào thải y tuyên bố Hoài vương chỉ còn sống được mấy năm nữa. Giờ đây được tận mắt chứng kiến, Hoài vương quả thật là bệnh không nhẹ. Lúc này, tấm rèm của chiếc kiệu mà Hoài vương đang ngồi được vén lên, hắn nhìn chăm chú vào Nguyên Vô Ưu giả trang nam nhi, trong mắt lộ rõ nỗi luyến tiếc và lo lắng. Những người tinh ý đều thấy được sự luyến tiếc và lo âu ấy, sau đó ánh mắt nhìn Nguyên Vô Ưu của bọn họ cũng mang theo sự cân nhắc mới.

Tuy Hoài Vương Phủ không quyền không thế, nhưng không thể phủ định được nội tình thâm sâu của nơi đây.

Nội tình này không phải chỉ có gia sau lưng Hoài vương, mà là chỉ gia sản cùng quang vinh mà tiên hoàng đã để lại cho hắn.

Nguyên Vô Ưu không để ý đến tầm mắt quan sát hay tò mò của mọi người, cung kính bái biệt với Hoài vương, sau đó dặn dò Tiểu Lý Tử: “Tiểu Lý Tử, chăm sóc vương gia cho tốt.”

“Công chúa yên tâm, nô tài sẽ chăm sóc vương gia thật tốt.” Tiểu Lý Tử cung kính cùng trịnh trọng trả lời, nhưng lại nghĩ thầm trong lòng, hắn cũng biết để công chúa đi theo quân đội là chuyện khổ cực, nhưng vương gia cũng đâu cần phải sai toàn bộ cao thủ trong U Ảnh đều đi theo bảo vệ công chúa? Sự an toàn của vương gia cũng quan trọng vậy.

“Vô Ưu bái biệt phụ vương, xin phụ vương bảo trọng.” Hoài vương nhẹ nhàng nhìn nàng chăm chú rồi khẽ gật đầu: “Đừng lo cho phụ vương.

Sau đó, Nguyên Vô Ưu lên xe ngựa dưới sự hầu hạ của Ngọc Châu và Ngọc Thúy. Tiểu Hoa Tử cùng Tiểu Cao Tử thì ngồi trên chỗ trước của xe ngựa, còn người đánh xe cho Nguyên Vô Ưu là tổng quản Cố Toàn trong phủ của Cổ Lăng.

Nguyễn Trọng Sinh cũng xoay người lên ngựa sau khi đã chắp tay chào Hoài vương, sau đó ra lệnh khởi hành.

Hoài vương đưa mắt nhìn theo đoàn người đi xa, thật lâu sau vẫn chưa thu hồi tầm mắt. Dù trong lòng có muôn vàn lo lắng, muôn vàn không nỡ, nhưng hắn chỉ có thể dõi theo nàng bước ra nơi chiến loạn như thế này. Đây... hẳn là lần tạm thời chia ly với nàng cuối cùng trong sinh mệnh của hắn rồi. Lúc gặp lại, có lẽ chính là ngày chuyện mà hắn và Vô Ưu muốn làm đã thành công.

Bầu trời đêm đầy sao, lộng lẫy xinh đẹp nhưng đồng thời cũng bao phủ sự thần bí.

Nguyên Vô Ưu dựa vào một mỏm đá nghiêng, cong một chân lên, khuỷu tay đặt trên đầu gối một cách tự nhiên, tư thái biếng nhác cùng phóng khoáng, toát ra mị hoặc trong vô hình. Nàng đang ngắm nhìn sao trời, tâm trạng cũng coi như là khá tốt, không hề bị ảnh hưởng bởi việc gấp rút lên đường hành quân.

Chỉ là cảnh đẹp không kéo dài được bao lâu, thời gian thanh tĩnh để ngẩn ngơ của nàng lại bị người khác quấy nhiễu.

Nguyễn Trọng Sinh dẫn theo thị vệ bước đến. Hắn cũng biết Nguyên Vô Ưu thích tĩnh lặng, nên mới một mình đến gần bên người nàng.

“Nhị hoàng tỷ.”

Nguyên Vô Ưu đưa mắt nhìn hắn một cái, cũng chẳng để ý đến hắn, lại dời tầm mắt lên bầu trời sao kia. Sao đêm nay thật sáng, chỉ là không có trăng.

Trên mặt Nguyễn Trọng Sinh lướt qua một chút không được tự nhiên trước sự im lặng của nàng, nhưng hắn cũng không thấy khó mà lui. Thấy nàng không câu nệ những chuyện nhỏ nhặt, sau khi suy nghĩ một chút, hắn ngồi xuống trên dốc núi cạnh nàng. “Sao đêm nay sáng thật.” Hắn cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời rồi nói.

“Hoàng tỷ định không để ý đến đệ như vậy thật sao?” Nguyễn Trọng Sinh nghiêng người hé môi lên tiếng, trên mặt hiện lên chút áy náy: “Ta biết không hỏi đến ý nguyện của hoàng tỷ mà đã xin phụ hoàng để hoàng tỷ theo quân đội xuất chinh là không đúng, nhưng mà... ta thực lòng hy vọng hoàng tử có thể giúp đỡ ta một tay.”

Nguyên Vô Ưu lại liếc mắt nhìn hắn, rồi lạnh nhạt nói: “Ngươi quấy rầy đến sự thanh tĩnh của ta.”

Nguyễn Trọng Sinh mím chặt môi, không lên tiếng. Nửa canh giờ sau, Nguyên Vô Ưu mới thu hồi tầm mắt, nàng không còn tâm trạng ngồi ngơ ngẩn nữa, bèn đứng dậy định rời đi.

“Hoàng tỷ.” Nguyễn Trọng Sinh vội vã gọi nàng lại.

Nguyên Vô Ưu nhướng mày: “Sao thế, Tam hoàng đế còn có lời muốn nói à? Chẳng phải đã nói lúc nãy rồi sao?”

Nguyễn Trọng Sinh đứng dậy, phủi phủi mông, động tác này rõ ràng là không được ưu nhã cho lắm, nhưng hắn làm lại không hề kệch cỡm, trái lại còn tự nhiên thoải mái. “Ta sẽ không làm hoàng tử thất vọng đâu.” Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Nguyên Vô Ưu, giọng điệu nghiêm túc gần như là bảo đảm.

Nguyên Vô Ưu cười khẽ: “Nếu ta không nhớ nhầm thì ta và Tam hoàng đế cũng không thân quen lắm nhỉ. Nếu đã không thân, tất nhiên sẽ không có kỳ vọng. Mà đã không có kỳ vọng, thì lấy đâu ra thất vọng để nói chứ? Tam hoàng đế cũng đừng làm thân như vậy.”

“Chúng ta là tỷ đệ.” Nguyễn Trọng Sinh nhìn bóng lưng của nàng rồi buột miệng thốt ra, tuy hắn biết thực ra câu này có chút không ổn, bởi vì nó chẳng có tí sức mạnh nào cả, nhưng nó lại là sự thật.

Giọng điệu của hắn dịu xuống, rồi trịnh trọng nói: “Hoàng tỷ, mặc kệ có thân hay không, chuyện chúng ta đều sinh ra từ cùng một nguồn cội, trên người chảy chung dòng máu là sự thật không thể chối cãi.”

Nguyên Vô Ưu quay đầu lại nhướng mày với hắn, nàng ung dung hỏi: “Vậy thì sao nào?” Nguyễn Trọng Sinh không hề bất ngờ khi thấy nàng giả ngốc, ánh mắt dõi theo nàng lại càng thêm kiên trì, hắn nghiêm túc nói: “Ta sẽ không làm hoàng tử thất vọng.” Nguyên Vô Ưu lẳng lặng nhìn hắn trong phút chốc, bỏ lại một câu “ta đã biết” rồi đi mất. Nguyễn Trọng Sinh dõi theo bóng lưng của nàng, ánh mắt thoáng qua đôi chút phức tạp cùng thất vọng.

Nguyên Vô Ưu không có nói “ta sẽ mỏi mắt mong chờ”, mà là “ta đã biết”, điều này vượt ngoài dự đoán của hắn, cũng khiến hắn càng biết rằng vị Nhị hoàng tử này thấm sâu khó dò.

Hắn đã bắt đầu chú ý đến nàng từ sau chuyện của ba năm trước. Năm ấy, hắn từng hoài nghi người đứng sau vụ biến cố trong cung thực ra chính là nàng! Nhưng hắn không có chứng cứ, hơn nữa nàng còn thành công giành được sự tín nhiệm của phụ hoàng. Hắn chỉ có thể âm thầm cảnh giác, cùng chú ý nàng trong bóng tối. Nhưng càng chú ý, hắn càng ngạc nhiên và nghi ngờ, cũng càng chắc chắn. Dường như trực giác vốn không dám nghĩ đến của hắn đã được chứng thực trên một mặt nào đó.

Nhưng cho dù sự nghi ngờ trong lòng hắn đã được chứng thực, điều này cũng chỉ là luận định của riêng hắn. Hắn không có một chút chứng cứ nào, thứ có được chỉ là phỏng đoán cùng với sự chắc chắn của mình hắn. Nguyễn Trọng Sinh chưa từng cho rằng bản thân mình có thiên phú dị bẩm. Từ lúc hắn hiểu chuyện đến nay, mẫu hậu đã nghiêm khắc yêu cầu hắn phải chăm chỉ đọc sách học tập.

Nếu hắn là người chăm chỉ khổ luyện, vậy thì Nhị hoàng tử chính là người có thiên phú dị bẩm. Hắn biết mình không bằng năng, thế nhưng, hắn cũng chỉ thừa nhận bản thân không bằng một mình nàng mà thôi, hắn rất tự tin khi so sánh với những người khác. Thậm chí hắn còn tự tin rằng, thiên hạ nước Đại Nguyên này sẽ là của hắn trong tương lai.

Đến tận bây giờ, hắn vẫn giữ vững niềm tin này, nhưng tiền đề hiện nay của niềm tin này phải có thêm một điều nữa: đó là phải có được sự giúp đỡ của Nguyên Vô Ưu.

Đây là trực giác, cũng là khẳng định của hắn. Hắn đã sớm lường trước được chiến loạn của nước Đại Nguyên. Để leo lên vị trí hoàng đế, phụ hoàng chỉ có thể đi nước cờ hiểm hóc, cuối cùng lại vì diệt trừ Lưu Thị mà tiêu hao quá nhiều sức lực cùng thời gian, trong khi vào lúc này, dã tâm của các thị tộc ngày càng lớn, quyền thể của họ cũng nhiều hơn.

Chẳng qua, chiến loạn đến sớm hơn trong dự tính của hắn ít nhất năm năm. Nếu qua năm năm nữa, không, chỉ cần ba năm thôi, có lẽ chiến loạn sẽ không bùng phát, hoặc là, chiến loạn hoàn toàn không đủ để gây sợ hãi, chứ không phải khiến phụ hoàng sứt đầu mẻ trán như bây giờ.

Nước Đại Nguyên gặp nguy cơ sớm tối, hắn không thể không dũng cảm đứng ra.

Nếu đợi đến khi hắn đã trưởng thành, hắn cũng chẳng cần băn khoăn quá nhiều mà yêu cầu nàng giúp hắn một tay.

Tuy hắn vẫn chưa đủ trưởng thành, nhưng lần xin chiến đấu này cũng không phải xúc động nhất thời, mà là quyết định sau khi đã suy nghĩ tường tận của hắn.

Còn về lý do xin phụ hoàng cho Nhị hoàng tỷ đi theo hành quân, không phải là muốn nàng bày mưu tính kế cho hắn, mà là muốn nàng biết rằng hắn có năng lực.

Giữa những kẻ mạnh cùng thông minh, có một số chuyện thậm chí không cần nói ra cũng có thể tự hiểu rõ lẫn nhau. Chỉ là, phản ứng của nàng dành cho hắn khiến hắn có chút thất vọng.

Dường như nàng không có chút hứng thú nào với hắn! Nghĩ đến đây, Nguyễn Trọng Sinh nhìn về phía lều trại của Nguyên Vô Ưu, hai tay buông xuống bên người chậm rãi siết lại, hắn âm thầm lập lời thề trong lòng, hắn nhất định sẽ chứng minh cho nàng xem, hắn xứng đáng được nàng phụ tá.

Trong lều trại, Nguyên Vô Ưu rửa mặt rồi đi ngủ dưới sự hầu hạ của Ngọc Châu, Ngọc Thúy, Tiểu Cao Tử và Tiểu Hoa Tử.

Nằm trên giường, Nguyên Vô Ưu nhìn như đã nhắm mắt say giấc rồi, nhưng trên thực tế, nàng vẫn chưa ngủ.

Rời khỏi Kinh Bắc, bọn họ không hề đến Tân Châu mà đi thẳng đến Ký Đông để hội hợp với đại quân, cũng không đến Quảng Nam để trấn áp thị tộc, mà là đi Đài Sơn rồi qua Viễn Tây, sau đó từ Viễn Tây tiến vào Hoài Bình.

Mà sáng sớm mai là có thể vào đến Hoài Bình rồi.

Nàng cũng không quá mức kinh ngạc khi biết Nguyễn Trọng Sinh lựa chọn Hoài Bình, nhưng cũng có đôi chút bất ngờ. Nói thật lòng thì Nguyễn Trọng Sinh quả thực xuất sắc, ít nhất thì với tuổi tác của hắn, có thể có tầm mắt và tài năng như vậy cũng đã là hiếm thấy. Chỉ là, dù có hiếm thấy thế nào thì hắn cũng sẽ không trở thành đồng minh hợp tác với nàng.

Nguyễn Trọng Sinh chỉ tên muốn nàng đi theo, mục đích của hắn là gì? Nàng biết rõ, đồng thời trong lòng cũng mỏi mắt mong chờ thực lực của hắn.

Thế nhưng, bất luận thực lực của hắn ra sao, thì nàng cũng không thể đáp lại sự chờ đợi của hắn. Không thể trách hắn tuổi còn quá trẻ, ít trải đời, bởi vì đến cả Nguyên Hạo Thiên cũng phạm phải sai lầm này. Bọn họ đều đánh giá thấp những gì nàng mong muốn, tôn vinh đối với nàng mà nói, chẳng qua chỉ là tiền đề cần thiết để có được tự do.

Mục đích của nàng không phải tôn vinh, mà là tự do... Có lẽ đi đến hôm nay, nàng không nên quang minh chính đại dùng hai chữ “tự do” nữa, mà phải nói là dã tâm đứng đầu! Bởi vì, đối với thời đại này mà nói, tự do thực sự không gọi là tự do, mà gọi là dã tâm đứng đầu, gọi là.. duy ngã độc tôn!

Dã tâm này, nếu nói nhỏ, kỳ thực nó nhỏ bé lắm, nhưng nếu bảo lớn, nó cũng có thể thật sự rất lớn. Nàng không phải thần Phật từ bi. Nàng còn sống, chẳng qua cũng chỉ là đang chơi một trò chơi thăng cấp. Thứ nàng muốn chưa bao giờ thay đổi, thoát khỏi mệnh lệnh, lật đổ Nguyên Hạo Thiên... Vào lúc sinh thời, không có ai dám điều khiển cuộc đời của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.