“Là ngươi?” Khi Sở Tuyệt nhìn rõ kẻ trước mặt là ai, hai mắt liền híp lại, khuôn mặt lạnh lùng căng thẳng.
Chu Thanh Sắc gật đầu với hắn, chào hỏi hắn như thể bây giờ hai người không mang thân phận đối địch trên chiến1trường mà là bạn bè lâu ngày không gặp: “Là ta, Chiến vương gia, lâu lắm không gặp rồi, ngươi vẫn khỏe chứ?”
Sở Tuyệt thúc ngựa lại gần, khoảng cách giữa hai người gần đến mức khiến người đi theo của hai bên đều cảm thấy8căng thẳng. Nhìn chằm chằm vào đôi mắt Chu Thanh sắc, mắt Sở Tuyệt tỏa ra sát khí sắc bén: “Là người đưa hắn đi?”
“Hắn? Hắn là ai?” Chu Thanh Sắc làm như không thấy sát khí trong mắt hắn, nửa cười nửa không nhường mày.2Lực tay cầm vũ khí của Sở Tuyệt càng mạnh thêm. Hắn gằn từng câu từng chữ, ngữ khí âm u như chiến thần địa ngục hạ thế: “Lam Vân, có phải người đưa Lam Vân đi không?”
Chu Thanh Sắc nhếch môi: “Phải thì sao mà4không phải thì sao? Sở Tuyệt, ngươi có thể làm gì được ta?” Sở Tuyệt nhìn hắn chằm chằm, cười lạnh nói: “Nếu đã không cần thiết phải nói tiếp nữa, vậy thì bắt đầu đi.” “Tốt lắm, ta đã mơ đến trận chiến này không dưới trăm ngàn lần rồi.” Chu Thanh Sắc lùi ra sau hai bước, cũng cười lạnh nhìn Sở Tuyệt, tay giơ cao vũ khí.
Đây là một thanh bảo kiếm đồng loang lổ vết gỉ sét, hiển nhiên là chưa từng được sử dụng, nhưng khi thân kiếm từ từ rút ra khỏi vỏ, dưới ánh mặt trời, thanh kiếm lại phát ra ánh sáng xanh lấp lánh lóa mắt. Sở Tuyệt nhìn ánh kiểm của hắn, cười lạnh một tiếng, rồi ném trường thương trên tay xuống đất, tay từ từ chuyển sang phía eo, ánh sáng bạc liền chiếu rọi.
Thanh đao trên tay hắn không phải là đại đao thường thấy, mà dẹt hơn những thanh đao khác nhưng lại to hơn kiếm, lưỡi đao có hình vòng cung.
Tương phản với kiếm của Chu Thanh Sắc, đao của Sở Tuyệt toàn thân lạnh lẽo, thân đao không hề có bất cứ hoa văn nào, sắc bén vô cùng, khiến người ta không rét mà run. Cao thủ đánh nhau chính là kỳ cảnh kinh thiên động địa gió cát mịt mù. Nhưng lúc này, hai người đều thúc ngựa lùi ra sau vài bước, không hề vội vàng tiến lên chém giết, dường như chẳng hề nôn nóng. Bọn họ không sốt ruột nhưng những người đứng vây quanh tầng tầng lớp lớp lại sốt ruột vô cùng.
Lại thêm một lát sau, rất nhiều người bắt đầu nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, bởi vì quả thật quá mức yên tĩnh rồi. Vốn nên là chiến trường chém giết lẫn nhau, nhưng lúc này, bầu không khí lại yên tĩnh và căng thẳng đến kì lạ.
Hai người yên lặng đứng đối diện nhau, hiển nhiên bọn họ hiểu ý nhau còn hơn mức bình thường. Khi người ngựa hai bên đã căng thẳng mở to hai mắt nghe tiếng tim đập thình thịch muốn vọt ra khỏi cổ họng thì hai người đã bắt đầu hành động.
Hai người ra tay gần như cùng lúc, vô cùng hiểu ý mà xông về phía đối phương.
Đánh từ trên lưng ngựa đến bay lên không trung, lại đánh từ trên không trung xuống mặt đất rồi lại về không trung, hai bóng người nhanh đến mức khiến người ta không thể nhìn rõ được tình hình chiến trận.
Nhưng, đây tuyệt đối là một cuộc đối đầu kinh thiên động địa.
Tướng lĩnh hai bên đều thấp thỏm, đây cũng chính là nguyên nhân khiến bọn họ chẳng còn tâm trạng nào để khai chiến mặc dù đang ở trên chiến trường. Ngược lại, tất cả mọi người đều tập trung nhìn chằm chằm vào hai người đang chém giết.
Cuộc đối đầu của hai người ngày càng quyết liệt, bốn phía xung quanh càng nổi gió cát mù mịt, dường như hai người đánh đến tối tăm trời đất. Bộ hạ của hai bên quan sát trận đánh suốt một canh giờ, tất cả đều nhận định sâu sắc rằng, chủ tử nhà mình có thâm thù đại hận với đối phương, không ai chiếm được ưu thế.
Các chư tướng dần dần yên tâm, cuối cùng cũng đưa mắt nhìn về quân địch đối diện mình.
Giây lát sau.
“Giết!”
“Giết!”
Ngay sau mệnh lệnh của quân tướng hai bên, hai quân đứng đối diện nhau cuối cùng cũng khai chiến rồi. Trận chiến này, vô cùng bị tráng, đánh suốt hai ngày một đêm.
Hai bên thể lực đều ngang nhau, kết cục cuối cùng không nói được là ai thắng ai thua, chỉ có thể dùng cụm từ “lưỡng bại câu thương” để hình dung và tổng kết. Thậm chí có thể nói, hai bên đều thương vong nặng, ngay cả chủ soái hai nước cũng bị thương không hề nhẹ.
Nghiêm khắc mà nói, trận chiến đầu tiên chủ soái hai nước Sở - Chu chính thức giáp mặt giao thủ, lấy lưỡng bại câu thương ra để trả giá, ít nhiều gì cũng đã xóa bỏ sự tự phụ và cường thế mà người nước sở tự khoe khoang mình là thiên hạ đệ nhất bấy lâu, cũng khiến nước Chu không thể không thừa nhận, cho dù có là Tam hoàng tử cầm quân cũng không thể công phá căn cơ vững chắc của nước sở trong thời gian ngắn được.
Nhưng bất kể thế nào đi chăng nữa, sau khi trải qua trận chiến lấy cứng chọi cứng này, chủ soái hai nước đều ngầm hiểu mà lui quân về trong biên cảnh, hình thành nên cục diện giằng co. Mặc dù đã rút về biên cảnh
mỗi nước, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tái chiến, nhưng binh sĩ và bách tính hai nước đều hằn học thù hận đến tận xương tủy đất nước thù địch. Việc này cũng khiến hai nước không thể nào giảng hòa trong khoảng thời gian ngắn.
Chiến tranh, không thể tùy thời bộc phát cũng không thể dễ dàng giảng hòa. Thế là, khi cục diện chiến trận giữa hai nước Sở - Chu đang ở thế căng thẳng, chiến trận ở nước Đại Nguyên cũng bùng nổ không thể xử lý, như đốm lửa nhỏ thiêu đốt cả cánh đồng lan rộng ra đến Hoài Bình.
Trời đã vào khuya, gần đến mùa hạ, Hoài Bình lại là vành đai nóng nhất của nước Đại Nguyên, cho dù là nửa đêm cũng vẫn nóng nực bức bối khó chịu.
Trong doanh trướng Nguyên Vô Ưu ở, Nguyên Vô Ưu đang ngồi trên ghế đọc sách.
Ánh nến trên bàn hơi lập lòe, Đào Dao yên lặng bước vào trong doanh trướng.
Nguyên Vô Ưu gấp cuốn sách trên tay lại, nàng mỉm cười. Mỗi ngày trong quân doanh Hoài Bình đều có quân lính bị thương được nâng về như cũ, nhưng nói tóm lại, mức độ thương vong đã giảm đi rất nhiều, điều này nói rõ Nguyên Trọng Sinh non nớt trước đây đã bắt đầu thuần thục rồi.
“Chiến tranh Hoài Bình bắt buộc phải bùng nổ.” Nàng lẩm bẩm nói.
“Chủ tử, thái độ của Hoài Bình Lý Thị vẫn cứ lấp lửng, e rằng...”
“Ngươi đang lo Văn Vô Hà không thể khống chế được gia tộc Lý Thị?” Nguyên Vô Ưu hỏi.
Đào Dao gật đầu: “Thái độ của Lý Thị quả thật không giống như làm việc cho chúng ta. Bây giờ, lửa chiến đã lan ra đến đây rồi mà cả tộc Lý Thị vẫn như còn bất mãn.” Nếu không phải vì có trọng binh triều đình trấn giữ, e rằng Lý Thị nhất định sẽ bắt chước những thị tộc khác giữ thái độ bảo thủ.
“Cả tộc Lý Thị đã không còn lựa chọn thứ hai rồi.” Nguyên Vô Ưu hờ hững nói.
Đào Dao chần chờ một lát, muốn nói điều gì nhưng không nói ra. “Tiểu Đào Tử, ngày mai, ngươi...” Giọng nói nàng hơi do dự một lát, sắc mặt cũng hơi ngơ ngẩn, bình thản nói: “Để Nguyễn Trọng Sinh trọng thương là được rồi, chúng ta vẫn cần dùng mạng của hắn.”
“Vâng.”
Nguyên Vô Ưu lại cầm một cuốn sách khác lên chậm rãi mở ra, giọng điệu thản nhiên nói ra những lời máu lạnh vô tình: “Nói với Văn Vô Hà, bản công chúa chỉ có thể cho Lý Thị thêm ba ngày để suy nghĩ. Ba ngày sau, sống hay chết, toàn bộ đều do bọn họ tự mình chuốc lấy.” Sắc mặt Đào Dao hơi nghiêm lại, cúi đầu đáp: “Vâng.” Sau khi Đào Dao rời đi, bên trong doanh trướng lại khôi phục vẻ yên tĩnh. Nguyên Vô Ưu cụp mắt đọc chữ trên sách, khuôn mặt rất bình tĩnh, nhưng thật ra trái tim lại hơi dậy sóng.
Chiến tranh luôn là máu chảy thành sông, thây chất thành núi.
Trong đại sảnh một biệt viện ở nơi bí mật tại Hoài Bình.
Cả phòng yên lặng, đại sảnh rất lớn, người ngồi kín hết chỗ, sắc mặt ai ai cũng căng thẳng nghiêm trọng, trong mắt ẩn chứa sự phẫn nộ. Đây là Hoài Bình Lý Thị đang âm thầm tiến hành thương nghị trong biệt viện bí mật.
Tộc trưởng đương nhiệm triệu tập những người lãnh đạo đại biểu quan trọng nhất của các chi các ngành trong cả tộc Lý Thị.