Phượng Kinh Thiên

Chương 430: Hoài bình lý thị (2)



Đây là hội nghị của Lý Thị, nhưng nhìn quanh một lượt các ghế ngồi, lại trông thấy một Văn Vô Hà đang ngồi đó, đây cũng chính là nguyên nhân khiến trên dưới Lý Thị ai ai cũng ẩn chứa sự1phẫn nộ trong đáy mắt.

Trước ánh mắt ẩn giấu tức giận của người trong Lý Thị, Văn Vô Hà lại thản nhiên như thường, bình chân như vại, chẳng lo lắng gì nhiều.

“Khụ.” Trưởng tộc của Lý Thị khẽ ho nhẹ vài8tiếng. Sau khi thấy mọi người đều đã đổ dồn sự chú ý lên người

mình, ông liền trở nên trầm lặng, hắng giọng mà nói rằng: “Về chuyện này, sự việc trọng đại, ta tuy là trưởng tộc, nhưng cũng không thể2một mình quyết định được, cho nên ta mới triệu tập chư vị đến để cùng biểu quyết.” Lời trưởng tộc Lý Thị vừa nói xong, toàn bộ đại sảnh lại càng trở nên trầm lắng hơn nữa, không có bất kì4ai nói năng câu nào, ngay đến cả ánh mắt căm phẫn trợn trừng nhìn Văn Vô Hà cũng vì sức nghiêm trọng của sự việc lần này mà đổi thành cái nhìn ngập ngừng, đấu tranh. Sau một hồi, bầu không khí im ắng đến mức kì quái, bức bối, quỷ dị bên trong đại sảnh cuối cùng cũng bị một tiếng nói phá vỡ.

“Tôi xin bày tỏ thái độ, vết xe đổ diệt tộc của Lưu Thị vẫn còn sờ sờ ở trước mắt. Trước giờ, Lý gia chúng ta cai quản một vạn ba mẫu đất rất tốt, nhưng đến nay khói lửa chiến tranh lại cháy lan đến trước cổng gia tộc chúng ta, nếu chúng ta vẫn khoanh tay đứng nhìn thì dù cho sau này, ai là người giành chiến thắng đi chăng nữa, e rằng ngày sau Hoài Bình sẽ không nằm dưới sự ảnh hưởng của Lý gia chúng ta nữa.”

“Đúng, ta cũng tán thành, thị tộc hay thế gia vọng tộc của nước Đại Nguyên không chỉ có riêng mỗi Lý gia ta, những gia tộc khác như thế nào, chúng ta đương nhiên cũng sẽ như thế ấy. Lẽ nào vì Hoài Bình mà chúng ta trở thành những con rùa rụt cổ, dẫu cho chúng ta có trọng binh của triều đình trấn thủ cũng vẫn tham sống sợ chết hay sao?”

“Không sai, nhưng chúng ta không thể so với các thị tộc khác được. Bọn họ dám đứng ra, cũng là bởi vì núi cao hoàng đế xa, trong thời gian ngắn triều đình không thể quản hết được bọn họ, Minh Vương cũng chưa đánh đến, cho nên bọn họ đương nhiên mới dám ba hoa khoác lác. Nhưng chúng ta thì khác, nếu chúng ta to gan dám đứng lên, triều đình chắc chắn sẽ không bỏ qua. Các ngươi đừng quên, đại quân của triều đình và binh lực của Tam hoàng tử đang đóng quân tại ngoại ô, bất kì lúc nào cũng có thể giết tới đây.”

“Thế nhưng ngồi chờ chết cũng không phải cách. Chết uất ức thế này, ta thà chết đứng chứ không chịu chết quỳ.”

“Các ngươi nguyện chết đứng, vì cái tự tôn nực cười của mình à? Còn để cho những người không tranh giành với nhân thể như chúng ta phải chịu liên lụy, điều này có phải khó tránh khỏi sự ích kỉ quá đáng rồi không? Ta không đồng ý, cứ cho là ngày sau không còn một Lý Thị trong số các thị tộc thì đã sao? Ít nhất chúng ta còn sống, cái mạng này không còn thì giữ tôn vinh làm cái quái gì?”

Trong nháy mắt, những câu tán thành và phản đối phân thành hai luồng trái chiều gay gắt, tranh luận không ngừng nghỉ.

Tuy nhiên, dường như toàn bộ những tranh luận trên dưới Lý Thị không có bất kì ảnh hưởng gì đến Văn Vô Hà đang ngồi kia.

Hắn rũ mắt nhìn xuống dưới, thần sắc tĩnh lặng, hoàn toàn xem mình như người ngoài cuộc. Có vẻ hắn đã quên mất rằng bản thân mình chính là người khiến chuyện này bùng nổ. Ngón tay thon dài của hắn tinh tế vấn về cây tiêu trong tay, hắn khoác trên mình một bộ y phục màu đen huyền bí, làm tôn lên nước da trắng như tuyết, lại càng làm nổi bật thêm dung mạo thanh thoát xuất trần. “Câm miệng hết cho ta.” Trưởng tộc Lý Thị hung hăng đập mạnh xuống bàn, hung dữ quát tháo, ông giận đến nỗi râu ria cũng đều vếnh cả lên.

m thanh tranh cãi nhốn nháo dần dà cũng lắng xuống. Trưởng tộc Lý Thị vuốt vuốt chòm râu, ấn đường nhíu lại trong về Văn Vô Hà đang yên tĩnh ngồi kia, trầm giọng nói: “Để Văn công tử chê cười rồi.”

Văn Vô Hà mỉm cười gật đầu. Thấy thần thái hắn vừa lãnh đạm, lạnh lùng lại ngạo mạn thế kia, gương mặt trưởng tộc Lý Thị không khỏi sững sờ ngưng trọng, ngữ khí cũng trở nên cứng nhắc: “Đây là chuyện riêng của Lý gia ta, Văn công tử tránh

mặt một lát sẽ tốt hơn, đợi đến khi chúng ta thương lượng được kết quả cuối cùng, sau đó...” “Lý Thế bá à, tối nay là kì hạn cuối cùng rồi, Vô Hà buộc phải có được quyết sách cuối cùng về phương thức hành sự của Lý gia.”

“Ngươi...” Sắc mặt Trưởng tộc Lý Thị xuất hiện nộ khí, lời còn chưa nói hết, bỗng giọng nói đã chất đầy lửa căm phẫn, nóng giận chỉ tay thẳng mặt hắn, chỉ đích danh tên họ hắn mà quát: “Văn Vô Hà, ngươi đừng có mà làm càn, ở đây là Hoài Bình chứ không phải là Dung An, ở đây không dung thứ nổi thói ngang ngược của ngươi đâu.”

Hai tên tùy tùng đứng sau lưng Văn Vô Hà vừa nghe thấy, sắc mặt liền hiện rõ nét tức giận, binh đao trong tay họ sắp động thủ, nhưng lại bị Văn Vô Hà phất tay ngăn cản.

Văn Vô Hà thu lại cây tiêu, ngẩng đầu đưa mắt nhìn về một người nọ trong số đám người Lý Thị, nhướng mày nói: “Diệm công tử này, Văn mỗ nãy giờ chưa nghe thấy giọng của ngươi, không biết ý kiến người thế nào?” Người của Lý Thị nghe thấy câu nói này của Văn Vô Hà thì đều nhăn mặt chau mày, bởi vì Diệm công tử mà hắn nói là một nhánh suy tàn nhất của Lý Thị.

Bị chỉ đích danh, nhưng gương mặt Lý Diệm vẫn giữ được vẻ trầm ổn, không hề hoảng loạn. Hắn đứng thẳng người, trước hành lễ với trưởng tộc Lý Thị, sau mới lên tiếng: “Trưởng tộc, A Diệm tán thành việc hợp tác cùng Văn công tử.”

Lời Lý Diệm vừa dứt, trên dưới Lý Thị đều mang vẻ mặt không thoải mái. Nếu không phải trưởng tộc Lý Thị dùng kí hiệu tay khống chế lại đám người muốn lên tiếng thì e rằng đại sảnh lại nổ ra tranh cãi kéo dài cả ngày.

Văn Vô Hà nghe thấy câu nói ấy của Lý Diệm bèn lạnh nhạt mỉm cười, không đáp. Trưởng tộc Lý Thị cất nhắc một lúc, lại trông về Lý Diệm mãi mới hỏi rằng: “Thử nói lý do xem.” “Lý do chính là, chúng ta không có lựa chọn nào khác.” Anh nhìn của Lý Diệm di chuyển sang Văn Vô Hà, đôi mặt trở nên lạnh lùng: “Văn công tử, Lý Diệm nói đúng chứ?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai ai cũng đều mang ánh mắt hồ nghi dán chặt vào hai người họ, một vài người không nén nổi tức giận bèn cuống cuồng hỏi vặn lại: “A Diệm, cái gì gọi là chúng ta không có lựa chọn nào khác chứ? Ngươi nói trắng ra xem nào.”

Văn Vô Hà đứng thẳng lưng, ung dung tự tại vuốt phẳng tay áo có chút lộn xộn, đồng thời hắn cũng giấu cây tiêu vào trong ống tay áo. “Có nghĩa là, Lý Thị các vị chỉ có thể cùng Văn mỗ hợp tác, bằng không, không cần đợi đến sau khi chiến loạn được dẹp yên, trời quang mây tạnh, Lý Thị các ngươi cũng sẽ bị lật đổ, lâm vào cảnh diệt tộc.” m thanh lạnh lùng văng vẳng không ngớt bên tai. Trong đại sảnh, những người vốn ngồi yên vị trên ghế cũng không thể ngồi yên được nữa, ngoại trừ Lý Diệm thì toàn bộ đều đột ngột đứng phắt dậy, nổi trận lôi đình chỉ thẳng tay vào mặt Văn Vô Hà. Cũng không rõ có phải họ vẫn còn đang sửng sốt hay thế nào mà trong chốc lát, tất cả đều cứng đờ không ai hét lên nổi câu nào. Lý Diệm liếc mắt một cái liền hiểu ngay quả nhiên là vậy, hắn lạnh lùng quan sát Văn Vô Hà, sau đó bất ngờ ngỏ lời: “Ta muốn gặp người đứng sau lưng ngươi.” Văn Vô Hà khẽ nhướng đôi mày, quét mắt nhìn qua một lượt Lý Diệm ngồi im như phỗng phía đằng kia, rồi lại nhìn qua trưởng tộc Lý Thị trên ghế chủ vị, đồng thời ánh mắt như thể nhất thời hiểu ra mọi chuyện, nhưng hắn vẫn hỏi rằng: “Lời của Diệm công tử, có thể đại diện cho toàn bộ Lý Thị chăng?” Những người thuộc Lý Thị vẫn còn trong cơn sửng sốt, khó khăn lắm mới hồi thần nhưng lại vì câu nói kia của Văn Vô Hà mà sắc mặt ai nấy đều khác nhau.

Lý Diệm liếc nhìn trưởng tộc, khoé miệng cong lên cười: “Đây là chuyện riêng của Lý gia chúng ta, không phiền Văn công tử lao tâm khổ trí.”

Bị đáp trả bằng một câu đầy ý tứ nhưng sắc mặt của Văn Vô Hà ngược lại lại không có vẻ gì là giận dữ, hắn chỉ gật đầu, vẻ mặt bình thản mà nói: “Muốn gặp, cũng không phải là không được, nhưng, ta muốn thấy thành ý của các ngươi trước.” “Điều kiện.” Lý Diệm nheo mắt nói.

Cuối cùng thì trên mặt Văn Vô Hà cũng lộ ra một nụ cười thật lòng: “Nếu công tử đã thẳng thắn vậy rồi, thì Văn mỗ cũng sẽ thẳng thắn, cắt đứt lương thảo cung cấp cho đại quân của Tam hoàng tử.”

Lý Diệm trân trân nhìn hắn, nhíu chặt mi tâm.

“Thế nào? Diệm công tử còn cần thời gian suy nghĩ, cân nhắc?”

Lý Diệm trầm ngâm trong phút chốc, khàn giọng đáp: “Được, thoả thuận.” “Lý Diệm, ngươi to...” Một tiếng quát phẫn nộ bất ngờ xuất hiện trong đại sảnh, nhưng người nọ còn chưa nói hết câu thì đã bị lưỡi kiếm sắc lẹm kề sát vào cổ, làm cho kinh hãi thất thanh.

Không biết từ lúc nào mà sau lưng ông ta xuất hiện một thân ảnh thần bí, kì lạ này, còn kề dao trên cổ ông ta nữa.

“Lý Diệm, người tính làm gì?” Trưởng tộc Lý Thị không lên tiếng, thế nhưng người bên cạnh ông lại không kìm được mà lớn tiếng chất vấn.

Lý Diệm vỗ vỗ tay, đại sảnh bỗng xuất hiện một đám người cầm cung tiễn, bọn chúng đều đặt toàn bộ người đây vào tầm ngắm.

“Hiện giờ, ta không muốn nghe bất kì lời nào mà ta không muốn, bằng không, đao kiếm không có mắt.“.

Trưởng tộc Lý Thị không dự liệu được biến động đột ngột xảy đến như thế này, ai ai cũng trợn trừng nhìn Lý Diệm bằng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ. Văn Vô Hà làm như không thấy sự thay đổi ở đây, hắn chỉ bình thản chắp tay về phía Lý Diệm mà rằng: “Có chuyện gì, chỉ cần nói một tiếng, Văn mỗ sẽ đắc lực tương trợ.” Lý Diệm nhận lấy hảo ý của hắn rồi nói: “Không cần đâu, đây là chuyện riêng của Lý gia chúng ta, không liên quan gì đến Văn công tử cả.” “Cũng đúng, Văn mỗ đúng là đã uổng công vô ích.” “Lý Diệm có chuyện cần giải quyết, không tiện tiễn, Văn công tử xin cứ tự nhiên!”

“Nói hay lắm, Lý công tử, xin tự nhiên.” Văn Vô Hà bước được hai bước, giống như nhớ lại chuyện gì bèn xoay người lại, nói với Lý Diệm: “A, đúng rồi, Diệm công tử này, Văn mỗ biết Diệm công tử qua lại thân thiết với Hạng gia, nhưng việc tư vẫn là việc tư, không thể gộp chung bàn với đại sự được, có một số chuyện càng muốn thuận lợi mọi bề, thì chỉ có thể lợi bất cập hại, ngươi thấy thế nào?” Sắc mặt Lý Diệm vẫn như thường: “Điều đó là đương nhiên.”

Văn Vô Hà khẽ gật đầu, lúc này mới rời khỏi.

Nhìn theo bóng lưng khuất xa của Văn Vô Hà, Lý Diệm dường như có điều suy nghĩ.

“Lý Diệm, ngươi như vậy là đại nghịch bất đạo, muốn tạo phản hay sao?” Lý Diệm ngoảnh đầu lại, nhìn những người trong Lý Thị mỗi người mỗi vẻ mặt khác mặt, mỉm cười nói: “Nói rất đúng, chúng ta buộc phải tạo phản. Đương nhiên, trước khi lãnh đạo các ngươi tạo phản thì ta phải thông báo trước với các ngươi một chuyện. Ta, Lý Diệm, vào buổi tối hôm nay sẽ chiếm lấy vị trí kia, trở thành gia chủ của cả tộc Lý Thị, từ giờ Lý Thị do ta làm chủ.”

“Ngươi...”

Lý Diệm không màng đến sự căm phẫn của đám đông, mà chỉ nhìn lên chiếc ghế chủ vị của trưởng tộc đương nhiệm, không, kể từ giây phút này trở đi, nên gọi là nguyên trưởng tộc. “Ngài có ý kiến gì không? Bá phụ.” Trưởng tộc Lý Thị nhắm nghiền mắt, khẽ thở dài một hơi: “A Diệm, mong là con đường người chọn là đúng.” “Trưởng tộc, ngài... ngài có ý gì đây, thật sự ngài muốn truyền vị trí trưởng tộc lại cho tên đại nghịch bất đạo này?”

Gương mặt trưởng tộc trở nên lạnh lẽo: “Tuy rằng ta không rõ A Diệm vì mọi người mà lựa chọn con đường đại nghịch bất đạo này là đúng hay sai, nhưng A Diệm nói đúng, toàn tộc Lý Thị chúng ta đã không còn quyền được lựa chọn nữa, đây sợ rằng là cơ hội cuối cùng của chúng ta rồi.”

“Sao lại là lựa chọn cuối cùng được? Chẳng qua chúng ta chỉ quy hàng Minh Vương mà thôi.” Trưởng tộc thầm thở dài: “Các ngươi còn chưa hiểu, Lý Thị chúng ta, từ lâu đã bị nhắm trúng rồi.” Ông già rồi, chẳng còn sức nữa, giao Lý gia lại cho A Diệm có lẽ sẽ có thể gắng gượng qua mối nguy hại trước mắt được.

Hơn nữa...

“A Diệm, câu nói cuối cùng Văn Vô Hà nói rất đúng, đại sự trước mắt, không thể thuận lợi mọi bề được đâu. Nếu ngươi đã quyết định ngồi chung một thuyền với Văn gia, thì đương nhiên phải tận tâm tận lực. Để có thể thu phục được người của Văn gia và người của Đệ Ngũ gia, tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.” Lý Diệm quỳ phịch một tiếng xuống đất trước mặt của trưởng tộc Lý Thị, nghiêm túc tuyên thệ: “A Diệm láo xược, nhưng tuyệt không phải do ham quyền đoạt lợi, chỉ là... bá phụ đại nhân đại nghĩa, khó có thể tồn tại được trong tình thế rối ren này, A Diệm bất tài, mạo phạm các vị thúc bá, tội của con có thể trừng phạt, nhưng A Diệm mong có thể lấy công chuộc tội. Đợi đến lúc đó, nếu như chư vị thúc bá vẫn khó có thể lượng thứ cho hành động ngày hôm nay của A Diệm, thì A Diệm nguyện cúi đầu thỉnh tội với chư vị thúc bá.”

Lý Diệm nói một tràng dài, những lời này của hắn khiến cho bầu không khí cung nỏ căng thẳng bỗng chốc trở nên ôn hoà không ít, ánh mắt mọi người nhìn A Diệm cũng phức tạp hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.