Phượng Kinh Thiên

Chương 432: Sống chết của người khác có liên quan gì đến hắn? (1)



Cho dù Nguyên Vô Ưu đã lập uy, Hàn Sĩ Lễ và các tướng sĩ khác dưới trướng đều bởi vì e sợ hoàng

quyền mà không thể không nhường nàng ba phần. Thế nhưng, trong lòng họ đối với lời nói có thể

dẫn binh chống đỡ thế trận phản quân tấn công hung hàng này của Vô Ưu, vẫn có kẻ coi thường, đồng thời là bất mãn với việc hoàng thượng phái một tiểu nha đầu miệng1còn hôi sữa đến giám sát quân doanh của bọn họ.

Sau khi Nguyên Vô Ưu dẫn quân binh của Hổ Doanh tiến vào doanh địa, các binh sĩ từ trên xuống dưới của Trần Hoài Quân đều có một cảm xúc bất mãn trong lòng.

Đối với những điều này, Nguyên Vô Ưu coi như không thấy mà im lặng sắp xếp kế hoạch của mình. Cũng may là đã trải qua một trận đại náo đó, các tướng8lĩnh Hố Doanh Quân đều bằng lòng mà nghe theo chỉ thị của nàng.

Còn Hàn Sĩ Lễ lại đứng ở một bên bàng quan nhìn Nguyên Vô Ưu sắp xếp bố cục! Hắn vốn không bất ngờ về việc Vô Ưu công chúa chỉ sử dụng Hồ Doanh Quân mà nàng có thể quản lí được, để cho Trần Hoài Quân của hắn ở bên cạnh đứng nhìn.

Hiện nay, tình hình chiến trận không lạc quan. Giờ đây,2bước tiến công quan trọng nhất của Minh Vương là tấn công và bao vây Hoài Bình, bởi vì chỉ có tấn công như vậy, thì mới có thể khiến cho thiên hạ đại loạn, mà cũng chỉ có thiên hạ triệt để rối loạn rồi thì quyền chủ động mới có thể quay về trong tay Minh Vương. Lúc đó, ông ta cũng mới có thể tấn công Kinh Bắc và thậm chí là cả Kinh thành.

Cũng4chính bởi vì quan trọng như vậy, cho nên việc việc chinh chiến ở Hoài Bình, đối với Minh Vương mà nói, có thể xem là việc quan trọng nhất trong tất cả các việc quan trọng. Tuy rằng không đủ ba vạn binh lực, nhưng là do Minh Vương đích thân dẫn binh. Hơn nữa, năm xưa trong số tất cả các vương gia, Minh Vương là người có năng lực nhất.

Hơn nữa lần này, Minh Vương thân chinh ra trận, các đại tướng dưới tay đều là người được chọn ra từ trong Hạng Thị. Tuy không có kinh nghiệm chiến đấu thực tế, nhưng với sự lão luyện của Minh Vương thì khả năng chiến thắng rất thấp. Nếu hắn là người ra trận, thì cũng đã bại trận nhiều lần, hao binh tổn tướng rất nhiều rồi.

Hắn không tin Vô Ưu công chúa có năng lực chống lại Minh Vương. Mãi cho đến khi...

“Báo! Khởi bẩm công chúa điện hạ, năm ngàn quân do Đổng tướng quân dẫn binh đã bị địch bao vây.” Nghe thấy lời này, các tướng lĩnh của Trần Hoài Quân đang ngồi vội vàng nhíu mày nhìn về phía Nguyễn Vô Ưu đang ngồi trên vị trí chủ tọa, trong mắt có cơn giận không nói nên lời và sự chê cười âm thầm.

Hàn Sĩ Lễ cũng nhíu mày lại, nhưng không phải bởi vì sự bại trận này của Đổng Lương, mà là bởi vì hắn cảm thấy kì lạ. Không đợi hắn nghĩ kĩ càng, lại có tình hình mới báo đến. “Báo, khởi bẩm công chúa điện hạ, ba ngàn quân do ba phó tướng của Tả Doanh dẫn đi, thắng trận trở về.”

Ánh mắt Hàn Sĩ Lễ lóe sáng. Hắn nhìn về phía Nguyên Vô Ưu, nhưng không thấy nàng có chút dao động nào, trong lòng không nhịn được khẽ động, lẽ nào...

“Báo!”

“Báo!”

Tiếp sau đó, một loạt các tin tức quân đội được truyền đến, khiến cho các vị tướng sĩ vốn đang ngồi cười nhạo, âm thầm giận dữ và âm thầm trào phúng đều biến thành kinh ngạc và trầm tư.

Bởi vì, trừ năm ngàn quân do Đống Lương dẫn bị vây khốn ra, bốn đội quân nhỏ khác đều hoàn thành nhiệm vụ, đánh trận khiến cho địch không kịp trở tay. Mà sách lược của trận chiến này hoàn toàn là do một mình Vô Ưu công chúa bày ra! Không thể nghi ngờ gì nữa, đây là một mở màn tốt đẹp, cũng đã tỏ rõ Vô Ưu công chúa không phụ sự kì vọng của hoàng thượng. Nàng quả thực là một đại soái thiên bẩm!

Trong doanh trướng, yên tĩnh không một âm thanh, người đang ngồi đều đã nghĩ đến chuyện này.

Sắc mặt Nguyên Vô Ưu vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là ánh mắt như có như không mà lướt qua những người ở đây khiến cho người khác lạnh người run sợ, nhưng lại vẫn không có tiếng động gì.

Bầu không khí trong doanh trướng cũng bởi vì sự im lặng và ánh mắt của nàng mà dần dần ngưng đọng lại. Sau khi Hàn Sĩ Lễ nghĩ ra được ý nghĩa cuối cùng đó, trên lưng toát đầy mồ hôi lạnh, trong lòng lạnh lẽo nhưng vẫn còn chút dằn vặt như cũ. Hắn đương nhiên hiểu rõ sự bình thản của Vô Ưu công chúa là đang đợi hắn mở lời, nhưng... hắn không muốn mở lời, một khi mở lời, cũng đồng nghĩ với việc hắn chấp nhận mất đi quyền dẫn quân. Nhưng năm ngàn binh sĩ của Đổng Lương đang bị vây khốn, nếu như hắn cứ mở to mắt ra nhìn mà không cứu, ngày sau, hắn không thể nào đường hoàng mà đi được, hoàng thượng chắc chắn cũng sẽ không tha cho hắn.

Cũng khó trách hoàng thượng vẫn luôn kiên định, không để ý đến ý kiến của triều thần, không để ý đến sự lo ngại của bách tính, vẫn cố chấp bắt Tam hoàng tử dẫn binh còn lệnh cho Vô Ưu công chúa làm giám sát quân theo Hổ Doanh ra trận.

Nàng vừa ra tay, đối phó với phản quân là giả, e là muốn đoạt quyền của hắn, thu binh của hắn mới là thật. Hoàng thượng, e là đã không tin tưởng hắn nữa.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Sĩ Lễ có chút lạnh lẽo, đáng ra hắn nên nghĩ đến chuyện này sớm hơn.

Hắn không phủ nhận, Minh Vương đã nghĩ kể muốn dụ dỗ hắn, muốn hắn quy thuận về trợ giúp cho mình. Điều kiện mới đầu cũng là quan cao bổng lộc nhiều, đến bây giờ đã là phong đất phong hầu, nhưng hắn cũng chưa bao giờ dám động lòng trước sự dụ dỗ đó.

Không phải là không động lòng, mà là không dám động lòng, bởi vì không chỉ là con cái và thê tử của hắn, mà còn có gia tộc hắn ở Kinh thành, một khi hắn có tâm bất chính, thì tất cả chắc chắn sẽ diệt vong.

Cái giá này, hắn không trả nổi.

Nghĩ đến điều này, Hàn Sĩ Lễ mặt không thay đổi, cắn cắn răng, cung kính tuân mệnh. “Khởi bẩm công chúa, mạt tướng nguyện ý dẫn binh đi tiếp viện cho Đổng tướng quân.” Lời này vừa nói ra, giống như sắt đã rơi xuống lòng của các tướng lĩnh ở đó. Tất cả mọi người ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn về phía Hàn Sĩ Lễ.

“Tướng quân.” “Tướng quân.”

Hàn Sĩ Lễ phất tay ngăn chặn lời nói của bọn họ, trong ánh mắt nhìn về phía Nguyên Vô Ưu lộ ra một sự kiện định thấy chết cũng không từ nan.

Nguyên Vô Ưu vẫn luôn ngồi yên lặng trên vị trí chủ vị, chậm rãi nở nụ cười: “Được, bản công chúa tin rằng Hàn tướng quân chắc chắn có thể giúp cho Đống tướng quân thoát hỏi tình thế nguy nan.” Sau đó, Nguyên Vô Ưu đã có được quyền điều binh của Trần Hoài Quân một cách đương nhiên. Tuy trong lòng các tướng quân ở đó đều không phục, nhưng hành động của Hàn Sĩ Lễ khiến bọn họ không thể có ý kiến gì.

Sắc đêm dần tối, trời sao lấp lánh, trong doanh trại của chủ soái, Nguyên Vô Ưu cầm hai miếng binh phù* lên, khẽ cười. (*) Binh phù: tấm lệnh bài dùng để chỉ huy quân đội. Hàn Sĩ Lễ quả là một người biết thức thời! Đào Dao âm thầm tiến vào, cúi người thấp giọng nói bên tai nàng mấy câu, ánh mắt Nguyên Vô Ưu sâu hơn, khóe miệng từ từ nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng.

“Chuyện có lợi cho đôi bên đã kết thúc, bản công chúa không sợ, cũng không e dè gì họ, bản công chúa càng không ngại giương đạo vác kiếm lên chiến trường quyết đấu với bọn họ.” Nàng đương nhiên sẽ không cho rằng Minh Vương đang thật sự uy hiếp nàng, mà chỉ là đang thám thính, nhưng đối với nàng mà nói, thám thính cũng không được phép.

“Thuộc hạ hiếu.” Đào Dao rất hiếu nàng.

“Vậy yêu cầu của Lý Thị thì sao?” Ánh sáng trong mắt Nguyên Vô Ưu khẽ tối lại. Sau khi suy nghĩ một hồi, nàng nói: “Đợi sau khi ổn định chiến sự ở Hoài Châu, bản công chúa tự nhiên sẽ đi gặp hắn. Để cho Đệ Ngũ Thị đốt thêm một mồi lửa, nói cho những thị tộc đó biết, chỉ lo nghĩ cho bản thân mình là không thể nữa rồi.”

“Vâng.” Đào Dao âm thầm không tiếng động mà lui xuống.

Nguyên Vô Ưu cất hai tấm binh phù trong tay đi, sau đó đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Theo bản công chúa đi thăm các thương binh.”

“Vâng.”

Vùng đất chiến tranh Ký Đông, khí hậu nóng bức, thỉnh thoảng sẽ có một chút gió thổi đến, mang theo mùi máu nồng đậm.

Ở một nơi cao trên sườn núi, Nguyên Lạc đứng đón gió, nhìn về phía đại quân triều đình bị họ ép đến mức lui về phía chân núi. “Tham kiến tướng quân.”

Phía sau lưng vang lên tiếng động khiến cho Nguyên Lạc đang thất thần bỗng tỉnh táo lại. Nàng quay đầu đi về phía huynh trưởng của nàng, ánh mắt khẽ tối lại, huynh trưởng... quả thực là đáng tiếc.

“Đại ca.”

Nguyên Mộ nhìn theo ánh mắt của nàng nhìn về phía quân địch, đôi mắt dưới mặt nạ màu bạc phát ra tia máu. Hắn muốn từng bước từng bước đầy những người này lui về phía sau, sau đó xông ra ngoài, tiến vào Kinh Bắc, tấn công Kinh thành, một kiếm đâm xuyên tim tên cẩu hoàng đế đó...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.