Gió rét mưa phùn, mang theo chút hơi lạnh thấu xương. Có thái phi sau khi lễ Phật xong, chầm chậm ngẩng đầu lên, ngây người nhìn tượng Phật từ bi đang nhìn xuống, lẳng lặng rơi lệ.
“... A di đà Phật, cầu xin Phật tổ từ bi.” Sau khi nói xong, bà cúi người lạy thật sâu. Lan ma ma đứng bên cạnh biết1trong lòng tiểu thư đã hạ quyết tâm, lại nghĩ đến những lời mà tiểu vương gia đã nói, khóe miệng mấp máy, như muốn nói gì đó, nhưng những lời đó lại bị nghẹn trong cổ họng không cách nào thoát ra được. Mong rằng, tiểu vương gia sẽ hiểu được khổ tâm của tiểu thư.
Nhận được bức thư hồi âm của cô mẫu, Cố Y8Y kích động đặt tay lên ngực. Cô mẫu đồng ý với cách làm của nàng, cũng đồng ý giúp nàng. Những gì mà nàng mong đợi, cuối cùng cũng sắp trở thành hiện thực rồi...
“Tìm người hợp tác, quả là không sai.”
Cố YY mạnh mẽ quay đầu lại, Hạng Thanh Trần đang dựa người vào một góc của cánh cửa nâng khóe miệng cười nhìn nàng.
“Khi2nào thì người đến?” Cổ YY nhíu mày.
Hạng Thanh Trần đứng thẳng người dậy đi về phía nàng. Cổ Y Y nắm chặt bức thư trong tay hơn, ánh mắt phòng bị nhìn chằm chằm Hạng Thanh Trần.
“Đừng có dùng ánh mắt như đề phòng sói mà nhìn ta, phải biết rằng, kế hoạch này nếu như không có ta, ngươi cũng không làm nên chuyện được4đâu.” Hạng Thanh Trần nói xong, ánh mắt lướt qua lá thư trong lòng nàng, lại chuyển chủ đề: “Đương nhiên, nếu như không có ngươi, ta cũng không thể làm nên chuyện. Vì vậy, chúng ta mới phải hợp tác, không phải sao?” Cố YY lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng: “Ta không thích ngươi không mời mà đến, hơn nữa, ta vẫn là câu nói đó, nếu như ngươi dám có suy nghĩ khác, ta sẽ không tha cho ngươi đâu.”
Hạng Thanh Trần quyến rũ mà vuốt vuốt tóc, cười nhạt: “Cố YY, không chỉ mình ngươi có sự thanh cao, Hạng Thanh Trần ta cũng có kiêu ngạo. Ta cũng rất không thích người dùng ánh mắt như vậy nhìn ta. Ngươi nên thấy may mắn, người đàn ông mà ta và người nhìn trúng đã hết cách lay chuyển được, nếu không, ta muốn người chết, dễ như trở bàn tay. Hạng Thanh Trần ta bình sinh không thèm quan tâm nhất chính là những chiêu trò của các thế tử trong nhà, nhưng cũng không phải là ta không hiểu. Vì vậy, đừng có dùng những thứ mà người học được để đối phó ta, vô dụng.” “Ngươi...”Ánh mắt Cố YY thêm sâu.
Hạng Thanh Trần tùy tiện phất tay, sau đó lấy từ trong lòng ra một cái hộp nhỏ đen đen: “Hôm nay ta đến, không phải là để nói với người những lời này, nếu như người đã làm xong chuyện, đây là thuốc mà ta đã pha chế xong.”
Cố YY nhìn chằm chằm bàn tay mà nàng đưa ra.
“Sao vậy, không dám sao?” Thấy nàng vẫn không bước lên trước nhận lấy hộp thuốc, Hàng Thanh Trần cười lạnh lên tiếng.
Cố YY nhìn hộp thuốc đó, trong một ngày mùa đông lạnh lẽo như vậy, nhưng tay nàng lại đổ mồ hôi, ẩm ướt trơn bóng.
Trên mặt Hàng Thanh Trần hiện lên nụ cười mỉa mai, sau đó bỏ hộp thuốc lên bàn. “Thuốc, ta đặt ở đây, hy vọng người sẽ không khiến ta uổng công.” Nói xong, Hạng Thanh Trần không quay đầu lại mà bước ra khỏi phòng, nhưng thân thể lộ chút khẩn trương đã tiết lộ sự căng thẳng, quan tâm nhỏ bé của nàng.
Đối với sự rời đi của nàng ta, Cố YY dường như vẫn không nhận ra, chỉ có ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm hộp thuốc trên bàn, chăm chú đến ngây người.
Biểu ca... sẽ hận nàng chứ?
Vào đông, sự yên bình trong Hoài Vương Phủ không còn như trước nữa, thái y cũng thường xuyên ra vào nơi này.
Chuyện thân thể của Hoài vương khó khăn lắm mới có thể vượt qua mùa đông là chuyện mà ai ai cũng biết. Bây giờ đang thời kỳ thời tiết khắc nghiệt, thân thể Hoài vương càng ngày lại càng trở nên tệ hơn.
Hắn liên tục nằm trên giường, họ đến nỗi đêm không thể ngủ, ngày không thể bình yên.
“Khụ khụ... khụ...” Trong phòng ngủ, hơi ấm vây quanh, nhưng vẫn không thể khiến cho thân thể Hoài vương tốt lên một chút.
Thuốc đã nấu xong, thiếu niên bưng thuốc tiến đến vén màn lên bước vào bên trong. Tiểu Lý Tử bước lên trước một bước, cung kính nói: “Vương gia, thuốc đến rồi, nô tài dìu người ngồi dậy uống thuốc.”
Hoài vương không hề chống cự với thuốc, ngược lại rất phối hợp, đưa đến là sẽ uống. Nhận lấy chén thuốc, hắn một hơi uống hết sạch, sau đó súc miệng. Những động tác này, khiến cho thân thể mềm yếu của Hoài vương ngồi không vững, sắc mặt trắng bệch.
“Vương gia...”
Hoài vương nhắm mắt lại, cố gắng làm quen với cảm giác chóng mặt đang xộc lên. “Vương gia, người nằm xuống nghỉ ngơi một lát rồi ngồi dậy đi.” Công chúa đã dặn dò, đừng để cho vương gia cả ngày đều nằm trên giường, uống thuốc phải xuống giường đi lại vài bước, như vậy mới có lợi cho thân thể. Vương gia trước giờ đều rất nghe lời công chúa, cho dù có khổ hơn nữa, vương gia cũng sẽ cố gắng thực hiện.
Sau khi qua cơn chóng mặt, Hoài vương mới mở mắt ra, nhấc áo ngủ bằng gấm trên người lên, dựa vào giường cốt để gượng đứng dậy.
Hai thiếu niên U Ảnh nhanh chóng bước lên trước đỡ hắn dậy. Sau khi đứng vững, Hoài vương liền đẩy hai người ra, cố gắng tự mình đi lại trong phòng.
Tiểu Lý Tử như gà mẹ bảo vệ gà con mà vội vàng chạy đến đứng bên cạnh Hoài vương. Cũng may phòng ngủ khá rộng rãi, lại ghép chung với thư phòng, Hoài vương đi lại vài lần là có thể đạt đến mức độ vận động yêu cầu rồi. Đợi đến khi hắn quay lại giường một lần nữa, sắc mặt nhìn có vẻ càng trắng bệch và mệt mỏi hơn, nhưng ánh mắt lại sáng hơn rất nhiều. Tiểu Lý Tử nhìn thấy rất vui vẻ.
Hoài vương dựa vào cái gối đầu giường, khẽ nghỉ ngơi chút, chầm chậm lên tiếng: “Nội Vụ Cung đã trả lời thỉnh cầu của bản vương chưa?” Tiểu Lý Tử khẽ ngừng lại một lát, sau đó vẫn thành thực trả lời: “Vương gia, vẫn chưa.” Đợi thêm ba ngày nữa, chính là ngày mà vương gia đi gặp thái phi.
Khóe miệng Hoài vương nhếch lên một nụ cười mỉa mai: “Ngự giá thân chinh...* Nguyên Hạo Thiên tự phụ cho rằng chính mình là thần thánh trên trời, nghĩ rằng tự mình xuất chính thì có thể thay đổi cục diện bây giờ sao?” (*) Ngự giá thân chinh: đây là thuật ngữ trong cờ tướng khi sử dụng “mặt tướng” để tấn công.
Tiểu Lý Tử cúi đầu, không dám tiếp lời.
“Ngày mai, ngươi hãy đích thân đi đến Nội Vụ Cung một chuyến đi.”
“Vâng, vương gia.” Tiểu Lý Tử cung kính nói. Sắc mặt Hoài vương có chút sợ sệt. Thời gian trôi qua thật nhanh, một năm lại một năm nữa trôi qua, hắn kéo dài hơi thở với thân thể này, vậy mà cũng có thể kiên trì tới bây giờ. Có lúc hắn nghĩ, nếu như Vô Ưu không xuất hiện trong cuộc đời hắn, có lẽ hắn cũng sẽ không liều mạng mà sống như vậy. Bây giờ, sức mạnh cố gắng sống sót này và sự oán hận không dám chết trong lòng đã khác nhau rồi. Nếu như có thể... hắn hy vọng bản thân có thể cố gắng sống thêm vài năm, chỉ là sợ có lòng mà không có sức thôi. Bất kể thế nào, hắn nhất định sẽ cố gắng đợi Vô Ưu trở về, đợi đến khi Nguyên Hạo Thiên bị ép phải lột bỏ bộ long bào trên người xuống mới thôi.
Mỗi năm, Hoài vương vào cung thăm Cố thái phi một lần là quy tắc do Tiên Đế lập ra, đến nay cũng đã thực hiện được mười mấy năm. Hoài vương năm xưa không hiểu chuyện, Nội Vụ Cung cũng không dám lấy bất kì chiêu thức ép người nào ra đối phó với Hoài vương, nay lại càng không dám.
Nhận lấy được yêu cầu của Hoài vương, Nội Vụ Cung cũng không dám trễ nải, ngay ngày hôm đó liền bấm báo lên trên. Chẳng qua, hiện nay thế cục rung chuyển, hoàng thượng lại ngự giá thân chinh không có trong cung, bản tấu để đó mấy ngày cũng chưa thể trả lời.
Mới sáng sớm, khó khăn lắm mới có được một ngày nắng đẹp, tổng quản Nội Vụ Cung cũng biết rằng trễ nhất là vài ngày nữa, Hoài Vương Phủ sẽ cử người tới hỏi. Sau khi suy nghĩ kĩ, ông ta liền quyết định đích thân đi đến Thánh Dương Cung một chuyến, cầu kiến Thi công công.
Thị Tề sau khi có chút chần chừ, nhưng vẫn gật đầu cho qua.
Tổng quản Nội Vụ Cung có được câu trả lời chính xác, trong lòng cảm thấy yên tâm, cả người thoải mái quay về. Nhận lấy chén trà tiểu thái giám đưa đến, ông ta vẫn chưa kịp uống một ngụm, liền nghe thấy tiếng bẩm báo rằng Lý tổng quản Hoài Vương Phủ cầu kiến, vội vàng buông chén trà xuống, đích thân ra ngoài nghênh đón.
Hoài vương hôm nay không giống như trước đây. Vô Ưu công chúa địa vị cao quyền thế lớn, hiện nay lại nắm binh quyền trong tay, bảo vệ Hoài Châu, chuyện này cả thiên hạ đều biết.