Phượng Kinh Thiên

Chương 437: Không muốn yêu nữa (2)



Trong điều đình, sức ảnh hưởng của cổ đại nhân cũng càng ngày càng lớn.

Trong Kinh thành ai ai cũng biết, võ có Bình Duệ, văn có Cố Lăng, đây là hai cận thần được hoàng thượng coi trọng nhất. Gặp tổng quản Nội Vụ có ý nịnh nọt, sau khi1có được câu trả lời vừa lòng, Tiểu Lý Tử đương nhiên rất giữ chữ tín, ngoại trừ đưa bạc cho tổng quản Nội Vụ đang cười híp mắt ra, hắn còn đưa cho tống quản Nội Vụ thêm một món tiền nữa, để ông ta sửa kiệu bình thường thành8hiệu có mành che kín và chọn ra vài tên thái giám khỏe mạnh cường tráng để nâng kiệu. Những thứ này không phải là việc gì to tát, tổng quản Nội Vụ đương nhiên vui vẻ đồng ý, mồm liên tục nói vâng. Bầu trời hơi u ám, có vẻ2như sắp có mưa hoặc tuyết rơi. Tiểu Lý Tử hơi lo lắng nhưng hắn cũng biết, đừng nói là tuyết rơi, cho dù trên trời có dao rơi xuống thì hôm nay, vương gia cũng nhất định phải tiến cung gặp thái phi nương nương. Hắn chỉ đành sai người4sửa xe ngựa cho ấm áp hơn, cố hết sức để vương gia không bị nhiễm chút khí lạnh nào.

Ngụy công công của Nhân Lãnh Cung đương nhiên không quên hôm nay là ngày gì. Không chỉ sai người quét dọn sạch sẽ, ông ta còn đích thân dẫn một đám thái giám ra bên ngoài của cung đứng đợi Hoài vương đến nữa.

Quy Phật Điện. Mặc dù đang lễ Phật nhưng lòng Cổ thái phi lại không thể bình tĩnh nổi, tiếng gõ mõ vì thế mà lúc mạnh lúc nhẹ không đều.

Lan ma ma quỳ một bên. Nhìn dáng vẻ tiểu thư bất an như thế, lòng bà cũng không thể bình tĩnh nổi. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, bà không nhịn được đánh lên tiếng: “Tiểu thư, làm vậy có khi nào sẽ làm tổn thương tiểu vương gia không?”

Động tác gõ mõ của Cố thái phi dừng lại.

Lan ma ma nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Tiểu thư?”

Cố thái phi mắm đôi môi hơi trắng bệch của mình, nói: “Cứ làm vậy đi, không cần nói nữa.” “... Vâng.” Lan ma ma thầm thở dài một tiếng trong lòng. Bà cứ cảm thấy tiểu thư làm vậy sẽ làm tiểu vương gia tổn thương, thậm chí còn làm sứt mẻ tình cảm giữa hai mẹ con nữa. Mong rằng đây chỉ là do bà nghĩ nhiều mà thôi.

Dưới sự sắp xếp của Tiểu Lý Tử, kiệu của phủ Nội Vụ được khiêng thẳng vào Nhân Lãnh Cung rồi hạ xuống trong sân của Quy Phật Điện.

Hoài vương khom người đi ra. Tiểu Lý Tử vội vàng hầu hạ hắn đeo một chiếc khẩu trang đặc biệt rồi khoác cho hắn một chiếc áo khoác lớn, cố gắng hết sức để Hoài vương không bị nhiễm chút khí lạnh nào.

Lan ma ma nhìn thấy Hoài vương được bọc kín mít thì không bất ngờ chút nào. Từ sau khi Vô Ưu công chúa vào Hoài Vương Phủ, tiểu vương gia đến thăm tiểu thư đều đeo một cái mặt nạ như thế này, nói là để tránh rét.

“Nô tỳ tham kiến tiểu vương gia.” Lan ma ma không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cúi người hành lễ.

Hoài vương ho nhẹ mấy tiếng, giơ tay đỡ hờ bà: “Mời ma ma đứng lên.”

Lan ma ma đứng dậy rồi dẫn Hoài vương bước vào trong phòng, những người khác đương nhiên đứng bên ngoài chờ đợi.

Mặc dù trong phòng sơ sài nhưng vô cùng ấm áp. Ánh mắt Hoài vương dịu dàng hơn, sau đó cởi áo khoác trên người và khẩu trang xuống, cung cung kính kính hành lễ thỉnh an cổ thái phi.

“Hài nhi thỉnh an nương.”

Cố thái phi nhìn con trai đang quỳ dưới chân, ánh mắt có chút hoang mang. Hàm Nhi có trách bà không?

“Đất lạnh lắm, con mau đứng lên.”

Lan ma ma tiến lên đỡ hắn thì bị Hoài vương nhẹ nhàng đẩy ra. Hắn dịu dàng cười: “Dạ Lan, người đừng cản Hàm Thiên, chỉ có hôm nay Hàm Thiên mới có thể thỉnh an nương được.“.

Lan ma ma nghe câu này suốt mười mấy năm rồi, mũi hơi cay cay. Đã nhiều năm như vậy rồi mà tiểu vương gia chưa từng ngỗ ngược với tiểu thư bao giờ, chỉ trừ việc cưới vợ sinh con ra. Nếu như không phải tiểu vương gia thật sự không muốn thì có lẽ hắn cũng không nhẫn tâm làm trái nguyện vọng của tiểu thư. Nhưng, bà cũng hiểu tấm lòng của tiểu thư. Bà cũng không cách nào nói lời khuyên nhủ được.

Lan ma ma im lặng rui ra để dành không gian riêng cho hai mẹ con nói chuyện.

“Mau mau đứng lên.” Cố thái phi đích thân khom người đỡ Hoài vương đang quỳ trên đất đứng lên, nắm lấy bàn tay hắn thật chặt.

“Con đã gầy không thành hình người nữa rồi. Nương thấy vậy đau lòng lắm.”

“So với năm ngoái thì nương cũng gầy hơn nhiều lắm đấy.” Hai mẹ con nói thêm vài câu, Cố thái phi nhìn hắn, đột nhiên đổi chủ đề: “Hàm Nhi, vì sao con không muốn sinh con nối dõi? Có phải thái y nói cho con biết người mình có độc từ lâu rồi không?” “Không phải.” Hoài vương im lặng một lát rồi quả quyết phủ nhận.

“Vậy thì vì sao? Hàm Nhi, nương biết con lương thiện, nhưng bây giờ chẳng phải vị Hạng phu nhân mà con nạp vào cửa kia đã nói là nàng ta có cách rồi sao? Hơn nữa, Y Y thật lòng thật dạ với con, càng cam tâm tình...”

“Nương.” Hoài vương ngắt lời Cố thái phi. Hắn khom người quỳ xuống, nhỏ giọng nói: “Hài nhi bất hiếu, xin nương chiều ý con.” Cho dù hắn có nói ra suy nghĩ của mình thì nương cũng sẽ không thể hiểu được. Người có thể hiểu và ủng hộ hắn trên thế giới này chỉ có mình Vô Ưu, nhưng hắn không muốn lừa nương, muốn nói thật lòng với người, hy vọng người sẽ hiểu và thành toàn cho hắn.

“Nương, con tự biết cơ thể của mình, con đã là ngọn đèn cạn dầu rồi, không sống được bao lâu nữa.” Cố thái phi bịt miệng khóc nấc không thành tiếng.

“Cả đời này, con đã sống quá cực khổ rồi, con không muốn đến lúc rời đi cũng không thể thoải mái. Cốt nhục tình thâm là thiên tính của con người, hài nhi ích kỷ, không muốn có những thứ đó, bởi vì nếu có rồi, đến lúc không thể không rời đi thì lại không nỡ dứt bỏ. Hài nhi không muốn cảm nhận nỗi đau xé tim nhưng bất lực nắm giữ ấy.” Nếu như hắn có con cái, hắn không biết mình có yêu chúng như yêu Vô Ưu không. Thế nhưng, hắn không muốn yêu nữa. Hắn sống một đời, có Vô Ưu là đã đủ rồi. Sự tồn tại của con bé đã hoàn thành tất cả vai trò của phụ nữ trong cuộc đời hắn.

Mẹ, chị, em gái, con gái, và thậm chí là... vợ!

“Vậy nương thì sao? Đến lúc đó, con cũng không hề lưu luyến mà buông tay rời nương đi sao? Hàm Thiên, con đúng là rất ích kỷ, con để lại nỗi đau xé lòng cho nương nhưng chẳng hề cho nương một vật kỷ niệm nào, con bảo nương sống làm sao đây?” Cố thái phi đau đớn nghẹn ngào nói. Hai mắt Hoài vương hơi trống rỗng nhưng chỉ cúi người bái lạy thật thấp: “Xin nương thành toàn cho sự ích kỷ của con.” Cổ thái phi thống khổ nhắm mắt. Bà thật không ngờ là vì lí do như vậy... Cái lý do này khiến trái tim bà đau đớn và băng giá.

Lan ma ma bưng canh vào thì thấy tiểu thư đang đau lòng ngồi chảy nước mắt. Mặc kệ tiểu vương gia đang quỳ trên mặt đất, bà hơi kinh hãi, vội vàng bỏ bát canh sâm trong tay xuống, chạy qua đỡ Hoài vương lên, sau đó lên tiếng khuyên nhủ: “Tiểu thư, thân thể tiểu vương gia không khỏe, người mau cho ngài ấy đứng lên đi.”

Cố thái phi lau nước mắt trên mặt, đưa mắt nhìn hai bát canh sầm trên bàn, đáy mắt vụt qua sự giãy giụa nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, giọng hơi nghiêm nghị: “Đế nó quỳ đấy.”

Lan ma ma vô thức ngẩng đầu, vừa đúng lúc trông thấy Cố thái phi lấy một viên thuốc bỏ vào một trong hai bát canh sâm, bà kinh hãi: “Tiểu thư...”

Cố thái phi nhìn bát canh sâm kia chằm chằm đến khi thuốc hòa tan vào chén canh, không còn nhìn ra điều gì bất thường nữa thì bà mới run rẩy tiến lên đỡ Hoài vương dậy: “Hàm Nhi...”

Hoài vương đã quỳ được một lúc, mặt đã trắng bệch, trước mắt tối sầm đi nhưng vẫn gượng nở một nụ cười: “Nương, là hài nhi bất hiếu, xin nương thành toàn cho con. Ấn tình của nương, con sẽ báo đáp kiếp sau. Đời này, hài nhi không thể báo đáp người rồi.”

“Đừng nói nữa, con sẽ không chết đâu, con đã kiên trì được bao nhiêu năm rồi, cơ hội đoàn tụ của hai mẹ con ta sắp đến rồi, con làm sao lại không quan tâm nương được, làm sao có thể...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.