Phượng Kinh Thiên

Chương 438: Lấy độc trị độc (1)



Cố thái phi ôm hắn thật chặt, nước mắt tuôn rơi như mưa.

Hàm Nhi, xin đừng trách nương, có lẽ, không chỉ có mỗi con là người ích kỷ, mà chính nương cũng ích kỷ, chẳng phải chỉ vì Cổ gia không thôi,1mà vì nương không mong muốn con sống một kiếp đời trần ai oan ức, đến giây phút cuối cùng không thể để lại bất cứ điều gì ngoài những thứ ít ỏi, tầm thường.

Hoài vương sau khi đến thăm cổ thái phi8liền trở về phủ Hoài Vương. Hôm sau, hắn ngay lập tức bắt đầu chìm sâu vào một giấc ngủ say, bất tỉnh nhân sự cũng đã được hai ngày liền. Nếu không phải vì còn cảm nhận được một chút hơi thở2yếu ớt của hắn, không chừng mọi người còn lầm tưởng rằng hắn đã ngủ một giấc ngàn thu, không bao giờ tỉnh lại rồi. Những thái y ở Thái Y Viện đều luân phiên đến bắt mạch cho Hoài vương, nhưng ai4ai cũng chỉ biết lắc đầu bó tay, cuối cùng Bùi thái y đã đến. Ông là người được thăng chức làm trợ tá của người đứng đầu Thái Y Viện, những năm gần đây chuyên phụ trách việc bắt mạch cho hoàng đế, nhưng ngay giây phút này, sắc mặt ông cũng nghiêm trọng khó tả. Bây giờ, Bùi thái y đang tiến hành châm cứu cho Hoài vương, nhưng còn về chuyện hắn có tỉnh lại được hay không, Bùi thái y vẫn không thể biết chắc được. Ông ấy chỉ biết cố hết sức mình mà cứu chữa, những chuyện khác hẳn phải xem thiên mệnh ra sao thôi.

Cổ Lăng canh giữ ở phòng lớn bên ngoài, phiền não nơi đáy mắt ngày một sâu hơn, khuôn mặt càng lúc càng u sầu, nặng nề.

“Biểu thiếu gia, Liêu công tử giờ đang ở đại sảnh ạ.” Một vị thái giám bước vào, trầm giọng hồi báo.

Trong mắt Cố Lặng lập tức xẹt qua một tia hy vọng mong manh, liền vội vàng ra lệnh: “Nhanh, nhanh mời hắn vào đây.” Hắn lúc nào cũng quên mất, y thuật của Thanh Vân nào có thua kém thái y đầu kia chứ.

Liêu Thanh Vân nhanh chóng được thái giám dẫn đến. Hắn vừa bước vào phòng, Cố Lăng sốt ruột tiến đến kéo cánh tay hắn: “Thanh Vân, ngươi mau vào đây xem thử đi.”

Thanh Vân biết rõ, tâm trí Cố Lăng giờ đây ắt hẳn đang vô cùng rối loạn, hắn cũng không nhiều lời, liền gật đầu đi vào phòng.

Hai thái giám đứng gác bên ngoài ngước mắt thấy Liệu Thanh Vân đến, cung kính nói: “Xin Liêu công tử đợi một chút, cho phép nô tài đi bấm báo lại với Lý công công ạ.” Tiểu Lý Tử nghe tin Thanh Vân đến đây, ngẩng đầu nhìn Bùi thái ý đang vẫn chăm chú châm cứu, suy xét một lát liền nhẹ gật đầu, đồng ý cho Thanh Vân vào.

Dù cho Thanh Vân có đến rồi đi chăng nữa, trong lòng Cố Lăng vẫn như bị một tảng đá lớn đè nặng lên không sao tiêu tán được.

“... Ca Cổ An An lo lắng lên tiếng gọi hắn. Cổ Lăng quay đầu, nhìn theo ánh mắt của nàng liền thấy thân ảnh Cố YY đang ngồi trên ghế, sắc mặt nàng trắng bệch vô thần, khăn mùi xoa trong tay bị nàng không ngừng vò siết, đôi mắt nàng tràn ngập bất an cùng lo lắng. Nhìn thấy vậy, ánh mắt hắn đong đầy tiếc thương, liền nói với Cố An An - người đã luôn ở bên cạnh chăm sóc cho YY: “An An, muội hãy cùng YY trở về dưỡng sức đi, nơi này có ta ở đây, vương gia có tin tức gì, ta sẽ sai người hầu đến báo tin cho các muội ngay lập tức.” “Đúng đó, tỷ à, muội dìu tỷ về phòng nghỉ ngơi một lát, tỷ ngồi cả một ngày trời rồi còn gì, bây giờ đã tối mất rồi.” Cố An An dịu dàng khuyên nhủ. “Không được...” Cố Y Y lắc đầu, khoé mắt lại liếc nhìn về phía người đang ngồi bên cạnh, chính là Hạng Thanh Trần. Giờ đây, nàng ta mang một bộ mặt không chút biểu cảm, khiến người khác khó lòng đoán được trong lòng nàng ta đang cảm thấy những gì, là sợ hãi, là áy náy, hay là sốt ruột lo âu đây. Mà vào thời điểm ấy, tình hình trong căn phòng kia lại không mấy lạc quan cho lắm. Bùi thái y đối với việc Liêu Thanh Vân tham gia vào cũng không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại còn vui mừng khôn xiết, đem tất cả những chuẩn đoán của mình ra để cùng hắn bàn bạc. Tiểu Lý Tử đứng ở một bên chờ đợi, luống cuống như con kiến bò trên chảo nóng, trong lòng tựa như có lửa đang thiêu đốt, thế nhưng vẫn một mực không dám thốt lên một lời nào.

Thời gian chầm chậm trôi qua, sau khi Bùi thái y và Liều Thanh Vân đã thảo luận xong, hai người dường như đã cùng đi đến được quyết định cuối cùng.

Tiểu Lý Tử nhìn Bùi thái y thu lại kim châm, ánh mắt liền sáng lên, nhưng khi thấy nét mặt của hai người họ, tim hắn lại giật thót, sắc mặt càng lúc càng trắng, đôi môi run rẩy lập cập thật lâu, sau đó khó khăn lắm mới có thể lên tiếng hỏi rằng: “Bùi... Bùi thái y, Liệu công tử, vì... vì sao vẫn chưa thấy vương gia tỉnh lại thế ạ?”

Bùi thái y nhíu chặt mày, dường như đang cân nhắc, lại vừa như đang hoài nghi. Còn Liệu Thanh Vân không đáp, hắn đi đến trước giường, chỉ vào nơi có một cây kim bạc, ý bảo người thiếu niên đang đứng hầu hạ bên cạnh đi lấy một cái bát đến, sau đó hắn chiết lấy máu Hoài vương, chất màu đen ngòm ngấp nghé đến nửa bát, thậm chí còn thoang thoảng thứ mùi hương vô cùng kì quặc.

Tiểu Lý Tử đợi mãi cho tới lúc nhìn thấy cái bát đầy máu đã được chiết ra, khuôn mặt liền tái mét, hai chân run lẩy bẩy, đến cả nói chuyện thôi cũng chẳng thể tròn chữ: “Cái... cái này là...” “Vương gia không phải phát bệnh, mà là bị trúng độc.” Cuối cùng, Bùi thái y cũng phải nói rõ ra chân tướng. Hai chân Tiểu Lý Tử mềm nhũn, ầm một tiếng quỳ rạp xuống đất, sắc mặt trắng bệch, kinh hoàng đến nỗi không thể thốt lên được tiếng nào.

Hai người thiếu niên được phân hầu hạ trong phòng ngủ khi nghe thể cũng sợ hãi không kém, chưa nhắc đến những thị vệ đang đứng canh giữ, sắc mặt ai nấy đều kích động, thay đổi khôn lường.

Bùi thái y nhìn bát máu đen ngòm được Liêu Thanh Vân lấy ra đang không ngừng toả ra mùi hương kì lạ, mi tâm càng nhíu chặt, ông nhận lát bát rồi nói: “Là độc, nhưng với cơ thể của Hoài vương, có thể cũng không hẳn được xem là độc tố, mà là một liều thuốc cực mạnh.” Tiểu Lý Tử từ kinh hãi dần dần bình tĩnh trở lại, hắn vẫn nói dù cho câu chữ có chút lộn xộn: “Bùi thái y, người có phải đã... đã nhầm rồi không, đồ ăn thức uống của vương gia, đều là do chính nô tài kiểm tra nghiêm ngặt, tuyệt đối không thể nào bị trúng độc được.”

Thần thái Bùi thái y vừa nghiêm túc vừa nặng nề đáp lời: “Nhưng đấy chính là sự thật. Loại thuốc mạnh như vậy, ngay cả thần đây cũng không dám dùng, việc cấp bách nhất bây giờ, chính là tìm ra kẻ đã hạ độc. Người chế ra thứ thuốc này, nhất định sẽ có một loại khác có thể khiến cho vương gia tỉnh lại, nhưng mà...” Kẻ dùng thuốc này nhất định cho rằng có thể lấy độc trị độc, muốn khống chế được hàn độc trong cơ thể Hoài vương trong một khoảng thời gian, nói không chừng Hoài vương còn có thể sống thêm vài năm nữa. Thế nhưng, ông lại không cho là vậy, thuốc độc đã bị tích tụ qua năm tháng và hàn độc trong cơ thể Hoài vương là tương sinh tương khắc, Hoài vương mới có thể giữ được mạng sống, ông lo lắng rằng ngộ nhỡ phá vỡ đi sự khắc chế ấy, thì những ngày tháng còn lại của Hoài vương thực sự không còn nhiều nữa rồi.

“Nhưng mà làm sao chứ?” Tiểu Lý Tử sốt ruột, vội vã hỏi.

Lời muốn nói đã lên đến miệng, Bùi thái y lại nuốt ngược trở vào, ông chỉ thận trọng nói: “Vương gia e rằng cho dù có uống một loại thuốc khác, vài ba năm nữa sợ là cũng khó hồi phục trở lại bình thường.”

Tiểu Lý Tử cả người vô lực, chỉ biết nằm rạp xuống dưới đất. Hắn chẳng còn chút sức lực nào để chống đỡ thêm nữa, nhưng vẫn còn ôm chút hy vọng mong manh, hắn khổ sở khẩn cầu: “Bùi thái y, ngài nhất định phải tìm ra cách cứu chữa cho vương gia, nô tài dập đầu cầu xin ngài.”

Bùi thái y khó xử tiến đến đỡ Tiểu Lý Tử đứng dậy, thở dài nói: “Lý tổng quản, làm ơn mau đứng dậy đi, thần trở về liền sẽ nghiêm túc tra trong sách cổ, sẽ cố gắng hết sức tìm cho ra cách chữa trị cho vương gia.”

“Liệu công tử, vương gia ở đây, phiền ngài chăm sóc.”

Liêu Thanh Vân nhẹ gật đầu: “Bùi thái y hãy yên tâm, vương gia cứ hãy để Thanh Vân ta săn sóc.” Bùi thái nhìn qua vương gia - người giờ đây bất tỉnh nhân sự, sắc mặt xanh xao chẳng khác gì một người đã chết, ông lắc lắc đầu, thở dài rồi bước ra ngoài.

Tiểu Lý Tử muôn phần đau thương, thất thanh gọi: “Vương gia...” Liệu Thanh Vân trầm giọng nói: “Lý công công, người hãy liệt kê toàn bộ thức ăn trong ba ngày mà vương gia đã dùng trước lúc hôn mê ra đây cho ta.” Tiểu Lý Tử ngây ngốc một hồi, sau đó mới giật mình phản ứng, liền gật đầu như giã tỏi, nhanh chóng thực hiện theo mệnh lệnh.

Sau khi nghe về việc vương gia không phải là bị bệnh, mà là do trúng phải độc, sắc mắt Cố Lăng liền biến sắc. Người khác không biết, nhưng hắn biết, muốn ở ngay trong chốn phủ Hoài Vương này ra tay hạ độc Hoài vương, cho dù có là đại cao thủ trong giang hồ, cũng không thể nào có thể âm thầm làm được mà thần không biết, quỷ không hay như thế này.

Duy nhất chỉ có một khả năng có thể xảy ra mà thôi, đó chính là...

Sự thật thì Liêu Thanh Vân cũng đã nghĩ qua việc đó, hai người đưa mắt nhìn nhau, đều nhớ đến lúc trước khi Hoài vương rơi vào hôn mê thì người đã vào cung. Không lẽ chính hoàng thượng là người đã hạ độc Hoài vương sao? Cố Lặng thầm nghĩ. Thế nhưng, Thanh Vân lập tức lắc đầu: “Không phải đâu.” “Không phải ư?” Cổ Lăng khá ngạc nhiên với lời khẳng định kia của hắn.

Thanh Vân trầm tư ngẫm nghĩ, sau đó ánh mắt dường như mang theo chút tâm tư lướt qua thân ảnh hai người là Cố Y Y và Hạng Thanh Trần: “Tuy là độc, nhưng lại là loại đặc biệt điều chế ra với mục đích cố ý dành riêng cho Hoài vương, không phải muốn lấy mạng của hắn, mà là dùng độc trị độc, muốn khống chế hàn độc và thuốc độc trong cơ thể Hoài vương, thế nên chỉ tồn tại một khả năng duy nhất mà thôi.” Hắn chỉ tay về phía hai người kia, chậm rãi lên tiếng: “Thuốc kia chính là do thái phi làm và hai người bọn họ đều có liên quan đến chuyện này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.